Vô Thanh Hí 1938

Chương 33

Tháng 7 năm 1945 rất dài, quân đội Nhật như đàn ruồi mất đầu, gặp ai trên đường cũng coi là du kích, chính quyền Uông thị ra sức tróc nã thành phần kháng Nhật cho đủ chỉ tiêu, hầu hết hàng quán ở Quảng Châu đều đóng cửa, sợ bị quân Nhật càn quét, người có tiền nơm nớp lo lắng, vừa lo bị chính quyền tình nghi chứa quân du kích, vừa lo bị những kẻ “ái quốc” tự xưng ép quyên tiền bạc.

Trong lúc Quảng Châu hỗn loạn, Bạch Văn Thao xin được nhận chức cục trưởng Cục cảnh sát, phụ trách trị an Quảng Châu, Uông Tông Vĩ mừng húm, phê duyệt ngay lập tức. Bạch Văn Thao quá rành việc trị an, hắn chia khu vực, quy định trách nhiệm, xếp lịch tuần tra, phân phối nhân lực, trực ban canh gác, một chuỗi công việc hoàn thành cực kỳ nhanh gọn, ngày đầu tiên đã tóm được một loạt phần tử giả danh ái quốc để cướp bóc, trừng trị chúng nên thân, sau một tuần, một số tiểu thương đã dám bán hàng trở lại nhưng các cửa hàng lớn vẫn đóng cửa im ỉm, phố phường xơ xác tiêu điều.

Được bệnh viện đồng ý, Bạch Văn Thao bắt đầu coi bệnh viện là nhà mình, hắn đặt luôn giường xếp trong phòng bệnh của Đường Thập Nhất. Lắm khi hắn vừa lau người, xoa bóp cho Đường Thập Nhất vừa thủ thỉ kể chuyện thời thế, đọc truyền đơn kháng Nhật cho Đường Thập Nhất nghe, có khi nổi hứng hắn hát luôn một đoạn hí khúc.

Nhưng Đường Thập Nhất vẫn lẳng lặng nằm đó.

Cuối tháng 7, một vị khách đặc biệt đến bệnh viện thăm Đường Thập Nhất. Nói là đặc biệt, bởi Bạch Văn Thao hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này.

Người đến là một cô gái chừng hai lăm hai sáu, mớ tóc vấn theo lối già dặn khiến cô ta thoạt trông cứng tuổi hơn, có khi thực ra chỉ mới hơn hai mươi, nhìn khí chất chắc chắn không phải những cô nàng phố hoa xưa kia Đường Thập Nhất từng giao du, chơi nhởi, cũng không giống như người làm ăn buôn bán. Bạch Văn Thao mời cô ta ngồi, rót chén nước ấm mời cô ta, “Thật ngại quá, ở đây không có lá trà, cô dùng tạm vậy.”

“Thập Nhất gia còn không chê thì tôi đâu có ngại gì. Phải rồi, tôi là Triệu Ngọc Oánh, thật ra anh cũng gặp tôi rồi đó.” người tới đích thị là Triệu Ngọc Oánh, người Chu Truyền Hi đã hộ tống trong nhiệm vụ cuối cùng của ông ta, cô ăn bận sạch sẽ nhưng trông vẫn có phần xốc xếch mệt mỏi, hẳn là vừa trở lại Quảng Châu, “Tết âm lịch năm 39, Thập Nhất gia chẳng cho một đoàn trẻ mồ côi biểu diễn ca múa tiếng Nhật ư, tôi là cô gái hát chính hồi đó đây.”

Bạch Văn Thao cố lục trong ký ức hồi lâu mới có chút ấn tượng, “Cô… cô chính là cô giáo dạy tiếng Nhật đó à?! A! Tôi không nhận ra đấy! Cô đã đi Hồng Kông cùng nhóm trẻ đầu tiên rồi kia mà, cô cũng bị trục xuất à?”

“Không, tôi không bị trục xuất, tôi chủ động rời đi.” Triệu Ngọc Oánh thoáng ngạc nhiên, “Thập Nhất gia không nói gì với anh à?”

“Nói gì với tôi kia?” Bạch Văn Thao hơi sửng sốt.

“…” Triệu Ngọc Oánh nhỏm người lên, Bạch Văn Thao cũng cúi xuống, cô ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói, “Thực ra tôi là điệp viên của tổ chức kháng Nhật, Thập Nhất gia biết đó, bởi vậy ngài mới dùng kế đưa tôi đến Hồng Kông, làm công tác kháng Nhật ở đó.”

“Cô ư?!” Bạch Văn Thao đã sớm biết Đường Thập Nhất có chuyện giấu hắn, nhưng không ngờ là chuyện lớn thế này, “Hay lắm Đường Thập Nhất, nếu cậu không nằm đó thì cậu sẽ biết tay…”

“Việc của Chu đại ca cũng là do tôi, đó là lần thứ hai tôi làm nhiệm vụ, anh ấy hộ tống tôi ra đi, nên mới…” Triệu Ngọc Oánh thở dài, “Bởi vậy giờ Thập Nhất gia thành thế này, tôi nghĩ nhất định tôi phải đến thăm ngài ấy.”

“Chu Truyền Hi à?” các thông tin lướt nhanh trong óc Bạch Văn Thao, “Trách nào người Nhật lại nghi cậu ấy…”

“Bạch cảnh quan, sự hy sinh của Thập Nhất gia sẽ không phí hoài đâu.” Triệu Ngọc Oánh nói rồi chìa ra một bức điện, “Đây là tin từ tình báo của chúng tôi ở nước ngoài, không lâu nữa các nước Mỹ, Liên Xô, Anh sẽ tuyên chiến với Nhật Bản, tất cả các quốc gia chống phát xít trên thế giới đều đã liên minh với nhau, chúng ta sẽ nhanh chiến thắng thôi!”

“Thôi thôi, những lời này của cô tôi đâu có hiểu.” Bạch Văn Thao cười ngắt lời cô ta, “Tóm lại ý cô là, chúng ta cứ kiên trì cố gắng, sắp thắng lợi rồi, lũ đầu củ cải sắp cút khỏi Trung Quốc rồi, đúng không?”

Triệu Ngọc Oánh đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gáy, “Xin lỗi anh, tôi cứ xúc động là…”

“Không sao, cảm ơn cô.” Bạch Văn Thao chìa tay ra với Triệu Ngọc Oánh, “Nếu không tôi cũng không biết được người này giấu tôi một bí mật lớn đến thế.”

“Thập Nhất gia lợi hại hơn chúng ta tưởng nhiều lắm, Bạch cảnh quan, anh phải tin ngài ấy.” Triệu Ngọc Oánh đưa mắt nhìn Đường Thập Nhất nằm trên giường rồi siết chặt tay Bạch Văn Thao, “Nhất định anh phải tin tưởng ngài ấy.”

“Tôi vẫn luôn tin cậu ấy.” Bạch Văn Thao đưa tay kia lên xoa đầu cô gái, rồi cười nói, “Nào đừng khóc, khóc lem hết phấn son trông kỳ lắm.”

Triệu Ngọc Oánh bật cười, cô chớp vội hai mắt, cố ngăn dòng lệ, “Tôi phải đi rồi, nhắn với Thập Nhất gia là tôi mạnh khỏe, bảo ngài ấy đừng lo cho tôi nhé.”

“Nhất định tôi sẽ nói.” Bạch Văn Thao nói, “Tôi đưa cô đi nhé?”

“Không cần, anh ở lại với ngài ấy đi.” Triệu Ngọc Oánh cầm áo gió, khẽ cúi đầu rồi đi khỏi phòng bệnh.

Triệu Ngọc Oánh từng nghĩ có thể nào Đường Thập Nhất cũng có một chút tư tình với cô chăng? Giây phút hắn hôn cô, gọi cô là tình nhân bé nhỏ, ngoài ý bông lơn có khi nào cũng giấu một thoáng tình chăng?

Ngày hôm nay cô đã biết câu trả lời.

Triệu Ngọc Oánh lên một chiếc xe chờ ngoài cổng bệnh viện, tài xế đội mũ, đeo kính đen hỏi, “Gặp được chưa?”

“Gặp rồi.”

“Cậu ta thế nào?”

“Chưa tỉnh, nhưng trông mạnh khỏe.”

“Cô định báo với tổ chức thế nào?”

Triệu Ngọc Oánh ngẩng lên, nghiến răng đáp, “Dù có chết tôi cũng phải khiến tổ chức xóa tên Đường Thập Nhất khỏi danh sách truy nã.”

“Tôi biết mà.” người tài xế không hề ngạc nhiên với câu trả lời của cô, ông ta đạp chân ga, phóng xe rời bệnh viện.

Trưa ngày 15 tháng 8, Nhật hoàng đọc “Thư đình chiến”, tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Lúc đài phát thanh Bạch Văn Thao đang trên đường tuần tra, vừa lúc nghe được trong tiệm bán đồ điện, hắn và tất cả mọi người đều như nhau, sững sờ hồi lâu mới sực tỉnh lại.

Thắng rồi, thắng trận rồi! Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Trên đường toàn dân tung hô vang dội, không cần biết bên cạnh có phải người quen không, tất cả ôm chầm lấy nhau sung sướng, truyền đơn tuyên bố Nhật Bản đầu hàng tung bay khắp trời, Bạch Văn Thao và các anh em ôm nhau nhảy múa mấy vòng rồi mới dần bình tâm từ niềm hâm hoan phấn khích.

“Đại Bằng! Tế Vinh!” Bạch Văn Thao lay tỉnh các anh em, “Thông báo cho tất cả mọi người về cục họp ngay! Chắc chắn đêm nay sẽ có chuyện lớn, các cậu đi gọi mọi người nhanh đi!”

“Đương nhiên là có chuyện lớn rồi! Nhật Bản đầu hàng rồi mà!!” mọi người vẫn chìm đắm trong mừng rỡ, không ai hiểu Bạch Văn Thao nói gì.

“Tôi nói chuyện lớn tức là chắc chắn sẽ có bạo động!” Bạch Văn Thao gào lên với bọn họ, “Đêm nay nhất định có kẻ phá hoại, cướp tiền cướp của, người Nhật chúng ta không quan tâm, kệ cho chúng phá, nhưng của người Trung Quốc chúng ta phải giữ!”

Bấy giờ mọi người mới sực tỉnh, “Phải rồi, sau trận oanh tạc lúc trước cũng thế! Bọn hôi của!”

“Về họp bàn đi! Đi ngay đi!”

Chưa đầy một giờ sau, người phụ trách các khu vực đều tập trung trong sở cảnh sát, nghe Bạch Văn Thao chỉ đạo.

“Các anh bố trí người tăng cường tuần tra các khu vực Sa Diện, Việt Tú, Đông Sơn… phát hiện có kẻ tụ tập cướp giật thì thổi còi, nổ súng báo hiệu, các anh em gần đó nghe thấy sẽ đến tiếp viện ngay!” Bạch Văn Thao hít sâu một hơi, “Đêm nay sẽ rất khó khăn, vì các anh sẽ phải đối mặt với toàn người Trung Quốc, không phải lũ đầu củ cải nữa, có thể không bắn ta không bắn, nhưng nhất định phải giữ an toàn cho bản thân, tôi đã phát hết đồ bảo vệ rồi, các anh phải cẩn thận!”

“Cục trưởng, nếu thực sự không ngăn được thì sao?” một người phụ trách lo lắng hỏi, “Lực lượng cảnh sát chúng ta quá mỏng, có năm sáu người thế này, nếu lúc đó bốn năm chục dân đổ xô vào tranh cướp chúng ta chống lại làm sao được?”

Bạch Văn Thao thở dài, đi tới vỗ vai anh ta, “Tôi hiểu mà, nếu đến mức đó thì ít nhất ta cố giữ không để xảy ra tai nạn chết người, coi như của đi thay người vậy.”

“Chà.” không biết ai đó thở dài, “Không ngờ đánh xong lũ đầu củ cải lại phải đánh đến người nhà.”

Thực sự Bạch Văn Thao muốn nói rằng đây là bản chất con người, chẳng hề phân biệt quốc gia.

Nhưng hắn chỉ đành cười, cổ vũ mọi người tích cực lên, cuộc họp ngắn kết thúc, Tế Vinh kéo Bạch Văn Thao ra một góc, hỏi, “Đêm nay giao cho chúng tôi, cậu đi bảo vệ Thập Nhất gia đi.”

Bạch Văn Thao cười cảm kích, “Cậu ấy nằm trong viện, ở đó thì có gì mà cướp, không sao đâu.”

“Tôi chỉ lo người ta không đòi tiền mà đòi mạng!” Tế Vinh giậm chân lo lắng, “Các cậu bao dung, nhưng người ta hẹp hòi a! Cậu nghĩ mà xem Thập Nhất gia đắc tội nhiều người như thế, nhất định có những kẻ hận cậu ta thấu xương, chỉ muốn giết cậu ta cho hả giận, lúc này mà không hô hào kích động diệt Hán gian để giết cậu ta thì còn chờ lúc nào a!”

Bạch Văn Thao chợt hoảng hốt, bấy giờ hắn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng, hắn vội vỗ mạnh vai Tế Vinh, nói “Cảm ơn cậu.” rồi vội vã gọi điện bảo Quyền thúc dẫn ba bốn chục vệ sĩ từ Vạn Hối đến bệnh viện bảo vệ Đường Thập Nhất, chính hắn cũng lao đến bệnh viện.

Quả nhiên trước cổng viện đã có một đám du côn đang lởn vởn, có vẻ chúng nhận ra Bạch Văn Thao cũng như đồng phục vệ sĩ của Vạn Hối nên chỉ dám đứng bên ngoài, thỉnh thoảng cũng muốn nhảy vào gây hấn nhưng những vệ sĩ này đều là quân tinh nhuệ từng lăn lộn sa trường theo Chu Truyền Hi nhiều năm, cả thân thủ lẫn khí thế của họ đều vượt xa đám lưu manh này, chỉ cần bọn họ đứng đó đã đủ khiến người ta cảm thấy lừng lững như những ngọn núi, hố bom không thể vượt qua.

Bạch Văn Thao lên đến phòng bệnh, thấy vợ chồng Quyền thúc và Lưu Trung đều đã ở đó, hắn cũng an tâm hơn một chút. Quyền thúc không những đã kịp gói ghém theo toàn bộ đồ đạc giá trị trong nhà, mà cả bức tranh chữ Bạch Văn Thao viết ông ta cũng cầm đi, “Tôi biết thiếu gia thích bức tự này lắm, không thể để phường lưu manh phá hoại được.”

“Quyền thúc, cảm ơn chú ạ.” Bạch Văn Thao không giống như Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất coi Quyền thúc gần như trưởng bối, Bạch Văn Thao thì hoàn toàn coi ông là trưởng bối, khi hắn ở cùng Đường Thập Nhất, người hắn để tâm nhất lại chính là Quyền thúc, hắn chẳng bận tâm ai khác nghĩ gì, nhưng hắn biết Quyền thúc thật lòng thương yêu Đường Thập Nhất, bởi vậy hắn rất mong được ông tán thành, “Quả là chú hiểu cậu ấy nhất.”

“Đến nước này rồi có gì mà cậu phải cảm ơn.” Quyền thúc dù lòng không thực vui nhưng sáu bảy năm qua chứng kiến hai người trải qua sóng gió, ông còn biết bắt bẻ làm sao nữa, “Bạch cảnh quan, nếu anh không ngại tôi cũng xin gọi anh là lão gia.”

“Xin chú gọi tôi là Văn Thao thôi.” Bạch Văn Thao vội đáp, rồi hắn bàn bạc với bệnh viện xin thêm một phòng bệnh cho mọi người nghỉ lại, và cắt đặt nhóm vệ sĩ trực gác, những người này đều từng chứng kiến Bạch Văn Thao một mình đấu lại hai đoàn quân ở núi Hoàng Bộ năm nào, bởi vậy họ đều chịu phục nghe hắn chỉ thị.

Vừa tạm xong xuôi thì tiếng pháo nổ giòn vang từ khắp hang cùng ngõ hẻm Quảng Châu dội đến. Có người hoan hô, có người hát, có người khua chiêng gõ trống, tất cả đều mặc sức vui vẻ, chào đón đêm chiến thắng đầu tiên.

Bạch Văn Thao kéo một cái ghế dựa lớn ra cạnh cửa sổ, bên ngoài pháo hoa nổ đì đùng lấp lánh sắc trắng đỏ, kim luyến rợp trời. Hắn bế Đường Thập Nhất ra ngồi trên ghế, để hắn tựa vào thân mình, đỡ hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thập Nhất, cậu xem này, chúng ta thắng rồi, cuối cùng lũ đầu củ cải cũng cút hết rồi! Cậu nhìn xem a! Âm thanh này cậu nghe được đúng không, ầm ầm vang trời, không phải không kích đâu, không phải bom đạn, là pháo hoa, pháo hoa đấy, mọi người đều đang ăn mừng đấy!”

Đường Thập Nhất tì hẳn trên mình Bạch Văn Thao, không động đậy, ngoài bờ ngực phập phồng và hơi thở ấm áp, không gì khiến người ta nghĩ hắn còn tại dương gian.

Bạch Văn Thao sửa lại áo cho hắn, để hắn ngồi xuống tựa đầu vào đầu mình, “Tôi biết cậu không thích ồn ào, nhưng đêm nay ngoại lệ một lần nhé, phải rồi, hay mình xướng một đoạn ăn mừng được không? Chà, xướng khúc nào thì hay nhỉ? À, xướng gương hợp thoa lành cậu thích nhé.”

Nói rồi Bạch Văn Thao thực sự ghé tai Đường Thập Nhất, khẽ hát, “Đêm trăng sương mờ khóc lạc hồng, sơ suất đánh tan mộng đèn thoa. Hồn nàng ơ, gọi hồn nàng ơ xin nhớ chăng tái ngộ. Thân bệnh nhuốm hương không khỏi động lòng, mặt hoa yếu tàn tựa hòn núi vọng phu. Muôn vàn tâm ý chửa thành lời, kinh tâm cánh én rồi hóa hư không.”

“…”

Dường như Bạch Văn Thao thoáng nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ, hắn ngẩn người, cúi xuống nhìn Đường Thập Nhất, không có gì biến đổi, lại nghĩ chỉ là ảo giác của mình, “Chậc, Thập lang người ta gọi Tiểu Ngọc thê, còn cậu là Thập Nhất nương, tôi đâu dám gọi.”

“… Thập lang.”

“Hả?!” lần này thực sự Bạch Văn Thao đã nghe thấy, hắn vội xốc Đường Thập Nhất dậy, giữ chặt đầu của hắn, hối hả gọi, “Thập Nhất! Thập Nhất! Đường Thập Nhất! Nếu cậu tỉnh rồi thì mở mắt đi! Mở mắt ra a! Đường Thập Nhất!”

“Nghe rồi…” Đường Thập Nhất chậm chạp mở mắt, gương mặt mơ màng như vừa tỉnh từ giấc ngủ trưa, “Dở lắm.”

“Gì cơ?”

“Anh hát… dở lắm.” cuối cùng Đường Thập Nhất cũng mở được hẳn hai mắt ra, hắn bĩu môi chê, “Chẳng có âm sắc gì cả… anh, mấy hôm nay anh làm gì… làm gì để tiều tụy đến thế hả?”

Bạch Văn Thao phút chốc dở khóc dở cười, hắn ôm ghì lấy Đường Thập Nhất, “Cậu bỏ lại Quảng Châu cho tôi, tôi còn không mệt muốn chết ư?”

“Ừ?” Đường Thập Nhất đưa mắt nhìn, bên ngoài lại mới bắn lên một quả pháo hoa màu nhũ đỏ, lấp lánh xanh lục, “Sao lại bắn pháo hoa thế kia? A, cả tiếng pháo dây nữa? Năm mới à? Vừa mới năm mới cơ mà?”

“Rồi tôi sẽ nói cậu nghe, nhưng trước hết, cậu phải để tôi làm điều này đã.” Bạch Văn Thao mỉm cười, hai tay nâng mặt Đường Thập Nhất lên.

“Ừ?” Đường Thập Nhất nhíu mày, vừa hé miệng định hỏi nữa thì Bạch Văn Thao đã xáp tới, chiếm lấy đôi môi chỉ chực giận dỗi kia.

Ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ, bên trong phòng gương hợp thoa lành, vở diễn hóa ra lại không phải kịch câm này, cuối cùng cũng được mở màn rồi.