VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Chương 26: Lười biếng là bản chất của nhân loại

Nhìn hết một đống ảnh trong điện thoại, trong lòng Chu Tố Chi có điểm cân nhắc.

Người ta bất kể là đi, ngồi hay là đi dạo, Hứa Thanh đều thuận tay chụp mấy tấm ảnh. Cho dù tạm thời vẫn chưa phải là bạn gái nhưng tiểu tử này đối với người ta là có ý tứ.

Hứa Thanh có hứng thú với cô bé đó~mà cô bé đó lại ở nhờ chỗ của Hứa Thanh.

Rõ ràng là có ý với nhau a.

"Nhìn có vẻ còn rất trẻ, 18 đúng không? Học ở đâu?"

"Không học."

"Không học? Lớn lên thanh tú như vậy sao có thể không đi học?"

"Đi học cùng với lớn lên xinh đẹp thì có quan hệ gì?" Hứa Thanh buồn bực "cũng không phải cuộc thi tuyển chọn người đẹp. Người ta gia cảnh bần hàn không có điều kiện đi học, như vậy không phải hợp tình hợp lí hay sao?"

"Nếu là người tài cao thì sẽ vừa mắt con trai bà hay sao? Ngày ngày chơi bời lêu lổng, ở nhà ôm máy tính, ngay cả công việc cũng không có" Hứa Văn Bân giễu cợt nói.

"Hừ, ba muốn gặm con còn không cho đâu."

"Hai đứa quen nhau như thế nào?" Chu Tố Chi lười để ý đến hai cha con nhà này cãi nhau. Vẫn đang tiếc nuối cô gái tuổi còn trẻ như vậy mà không đi học "Con bé không phải là người Giang Thành?"

"Vẫn nên nói chuyện của con đi" Hứa Thanh bất đắc dĩ, không muốn nói thêm về chuyện của Khương Hòa.

Nữ hiệp người ta còn chưa rõ làm sao để sống tiếp ở thế giới này, ở đây đã an bài kéo dây tơ hồng cho người ta rồi. Không nên, thực sự là không nên.

Ăn cơm xong đã gần 8 giờ 30 tối, bóng đêm thâm trầm. Chu Tố Chi thu dọn chén đĩa mang vào phòng bếp rửa sạch sẽ. Hứa Văn Bân ngồi trên sô pha uống trà xem tivi. Hứa Thanh chờ một lát, nhìn cũng nhìn rồi, hỏi cũng hỏi rồi. Không có vệc gì làm, liền đứng dậy muốn rời đi.

"Con về đây, hai người ngủ sớm đi. Mẹ, người đừng ngày nào cũng chơi mạt chược để bố con chịu đói."

"Bà ấy không đánh mạt chược so với việc con không quấn ổ ở nhà còn khó hơn." Hứa Văn Bân có một loại năng lực rất thần kỳ. Nói cái gì cũng có thể bật đến trên người Hứa Thanh.

"Đợi một chút, mẹ nghe nói chỗ con bị quỷ nháo, nói là nửa đêm có tiếng con gái khóc, cái gì mà "hồng y lệ quỷ".. Không sao chứ?"

Lúc ăn cơm vốn dĩ Chu Tố Chi định hỏi vấn đền này, lại bị mấy tấm hình của Khương Hòa làm chậm trễ, bây giờ mới nhớ ra.

Hứa Thanh không thể ngờ được chuyện này đã trở thành chuyện ma quái của thành phố rồi. Gãi gãi đầu cân nhắc một chút, nghiêm túc nói: "Là thật, con cũng nghe được."

"A? Là thật?"

"Phải! Ba, tiền thuê nhà của người phải giảm xuống một nửa cho con. Đó là hung trạch, nếu không con sẽ không thuê nữa."

".. Nói hươu nói vượn."

"Mấy ngày trước đã có đạo sĩ tới làm phép rồi, con không phải là không nhìn thấy.."

"Giảm, giảm cho nó một chút." Chu Tố Chi nói giúp "Không quan tâm có quỷ hay không, kết giao bạn gái rồi tiêu phí cũng nhiều hơn."

"Nó nói không phải."

"Phải, cô ấy chính là bạn gái của con." Hứa Thanh nói như chém đinh chặt sắt.

"..."

* * *

* * *

Khi về tới nhà Khương Hòa còn chưa ngủ. Đèn trong phòng khách sáng trưng. Không biết cô ấy lại đem kiếm ra từ lúc nào, ôm ở trong ngực. Quay đầu nhìn Hứa Thanh bước vào cửa.

"Sao lại cầm kiếm? Vừa luyện kiếm sao?" Hứa Thanh nhìn máy tính đã được tắt đi.

Khương Hòa mấp máy môi nhưng không nói chuyện. Đứng dậy đi về phòng, một lát sau ôm quần áo đi tắm.

"Cô đi tắm tại sao còn mang theo kiếm?"

".. Tôi muốn mang theo."

?

Hứa Thanh đối với hành vi quái dị của Khương Hòa thì cảm thấy khó hiểu: "Cô đợi một chút, vừa nãy khi tôi ra ngoài đã sảy ra chuyện gì phải không?" Anh ta quay đầu nhìn cửa phòng, hỏi: "Có người vào?"

"Không có."

"Vậy cô đề phòng ai? Đề phòng tôi?"

"Không có, anh là người tốt."

"..."

Không hỏi ra được nguyên nhân Hứa Thanh cũng không quấn quýt, dù sao không phải đề phòng mình là được.

Đường đường là một đại hiệp Hứa Thanh, làm sao lại bị người khác đề phòng giống như phòng lang sói.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Hứa đại hiệp ngồi trên sô pha nghiêng đầu lại nhìn.

Huyết khí phương cương của tuổi tác tránh không được nghĩ đến một số hình ảnh có có không không. Có điều rất nhanh đã được điều chỉnh lại. Yên lặng nhắc nhở mình là một đại hiệp, khả năng là không chịu nổi một quyền, mới có thể đem tạp niệm trong đầu áp chế xuống.

Mười mấy phút sau.

Khương Hòa từ trong phòng tắm đi ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tắm xong bị hơi nóng làm cho ửng đỏ. Một khuôn mặt mềm mại hoàn toàn không giống với một nữ hiệp hành tẩu giang hồ.

Không phải lần đầu Hứa Thanh nhìn thấy, nhưng vẫn như cũ có chút ngây người "Luyện công còn có tác dụng làm đẹp?"

"Hửm?" Khương Hòa vừa tìm máy sấy tóc vừa quay đầu nhìn Hứa Thanh.

"Cô ngày trước phơi nắng phơi gió, da cho dù không bị thô ráp nhưng cũng không nên mịn màng như vậy chứ? Còn nói cô không biết nội công?"

"Tôi muốn dạy anh, anh không học."

".. Đứng trang?"

"Đương nhiên."

Hứa Thanh phát sầu, người khác đều hỏi han một chút hoặc dùng hai tay vỗ một cái thì đều học được các loại tuyệt thế võ công. Đến lượt anh ta tại sao lại phải cực nhọc luyện trang gì đó?

"Có lẽ sau này cô có thể mở một lớp luyện công dưỡng nhan, phỏng chừng.. Không đúng."

Anh ta đối với sự nghiệp sau này của Khương Hòa vừa xuất hiện một ý tưởng, sau đó lại xóa bỏ nó. Nhiều người đã đăng kí thẻ học thể hình vài lần trong suốt cả năm và cuối cùng cũng không đi được mấy buổi, giảm béo đều giảm không được. Luyện công?

Luyện cái rắm.

"Tôi giúp cô, tóc dài sấy rất phiền phức, cô cứ ngồi đó là được."

Khương Hòa cầm máy sấy tóc ra, không được tự nhiên bắt đầu sấy tóc. Hứa Thanh đi qua giúp cô ấy bắt lấy tay cầm. Khương Hòa do dự một lát nhưng không từ chối.

"Mấy ngày trước pháp sư đó bắt được quỷ chưa?" Khương Hòa ngồi trên ghế an tĩnh một lát, sau đó mở miệng hỏi.

"Không có, đều là gạt người."

"Chứa bắt được?"

"Đi đâu bắt?"

Hứa Thanh trong lòng cảm thấy buồn cười. Nhân gian nháo quỷ có thể bắt không? Thật là ma huyễn.

"Cô nửa đêm lén chạy ra ngoài bị người khác coi là quỷ, trên thế giới này làm gì có quỷ.. Nếu như bắt quỷ, trước tiên phải bắt cô."

"Tôi?"

"Không sai, chính là cô."

"Không thể nào, tôi là người."

"Phải, cô là người. Điểm mấu chốt là ai cũng chưa nhìn thấy công phu giống như cô, nhảy lên nhảy xuống. Nửa đêm mới bị người ta cho là quỷ, sau này nửa đêm đừng chạy ra ngoài trèo tường thì sẽ không có việc gì."

"Tại sao các người không luyện võ?"

"Có thể.. Bởi vì quá vất vả." Hứa Thanh đối với vấn đề này không biết giải đáp như thế nào. Nhưng không ảnh hưởng gì đến khái niệm giáo huấn Khương Hòa của anh ta: "Bây giờ điều kiện sống tốt, người dân đều đứng lên. Không cần vất vả luyện võ phòng thân, đều nghĩ đến việc làm thế nào để hưởng thụ. Võ nghệ giỏi cũng không có tác dụng gì. Sau đó một số công phu tự nhiên bị thất truyền.

Đơn giản mà nói, mọi người càng an cư lạc nghiệp, người luyện võ càng ít. Mỗi ngày nghĩ luyện công tốt sau đó ra ngoài đánh đánh giết giết, giẫm đạp lên người khác, như vậy là có bệnh. Cô đừng phạm vào tật xấu này."

"Luyện võ là vì muốn cho thân thể khỏe mạnh, làm gì có ai thích đánh đánh giết giết."

"Khỏe mạnh cũng không có tác dụng gì a, nghe nói luyện võ sẽ để lại rất nhiều nội thương, có phải là thật hay không?"

"Ngoại gia công phu thực có vấn đề này, nội gia công phu chuyên chú dưỡng khí, sẽ không có nội thương nào cả."

"Chúng tôi ở đây không luyện võ nhưng đại bộ phận người đều sống đến 70 80 tuổi. Các cô ở đó luyện nội gia quyền thì sao?"

"..."

Khương Hòa không nói chuyện nữa.

Hứa Thanh cầm máy sấy giúp Khương Hòa sấy tóc, nói: "Điều kiện cuộc sống càng tốt người luyện võ càng ít. Bởi vì con người đều thích hưởng thụ, nếu được lựa chọn ai lại chọn vất vả luyện võ? Cho nên cô nhìn xem, tôi lười luyện..

Từ lịch sử cũng có thể nhìn ra, lúc trước A Thanh một cây kiếm gỗ phá tan 3 nghìn quân sĩ mặc áo giáp. Tiếp sau đó Quách Tĩnh thủ thành ngay cả mấy trăm vạn người đều khó chống lại. Sau đó là ai, Lệnh Hồ Xung học kiếm không cần nội công cũng có thể xưng bá thiên hạ. Lại đến thời của Vi Tiểu Bảo, xong đời rồi."

"Tại sao tôi học lịch sử không thấy những người này?" Khương Hòa hoài nghi.

"Ách.. Đây là lịch sử của Kim Lão Gia Tử, tóm lại công phu đã chết. Muốn sống thoải mái còn phải dựa vào khoa học kỹ thuật. Nếu ở thời đó cô có khoa học kỹ thuật của bây giờ thì tiền đủ tiêu, lương thực đủ ăn. Người trẻ tuổi khẳng định ngày nào cũng chơi điện tử. Ai còn luyện công phu? Lát nữa đem kiếm của cô cất đi, ôm nó làm cái gì."

"Có quỷ, tôi ôm để phòng thân."

"Quỷ ở đâu ra, nói linh tinh, đều là việc cô làm ra."

"Tôi nhìn thấy rồi." Khương Hòa rụt cổ lại, yếu ớt nói.

"Hả?"

Động tác của Hứa Thanh dừng lại "Cô nhìn thấy gì rồi?"

"Lúc anh ra ngoài tôi đã nhìn thấy quỷ."

"..."