Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ

Chương 18

Trở về thực tại, Lâm Nhĩ Tích móc trong túi áo một mảnh ngọc đồng tâm màu xanh có vân hình đuôi cá.

An Doanh Hạ bất ngờ: "Đây là..."

"Đây là vật trước khi nhắm mắt Hiên đã đưa cho chị"

An Doanh Hạ cau mày, khẽ lắc đầu: "Trước giờ Hiên chưa từng có vật nào như vậy"

Lâm Nhĩ Tích đứng dậy, bóp chặt mảnh ngọc trong tay: "Chị biết chứ. Nhưng nếu không phải của Hiên, đương nhiên chính là của..."

"...người giết Hiên"

An Doanh Hạ bất ngờ: "Không phải bang chủ nói đó là người của Hoắc Bang\*?"

\*Nếu Lâm Bang đứng đầu Hong Kong, thì ở Hoa Quốc cũng có Hoắc Bang. Đối với Hoắc Bang, Lâm Bang là cái gai lớn nhất.

Tròng mắt Lâm Nhĩ Tích long sòng sọc: "Chưa chắc!"

Một sát thủ đi giết người có thể vô ý đến mức mang theo vật để cho người khác phát hiện ư?

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Buổi trưa, trung tâm mua sắm Lạc Thành.

An Doanh Hạ đi phía sau, Lâm Nhĩ Tích đi trước chỉ trỏ đủ điều.

"Lấy cái này...cái này..." \- cô vừa nói vừa cầm áo ướm lên người An Doanh Hạ.

"Uhmm...dáng chuẩn, mặc gì cũng đẹp. Lấy hết cho tôi!"

Nhân viên nữ mắt sáng rỡ, lập tức gom hết giá đồ ôm vào người.

An Doanh Hạ e ngại: "Tiểu thư, em không cần nhiều quần áo như vậy"

Lâm Nhĩ Tích cau nhẹ mày: "Suỵt, chị dư tiền nên đốt bớt. Cái này không chỉ mua cho em, còn cho Kỳ Tích nữa"

"A...nghe nói chị có chồng rồi? Không định mua gì cho chồng chị sao?" \- An Doanh Hạ chợt nhớ ra, buông lời trêu chọc.

Nghe nói, Lâm Nhĩ Tích đắn đo một hồi. Nhiều tiền như vậy, mua cho anh ta chút gì cũng không sao.

"1m9, dáng chuẩn soái ca, lấy cho tôi tất cả mẫu nào có size đó"

Nghe nói, mấy nhân viên nữ xúm nhau gom hết quần áo trên giá. Anh Doanh Hạ thì há hốc mồm nhìn cô. Có phải chị có tới mấy tấm thẻ đen?

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sau khi mua sắm, cả hai bước ra ngoài định tìm chỗ nào ăn trưa chứ không về Lâm Bang.

Một phần Lâm Nhĩ Tích không muốn gặp Lâm Quang Tùng, phần còn lại là muốn để Lâm Kỳ Tích và Dương Hoa Điền có không gian riêng.

Hai người đứng đợi đèn tín hiệu bên đường, tranh thủ chuyện trò mấy câu rất bình thường. Nhưng đối với ai đó là không bình thường chút nào...

"Ai đó" ngồi trong chiếc xe đen đắt tiền phía xa xa, nhìn hai người chằm chằm không một giây chớp mắt, Uy vũ ngồi ở hàng ghế phụ có thể cảm nhận được...sát khí.

Anh e dè thăm dò: "Cậu chủ, có cần lại chỗ Lâm tiểu thư..."

Vũ Hạo quát tháo với giọng điệu vô cùng tức giận: "Cái gì mà Lâm tiểu thư? Cô ấy là vợ tôi, là vợ Vũ Hạo này!"

Uy Vũ rụt rè: "Dạ, là thiếu phu nhân, xin lỗi cậu chủ..."

"Không cần xin lỗi, tháng này trừ lương" \- Giọng ai đó lạnh lùng, nghiêm nghị.

Trái tim Uy Vũ chết lặng, đây rõ ràng là giận cá chép thớt mà. Lâm Nhĩ Tích, tại sao cô lăng nhăng bên ngoài mà tôi lại chịu hết hậu quả??!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Lâm Nhĩ Tích và An Doanh Hạ chọn một quán ăn buffet trung lưu không quá nổi tiếng bên kia đường, vì cô vốn không thích ngồi ăn với những khác hạng sang. Bọn hạng sang đều có máu thượng đẳng, chẳng may tức giận có khi cô sẽ bắn chết bọn họ.

Hai người chọn một chỗ ngồi thoáng mát có tầm nhìn rộng ra bên ngoài, An Doanh Hạ sốt sắng: "Chị, để em chọn mọn ăn"

"Được, đi đi. Lấy tất cả những thứ mà em thích, đây là lần đầu em ăn thức ăn Hoa Quốc mà đúng không?"

An Doanh Hạ cười nhẹ rồi liền rảo bước vào phía trong gắp thức ăn. Lâm Nhĩ Tích đối xử với anh như mẹ với con vậy, cưng chiều, ấm áp.

Còn cô, cô làm như vậy đương nhiên một phần vì An Doanh Hạ cùng là người Lâm Bang, chính phần còn lại chính là vì...Hiên.