Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 47: Đi đến Phượng Hoàng nhất tộc

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nghe tiếng mọi người nghị luận, sắc mặt của Diệp Thu từ lúc ban đầu trắng bệch biến thành tuyệt vọng, lòng đều vỡ thành mảnh vụn, thiếu chút nữa khóc ra.

Thiên Cơ Tử nói quả nhiên không sai, ông ta xác thật tai nạn buông xuống, hơn nữa lại là một tai nạn thật lớn, ngay cả nhóm Luyện Trận Sư trong liên minh đều bị cạy đi rồi.

“Ừ.” Vô Đạo lão nhân vừa lòng gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Quân Thanh Vũ: “Tiểu chủ nhân, hiện tại chúng ta có thể đi rồi, không phải ngươi còn muốn đi Phượng Hoàng nhất tộc sao?”

“Được.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, tầm mắt thanh lãnh đảo qua mọi người ở đây, nàng quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân phía sau, khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc cong lên một nụ cười nhạt.

“Vô Tình, chúng ta xuất phát đi.”

Vô Tình không nói gì, trong lúc vô tình đôi mắt lạnh băng xẹt qua Diệp Thu, nhưng ngay ở một cái liếc mắt này, lại khiến khắp cả người Diệp Thu phát lạnh, cả người bốc lên khí lạnh.

Mà sau khi bọn họ rời đi, ông ta mới thình thịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể khẽ chấn động…

Thật là đáng sợ!

Thực lực của nam nhân kia tuyệt đối rất mạnh, ít nhất ở cảnh giới Phá Hư đều là cầm cờ đi trước, hiện giờ chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho ông ta cảm giác tử vong cách ông ta gần như thế…

“Người nam nhân này…” Thiên Cơ Tử đột nhiên nhíu mày lại, đáy mắt hiện lên một tia chần chờ: “Người nam nhân này không đơn giản, không biết rốt cuộc hắn có thân phận gì, hơn nữa…”

Hơn nữa, trên người hắn có một loại hơi thở rất quen thuộc…

Phượng Hoàng nhất tộc tọa lạc ở trên núi Phượng Hoàng, trên không trung bị làm nổi bật một mảnh đỏ bừng. Mà lúc này trên núi Phượng Hoàng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

“Đứng lại!”

Thanh niên lạnh lùng khoác hỏa y nhìn đi đến trước mặt một đôi nam nữ, giọng nói lộ ra ý lạnh nhạt: “Nơi này là địa bàn của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, không phải là nơi nhân loại có thể bước vào!”

Quân Thanh Vũ dừng chân lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng thanh niên trước mặt, nhàn nhạt nói: “Ta là tới tìm người?”

“Tìm người?” Thanh niên cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, nơi này của chúng ta không có người nhân loại các ngươi muốn tìm! Lập tức rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Xoẹt!

Một thanh trường kiếm xuất hiện ở trước mặt thanh niên, tay hắn cầm kiếm để ở trước ngực, kiếm mang màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt của hắn càng thêm cao ngạo, mặt không biểu tình nhìn hai người trước mắt.

Quân Thanh Vũ híp hai mắt lại: “Nếu ta muốn xông vào thì sao?”

“Hừ!” Khóe môi của thanh niên chứa một tia khinh miệt: “Chỉ bằng hai người các ngươi sao? Nữ nhân, Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta không phải các ngươi có thể đắc tội nổi, ta khuyên các ngươi vẫn là đừng tự làm mất mặt!”

Ngay ở lúc hắn dứt lời này, nam nhân luôn đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ bỗng chốc tản ra một cổ hàn ý lạnh lẽo, hàn ý kia khuếch tán ra, bao phủ toàn bộ núi Phượng Hoàng, làm vẻ mặt của hắn đột nhiên biến đổi, kinh ngạc nhìn về phía dáng người như tiên nhân kia…

“Phượng Khiêm, để cho bọn họ vào.”

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua từ trên bầu trời bay tới, rơi vào trong tai Phượng Khiêm.

“Tả Phượng trưởng lão?” Phượng khiêm sửng sốt một chút, lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, có lẽ là được Tả Phượng nói, hắn thu cao ngạo trên mặt lại, nói: “Tả Phượng trưởng lão mời các ngươi vào, xin đi theo ta.”

Quân Thanh Vũ kéo Vô Tình, khẽ gật đầu: “Đi trước dẫn đường.”

Địa hình của núi Phượng Hoàng tương đối phức tạp, nếu không ai dẫn đường, chỉ bằng Quân Thanh Vũ và Vô Tình còn không biết muốn tìm bao lâu mới có thể tìm được đường.

Cho nên, ở dưới dẫn dắt của Phượng Khiêm, không bao lâu nàng đã thấy được tộc đàn.

“Nhân loại?”

Những Phượng Hoàng đó nhìn thấy Quân Thanh Vũ và Vô Tình xuất hiện, xoạt vài tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía hai người, trong ánh mắt lộ ra tia khinh bỉ và trào phúng.

“Phượng Khiêm!”

Đột nhiên, một giọng nói truyền vào trong tai mọi người, sắc váy hỏa hồng lay động ở trong gió.

Chỉ thấy khuôn mặt của nữ tử này kiều diễm, giữa mày điểm một dấu chu sa phụ trợ gương mặt kia càng thêm kiều mị, váy lửa đỏ hiển ra dáng người mỹ lệ, khuôn mặt trắng nõn khi nhìn về phía hai người bên cạnh Phượng Khiêm thì chứa một vẻ khinh miệt, chất vấn nói: “Ai cho phép ngươi tự tiện mang những nhân loại này tới Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta?”

“Hỏa Hoàng cô nương, đây là mệnh lệnh của Tả Phượng trưởng lão chúng ta, là trưởng lão muốn gặp bọn họ.”

“Lão nhân Tả Phượng kia?” Hỏa Hoàng cười lạnh một tiếng: “Thật không biết có phải ông ta càng ngày càng hồ đồ hay không, lại muốn dính dáng đến quan hệ với nhân loại, toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc ai không biết nhân loại âm hiểm xảo trá? Vì lợi ích mà muốn đánh vào lòng? Sao có thể so với Phượng Hoàng chúng ta? Ta quyết không cho phép bọn họ những nhân loại này vũ nhục địa bàn Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta!”

Sắc mặt của Phượng Khiêm có chút khó coi: “Hỏa Hoàng cô nương, cho dù ngươi là tôn nữ của Hữu Hoàng trưởng lão, nhưng không đại biểu có thể bôi nhọ Tả Phượng trưởng lão!”

Ở Phượng Hoàng nhất tộc, chia làm Tả Phượng phái và Hữu Hoàng phái, hắn là người của Tả Phượng phái, mà thân là tôn nữ của Hữu Hoàng trưởng lão, từ trước đến nay Hỏa Hoàng không để Tả Phượng phái bọn họ vào mắt, không nghĩ tới hiện giờ còn công khai ngăn cản người Tả Phượng trưởng lão muốn gặp…

“Hỏa Hoàng cô nương, xin thứ cho ta không thể vâng theo ngươi nói, ta chỉ nghe theo Tả Phượng trưởng lão!” Phượng Khiêm ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn Hỏa Hoàng: “Cho nên hy vọng ngươi có thể thứ lỗi.”

“Ngươi…” Sắc mặt của Hỏa Hoàng biến đổi, hung hăng nhìn Phượng Khiêm, lại quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ và Vô Tình, cao ngạo nâng cằm, nói: “Nếu các ngươi không muốn chết thì cút ra khỏi Phượng Hoàng nhất tộc cho ta! Nơi này của chúng ta tuyệt đối sẽ không bị nhân loại làm bẩn, đừng tưởng các ngươi là khách nhân Tả Phượng trưởng lão mời đến là có thể muốn làm gì thì làm, Phượng Hoàng nhất tộc này không phải là đồ vật của ông ta! Ông ta không tư cách làm chủ!”

“Phải không?”

Ngay ở lúc Hỏa Hoàng vừa nói xong, một giọng nói non nớt chợt truyền vào trong tai.

“Vậy không biết ta có tư cách làm chủ hay không?”

Giọng nói quen thuộc làm cơ thể của Quân Thanh Vũ bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bóng dáng nhỏ xinh đi dưới ánh mặt trời kia, trong cổ họng bất giác có chút nghẹn ngào.

“Hoàng Nhi……”

Cũng may nàng không có chuyện gì, nếu không, cả đời nàng đều không thể tha thứ cho mình…

“Mẫu thân.”

Một thân mình mềm mại nhào vào Quân Thanh Vũ, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt to tụ đầy ý cười ngây thơ, giọng nói mềm mại: “Mẫu thân, người là tới tìm Tiểu Hoàng Nhi sao?”

“Ừ.” Quân Thanh Vũ cúi đầu, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tiểu Hoàng Nhi, dịu dàng cười nói; “Ta cảm giác được hình như con đã xảy ra chuyện, cho nên tới nơi này gặp con, nhưng cũng may con không có chuyện gì…”

Tiểu Hoàng Nhi chớp đôi mắt sáng ngời như sao trời, tầm mắt quét về phía người phía sau nàng, rồi sau đó nhẹ nhàng thả lỏng Quân Thanh Vũ ra, cười tủm tỉm đi qua.

“Vừa rồi ngươi nói ai làm ô nhiễm địa bàn của Phượng Hoàng nhất tộc ta? Ta không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa không?”

Sắc mặt của Hỏa Hoàng chợt đại biến, cắn chặt môi, nói: “Nữ vương bệ hạ!”

Tiểu Hoàng Nhi căn bản không cho nàng ta cơ hội biện giải, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác hiện vẻ phẫn nộ: “Là Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi muốn cho ta làm nữ vương, hiện tại lại khi dễ phụ thân và mẫu thân của ta, nữ vương này ta không làm, mẫu thân, Vô Tình phụ thân, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến bọn họ!”

Dứt lời, Tiểu Hoàng Nhi kéo tay Quân Thanh Vũ lại, xoay người muốn rời đi Phượng Hoàng nhất tộc.

“Nữ vương bệ hạ!” Hỏa Hoàng sợ hãi kêu lên.

Xong rồi xong rồi, lần này nàng gặp rắc rối rồi! Nếu nữ vương rời khỏi Phượng Hoàng nhất tộc, nhất định gia gia sẽ trách cứ nàng!

Dù sao, nữ vương bệ hạ quá quan trọng với Phượng Hoàng nhất tộc…

“Chậm đã!”

Ngay ở lúc nàng sắp rời đi, phía sau đồng thời truyền đến hai giọng nói già nua, Tả Phượng liếc mắt một cái đã thấy được Tiểu Hoàng Nhi bên cạnh Quân Thanh Vũ, đi nhanh qua.

“Quân cô nương, ta đến nghênh đón chậm, còn xin cô nương hỗ trợ khuyên bảo nữ vương một chút, để nàng không cần rời đi Phượng Hoàng nhất tộc ta.”

Tiểu Hoàng Nhi quay đầu nhìn về phía ánh mắt khẩn cầu của Tả Phượng, chớp đôi mắt, nói: “Ta làm nữ vương này là vì trợ giúp mẫu thân, nhưng người Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi khi dễ nương của ta, còn muốn đuổi nàng đi, vậy ta làm nữ vương này còn có ý tứ gì? Mẫu thân, chúng ta về nhà đi, Hoàng Nhi tuyệt đối sẽ không để người chịu khi dễ của bất kì kẻ nào.”

“Nữ vương bệ hạ, ngươi chính là chủ tử của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, ngươi nói cái gì thì chính là cái gì, Hỏa Hoàng này to gan muốn đuổi Quân cô nương đi như thế, ta nhất định sẽ cho nữ vương bệ hạ một công đạo.”

Tả Phượng có chút oán hận nói.

Nữ vương quá quan trọng với tộc Phượng Hoàng bọn họ, chỉ có nàng mới có thể dẫn dắt Phượng Hoàng nhất tộc khôi phục phong cảnh lúc trước.

Nhưng Hỏa Hoàng lại còn dám đắc tội nàng!

Sau đó Hữu Hoàng tới rồi nghe được Tả Phượng nói, mày bất giác nhíu lại: “Hỏa Nhi tuổi nhỏ lại không hiểu chuyện, hơn nữa nhân loại âm hiểm xảo trá vong ân phụ nghĩa! Cho nên nàng cũng không nói sai cái gì, nữ vương bệ hạ, ngươi không cảm thấy ngươi có chút chuyện bé xé ra to sao? Vì những nhân loại âm hiểm này, ngươi định từ bỏ toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta? Đừng quên, Phượng Hoàng nhất tộc mới là nhà của ngươi!”

khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hoàng Nhi trầm xuống, không tức giận nói: “Ta quản ngươi Phượng Hoàng nhất tộc cái gì, ta chỉ biết, khi ta vẫn là một quả trứng đã bị mẫu thân nhặt được, lại là mẫu thân ấp ra ta, nàng chính là người thân duy nhất cả đời này của ta, không sai, trong thân thể của ta xác thật lưu trữ máu của Phượng Hoàng nhất tộc, nhưng nếu Phượng Hoàng nhất tộc khi dễ mẫu thân, vậy các ngươi chính là kẻ thù của ta!”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong mắt to hiện ra một tầng hơi nước, ủy khuất nói: “Mẫu thân, bọn họ đều là người xấu, khi dễ mẫu thân, Tiểu Hoàng Nhi không cần bọn họ, chúng ta đi thôi…”

“Nữ vương bệ hạ!” Sắc mặt của Tả Phượng hoàn toàn thay đổi, tức giận trừng Hữu Hoàng: “Hữu Hoàng trưởng lão, đừng quên, Phượng Hoàng nhất tộc này là của nữ vương bệ hạ! Không có nữ vương bệ hạ, sớm hay muộn Phượng Hoàng nhất tộc sẽ bị huỷ diệt, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để nữ vương bệ hạ rời đi? Ngươi đảm đương nổi hậu quả này sao?”

Sắc mặt của Hữu Hoàng xanh mét một mảnh, ông ta nắm chặt đại quyền, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỏa Nhi, xin lỗi!”

“Gia gia!”

Hỏa Hoàng thất thanh hét lên.

Gia gia lại muốn mình hạ cao ngạo xin lỗi hai nhân loại?

Không! Nàng tuyệt đối không cần!

“Hỏa Nhi, lập tức nhận lỗi với bọn họ, nếu không, ta chỉ có thể không nhận con tôn nữ này!”

Hữu Hoàng nhìn tôn nữ từ mình luôn yêu thương, có chút vô lực nói.

Đương nhiên, ông làm việc này, không phải vì lấy lòng Tiểu Hoàng Nhi. Mà là thèm nhỏ dãi máu trong cơ thể nàng. Nếu để nàng rời đi, sợ là không ai có thể trợ giúp Phượng Hoàng nhất tộc tăng lực lượng lên.

Mà trong khoảng thời gian này, nếu không phải Tả Phượng nơi chốn ngăn cản, ông ta đã sớm thực hiện được. Chỉ cần cướp máu toàn thân nàng đến được tay, còn muốn nữ vương này làm gì?

Bọn họ hoàn toàn có thực lực phát triển Phượng Hoàng nhất tộc lớn mạnh!

Hỏa Hoàng cắn chặt môi, không cam lòng đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, giọng nói chứa tia oán hận: “Thật xin lỗi!”

“Mẫu thân, chúng ta vẫn là rời đi đi.” Tiểu Hoàng Nhi bĩu môi, không cho là đúng nói.

“Ngươi……” Hỏa Hoàng tức đến sắc mặt xanh mét; “Ta đều đã xin lỗi, ngươi còn muốn làm gì?”

Tiểu Hoàng Nhi chớp đôi mắt, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Mẫu thân, Tiểu Hoàng Nhi có thể ăn nàng sau đó ở trong lòng xin lỗi nàng hay không?”

“Phụt!”

Sau khi Phượng Khiêm nghe đến lời này, mặt không biểu tình rốt cuộc cũng phá rách, nhịn không được lên tiếng cười.

Hỏa Hoàng hung hăng nhìn Phượng Khiêm, tức giận nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

“Cái này sao…” Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười ngây thơ: “Mẫu thân bị vũ nhục, là cần bồi thường, Hoàng Nhi nghe nói Hữu Hoàng trưởng lão có ba Linh Thú Thần Đan, không bằng đến tiếp viện mẫu thân.”

Khuôn mặt của Hữu hoàng đại biến, sắc mặt dữ tợn.

Thần Đan kia là ông ta định sau này trợ giúp Hỏa Hoàng tăng thực lực lên, tổng cộng có ba con, không nghĩ tới nàng há mồm là toàn muốn bộ.

“Nữ vương bệ hạ, lòng vẫn đừng quá tham, hơn nữa nàng là nhân loại, không thể dùng linh thú Thần Đan chúng ta!”

Tiểu Hoàng Nhi ủy khuất miết miệng: “Đây không phải là Hoàng Nhi muốn rời đi, là bị các ngươi ép rời đi, Tả Phượng trưởng lão, Hoàng Nhi cũng rất muốn ở lại, nhưng…”

“Hữu Hoàng!”

Đôi mắt của Tả Phượng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thần Đan và nữ vương bệ hạ cái nào quan trọng hơn? Ngươi sẽ không phải không rõ ràng chứ? Nếu nữ vương bệ hạ muốn, vậy ngươi cho nàng là được, ai bảo tôn nữ của ngươi trêu chọc Quân cô nương trước?”

“Tốt! Rất tốt!” Hữu Hoàng cười ha ha lên, tiếng cười kia tràn ngập phẫn nộ: “Ta cho ngươi ba Thần Đan này! Chỉ là, hy vọng về sau ngươi đừng hối hận!”

Chỉ cần chờ ông ta có thể lấy được máu tươi trong cơ thể nàng, nữ vương này giữ lại cũng vô dụng. Một khi đã như vậy, Thần Đan đặt ở trên người nàng, sau này vẫn sẽ trở lại trong tay ông ta…

“Mẫu thân.”

Tiểu Hoàng Nhi vui vẻ tiếp nhận ba Thần Đan, như tranh công đưa tới trước mặt Quân Thanh Vũ, nở nụ cười ngây thơ: “Ba Thần Đan này cho người.”

Nhìn tay nhỏ duỗi đến trước mặt mình, trong lòng Quân Thanh Vũ có chút cảm động, nhưng cái gì cũng đều không nói…

Có ba Thần Đan này, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng thực lực của ba bọn họ Tiểu Điện lên tới cảnh giới Thần Đan…

“Quân cô nương, các ngươi đi theo ta, ta có một số lời muốn nói với các ngươi.”

Vẻ mặt của Tả Phượng nghiêm túc, sắc mặt đoan chính nói.

“Được.”

Quân Thanh Vũ thu Thần Đan lại, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.”