Vợ Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 4; Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau

Đại Học Quốc Tế

- Reng......reng.....reng.....

Đấy là tiếng chuông vào lớp, tất cả các học viên nhanh chống vào phòng học.

Tại phòng học nghành Kỹ Thuật, mọi người yên vị đợi giảng viên đi vào...

- Cạch....tiếng mở cửa,

Nhưng người đi vào lớp chính là một thiên thần đẹp quá trời! Người gì đâu mà da trắng, cao dáng chuẩn, khuôn mặt trái xoan, long mi dày, đôi mắt màu đỏ nhạt, tóc nâu dài nhưng được buộc cao lên để lộ cổ mảnh khảnh, đeo khuyên tai một bên hình sói màu đỏ nhỏ, sống mũi cao, mặc một đồ màu đen bó sát để lộ 3 vòng thon gọn, quần được xé rách kiểu nhìn vừa mắt nhưng áo kính cổ :). Đeo trên vai một bên là ba lô màu trắng, nhìn ư là ngầu kiểu thiên thần (thiên thần đội lốt quỷ;))

Lớp học bắt đầu ồn ào người thì khen, người thì xỉa xói, không ai hỏi tại sao người này lại ở đây.

Hạ Tuyết Thi chẳng nói gì bước về cuối lớp, có một bàn trống, cô vừa ngồi xuống thì có một nam sinh đi đến. Những con người ở đây nhìn 2 còn người đó với ánh mắt mong đợi rằng hoàng tử lạnh lùng sẽ làm gì với thiên thần. Vì trước giờ mỗi hoàng tử của họ ngồi đó, cứ có người đến là bị đuổi. Trong đầu họ đặt ra triệu bối cảnh viễn cảnh khác nhau nhưng cuối cùng là sự thất vọng. Hoàng tử không nói gì chỉ mĩm cười rồi ngồi xuống nhưng đáp trả là sự thờ ơ lạnh lùng.

Cộp....cộp....

Tiếng giày cao gót khiến cho 40 con người ở đây bỗng chốc im lặng, hướng mắt về phía mục giảng, tất cả đứng chào duy chỉ 2 con người phía dưới vẫn ngồi đó. Khi tất cả học viên ngồi xuống thì giảng viên chuyển hướng về 2 bạn học kia. Không như học viên ở đây nghĩ ra rằng giảng viên sẽ quát bạn mới vào mà thay vào đó là mĩm cười che đi sự sợ hãi. Học viên thì không biết nhưng giảng viên thì biết, Red đấy!!!

Cô giảng viên tên Thu,(38t, cao 1m65) mĩm cười, lên tiếng:

- Tôi giới thiệu với các em bạn đang ngồi phía cuối chính là học viên mới Hạ Tuyết Thi.

- ồ...

Cả phòng “ồ” lên và họ thấy kì lạ, ghét cái người tên Hạ Tuyết Thi đó. Tại sao được cô ưu ái? Không quát khi vào lớp không chút lễ phép tối thiểu. Ở đâu đó có cặp mắt đen nháy đang nhìn căm phẫn về hướng Hạ Tuyết Thi.

Rầm....đấy chính là tiếng va chạm của thanh gổ đập vào bàn, kèm tiếng hét lớn: “Tất cả im lặng cho tôi, tập trung nghe giảng bài” đấy mới là tính cách GV Thu ;)

Không ai còn để ý đến con người đó nữa mà “chăm chỉ” lắng nghe giảng.

Khi tất cả tập trung phía trên thì dưới này:

Hạ Tuyết Thi quay sang nhìn con người đang ngồi ghi bài bên cạnh bằng ánh mắt thù hằn. “Hắn chính là Minh Triết! Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, đợi đấy mà xem tôi sẽ xử anh như nào!”

- Tôi quá đẹp trai phải không! Tôi cho phép em ngắm nhìn! _ Minh Triết quay sang nhìn cô, nháy mắt một cái làm ra vẻ như anh ta nói đúng rồi.

Cô nhếch mép, khinh bỉ:

- Biến thái! - cô chẳng quan tâm, nhìn thẳng vào mắt hắn kèm theo 1 ánh mắt khát máu.

Anh bất giác cười trừ, không nói gì quay lại việc ghi bài mà trong lòng như ngàn vạn con dao đâm vào tim. Đau, rất đau!

“Tôi chấp nhận mọi sự thật nhưng không thể chấp nhận được hiện tại rằng: bên cạnh là người tôi yêu, nhưng không thể nói ra, càng không thể tỏ ra quen biết!”