Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 47: Nhất định là cô ấy thích anh.\n

Vợ Tôi Là Công Chúa

Tác giả: Hạ Hoa

Chương 47: Nhất định là cô ấy thích anh.

Người dịch:Nữ hiệp

Nguồn:Mê truyện

Hắn nói như vậy thôi nhưng biết rằng chẳng thể nào từ chối được cô em, vì hắn biết cô chỉ muốn gần gũi hơn với anh trai thôi, còn chuyện nam nữ thì không có gì.

Đơn thuần chỉ là quan hệ giữa anh trai và em gái, có thể người ngoài không hiểu được giữa hai anh em lại có thể thân thiết như vậy, nhưng đối với họ chỉ có hai anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ, thì cảm giác tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn cô đơn là rất lớn, cảm giác đó thật dịu dàng, ấm áp, đây cũng là điều mà anh em nhà bình thường không có được.

- Sao vẫn còn ngủ à?

Mặt trời đã lên cao, chói vào mắt khiến Lý Lộ Từ không thể ngủ tiếp được nữa, nằm một hồi, không thấy em động tĩnh gì, nghiêng đâu nhìn cô xem thế nào.

Lý Bán Trang ngửa đầu lên, giống như nằm trong lồng ngực cha, hết nhìn đông nhìn tây lại nhìn vào mắt anh.

- Làm gì?

Lý Lộ Từ hôn lên trán cô.

- Anh, đêm qua em ở trong bếp thấy anh nói chuyện với An Nam Tú.

Lý Bán Trang cười ngọt ngào nói.

- Ồ, cô ấy nói gì à? Đừng để ý, cô ấy toàn nói những điều khiến người khác ngạc nhiên, người bình thường không thể hiểu được.

Lý Lộ Từ nói.

- Em nghe thấy anh nói, anh vì chăm sóc em mà sớm phải lăn lộn kiếm sống, mới có thể chăm sóc nuôi nấng em nên người.

Lý Bán Trang ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay vô định vẽ một vòng tròn trên ngực anh, đôi mắt mở to ngân ngấn lệ, tràn đầy hạnh phúc.

- Xúc động quá khóc à?

Lý Lộ Từ mỉm cười, dáng vẻ rất tùy tiện, anh vốn cho là như vậy.

Lý Bán Trang nặng nề gật đầu, hỏi lại anh:

- Vậy em sinh ra để làm gì?

- Điều này em phải biết chứ.

Lý Lộ Từ từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện em phải làm gì cho mình, không nghĩ cô phải báo đáp cho hắn, là anh trai, nếu hắn so đo chuyện này thì Lý Tử cũng không kính trọng thương yêu hắn như vậy, đó không phải là việc cần phải cân nhắc, là điều làm người ta thỏa mãn.

- Sau này em sẽ biết.

Lý Bán Trang kéo chăn, hai người cùng nằm trên gối.

- Anh à, đêm qua em đã nghĩ rồi, chắc chắn là An Nam Tú thích anh.

Lý Lộ Từ tung chăn ra, ngồi bật dậy, dù sao cũng không ngủ tiếp được nữa.

- Cô ấy chắc chắn không thể dậy sớm như vậy được, bình thường toàn là anh làm bữa sáng xong, cô ấy mới xuất hiện tại bàn ăn… vì vậy em thừa dịp cô ấy không biết để nói linh tinh thì không sao, nhưng bị cô ấy nghe thấy, thì anh không còn cách nào cứu được em… Mà không, em thì không sao, chứ em mà nói cô ấy thích anh, khẳng định xui xẻo là anh.

Lý Lộ Từ đoán phản ứng của An Nam Tú, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

- Anh thực sự sợ cô ấy à?

Lý Bán Trang cũng ngồi dậy, tỏ vẻ ngạc nhiên, anh cô là một người tốt, nhưng không giống những người tốt bình thường khác nhát gan sợ phiền phức, tiêu chuẩn của anh trai cô là thích ăn mềm không thích cứng, bằng không thì mình làm nũng như vậy sao có thể có tác dụng? Ai muốn phân tài tranh cao thấp khẳng định không được yên, nhưng thấy anh trai và An Nam Tú ở chung, xem chừng anh mình bị đè đầu cưỡi cổ, sao lại vậy?

- Không có cách nào khác.

Lý Lộ Từ biết rõ tính cách em gái mình, nếu giờ hắn cứ khăng khăng sẽ khiến cô hoài nghi, nên vội vàng nói:

- Cô ấy mới mười bốn tuổi…

Mười bốn tuổi, đêm hôm qua không ngờ vuốt bàn chân ngọc của An Nam Tú,

Lý Lộ Từ đỏ mặt nói:

- Cô ấy là một cô bé không nhà, anh làm sao có thể đi so đo với cô ấy.

Lý Bán Trang không tin, nhưng điều quan trọng không phải điều này, cô quay lại vấn đề cũ:

- Em thật sự cảm thấy cô ấy thích anh, nếu không sao cô ấy lại nhìn em với con mắt căm thù như vậy.

- Chỉ vì cô ấy nhìn em bằng ánh mắt căm thù mà em lại cho là cô ấy thích anh à?

Lý Lộ Từ có vẻ không hiểu nổi.

- Ghen mà, vì người mà anh yêu quý nhất là Lý Tử.

Lý Bán Trang kéo tay Lý Lộ Từ rất đắc ý.

- Nếu cô ấy thích anh, thì cô ấy sẽ không ghét em, em là em gái của anh, em đã thấy có người phụ nữ nào trước khi lấy chồng lại muốn gây sự với em chồng không?

Lý Lộ Từ ngạc nhiên, An Nam Tú và Lý Bán Trang không ngờ lại có điểm giống nhau; một người thì cho rằng anh trai và em gái có thể sinh ra một đứa trẻ, một người thì quên rằng anh trai đương nhiên phải đối tốt với em gái, không có chỗ cho cô gái khácghen tuông.

Lý Bán Trang suy ngẫm một chút, rồi ồ lên, nhưng không chừng An Nam Tú lại có thể , dù sao thì cô ấy mới lớn như vậy, cũng không phải người có tâm cơ, cho nên đương nhiên không có khả năng đi lấy lòng mình.

- Như vậy cũng tốt, hôm qua em đã nghĩ rồi, An Nam Tú tiêu xài hoang phí, khó mà chiều được, tốt nhất nên tìm một người có tiền, nếu như vậy, anh của em sẽ không phải chịu khổ nữa.

Lý Bán Trang rất thực tế nghĩ như vậy.

- Em lại coi thường anh rồi, anh của em không có tiền đồ gì ư? Chẳng lẽ về sau anh không phải là một người thành đạt sao?

Lý Lộ Từ mất hứng nói.

- Em muốn anh rút ngắn thời gian phấn đấu xuống hai mươi năm.

Lý Bán Trang bĩu môi, nghiêng đầu gối lên vai anh.

- Ha ha, muốn thế ai mà chẳng muốn, em muốn rút ngắn thời gian phấn đấu 20 năm, người ta cũng muốn môn đăng hộ đối, anh của em muốn tiền không có tiền, muốn nhà không có nhà, muốn xe không có xe, không xứng với người ta được.

Lý Lộ Từ nhớ tới An Tri Thủy, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng đây là sự thật, anh chàng nhà nghèo với cô thiên kim tiểu thư chỉ là chuyện xưa, so với chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử còn ít hơn nhiều.

- Không xứng đáng với anh của em, anh của em không xứng với ai, trên thế giới này không có người nào như vậy.

Lý Bán Trang không phục nói, cô gân cổ lên, đương nhiên cô tin vào lời nói của mình, không hề nghi ngờ gì.

Lý Lộ Từ mỉm cười nói:

- Anh cũng nghĩ như vậy Lý Tử à.

- Anh…

-

Lý Bán Trang có thể tự hào về anh mình như vậy, nhưng khi anh trai khích lệ mình cô lại hơi đỏ mặt. Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô em víu lấy cổ hắn, cọ mũi mình vào mũi hắn.

- Hai anh em chúng ta tự khen nhau, không biết xấu hổ à.

- Em cũng biết sao, mau đi làm bữa sáng thôi.

Trời sáng lắm rồi, xa xa đã nghe thấy tiếng tập thể dục theo đài phát thanh rồi, Lý Lộ Từ giục em gái, một lúc nữa không chừng An Nam Tú sẽ thức dậy, cô ăn nhiều kem như vậy sẽ buồn tiểu, không chừng sẽ thức dậy sớm đó.

Để An Nam Tú nhìn thấy mình và Lý Tử cùng ở trên giường như vậy, ai biết được cô ấy sẽ nói linh tinh cái gì? Lý Lộ Từ còn được, đã quen rồi, nhưng còn Lý Bán Trang chắn chắn sẽ không chịu nổi.

Lý Bán Trang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, duỗi thẳng hai chân, tay giơ lên lên làm động tác giãn gân giãn cốt, bộ ngực của cô gái mới lớn hây hẩy sau làn áo sơ mi, cô không mặc áo lót, đây cũng là chuyện bình tốt bởi không cần mặc áo ngực mà bộ ngực của cô cũng đầy đặn, cô đưa tay ra sau lưng, lắc lư người chuẩn bị đứng dậy, đúng lúc đó cửa phòng An Nam Tú mở ra, cô ta nhìn chằm chằm vào ngực Lý Bán Trang với cái nhìn khinh thường.

Lý Bán Trang cũng nhìn vào ngực An Nam Tú, khiến An Nam Tú cảm thấy mình bị khiêu khích và làm nhục, nên đùng đùng nổi giận chạy vào nhà vệ sinh sau đó chuẩn bị chạy lại với thế áp đảo Lý Bán Trang, ai dè cô ta đã đi làm bữa sáng rồi.

- Hôm nay tôi muốn đi dã ngoại ở ngoại ô, cô có đi cùng không?

Lý Lộ Từ rửa mặt đánh răng xong, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của An Nam Tú, trẻ con đều thế cả, không biết vì sao cô vui cũng không biết vì sao mà tức giận, thật chẳng có cách nào lý giải nổi.

An Nam Tú ngẩng đầu lên nhìn Lý Lộ Từ, rồi quên cả tức giận, đỏ mặt bối rối, tránh ánh mắt của hắn.

Lý Lộ Từ thầm kêu lên hỏng rồi, hay là cô ta vẫn còn so đo với mình vì hôm qua mình sờ soạng chân cô sao? Cô vẫn e dè, Lý Lộ Từ thì rất xấu hổ, không có cách nào bình thường tự nhiên được.

- Lý Bán Trang có đi không?

An Nam Tú hỏi nhỏ.

- Đương nhiên đi chứ, chúng tôi đã lớn lên ở đó mà.

- Vậy tôi cũng đi.

An Nam Tú đột nhiên cao giọng.

Lý Lộ Từ bực mình, An Nam Tú mặc dù đối với mọi người thường có thái độ lãnh đạm, cao ngạo không lễ phép, nhưng không cố ý nhằm vào ai, ai cũng giống nhau, nhưng lời vừa rồi rõ ràng là cô cố ý nhắm vào Lý Bán Trang.

Sao lại như vậy? Lý Lộ Từ không thể lý giải được, em gái hắn ai nhìn thấy cũng phải yêu quý, nhưng sao An Nam Tú lại không nghĩ như vậy.

biglove