Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 15: Phò Mã Không Dễ Làm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái gì đến thì cũng phải đến, sau khoảng một tháng kể từ khi Tích Nguyệt tiến cung xin ban hôn, một đạo thánh chỉ truyền xuống, triệu cả Vô Ưu lẫn Tích Nguyệt vào cung gặp hoàng đế. Cúi người tiếp chỉ, lại khách khí đưa tiễn đám công công, Vô Ưu mới từ từ lật thánh chỉ ra săm soi

"Suy nghĩ thế nào?" Tích Nguyệt hướng Vô Ưu hỏi

"Hừm, giấy tốt, chữ viết đẹp, lời văn hoa mỹ, vài chữ không hiểu ...."

"..." Tích Nguyệt thở dài, có chút đau đầu cắt ngang "Ta là hỏi ngươi đối với việc tiến cung diện thánh ngày mai có suy nghĩ gì"

"Nga. Ký lai chi, tắc an chi .." (Chuyện gì đến cũng đã đến, c bình tĩnh mà đương đầu vi nó)

Vô Ưu cẩn thận gập thánh chỉ lại, đưa cho Tích Nguyệt, cười ôn hòa

Đến nước này rồi còn có thể làm gì được nữa. Đi từng bước suy tính từng bước thôi.

Chỉ hi vọng vị hoàng đế này vuốt mặt nể mũi a.

Tích Nguyệt thấy vậy, cũng không hỏi gì nữa, chỉ dặn dò một vài câu. Rồi xoay người đi mất.

Vô Ưu cũng tự mình chậm chạp hồi biệt viện của bản thân. Nàng ra sau hậu viện, ngồi ở hành lang, chân trần thả xuống nước, đưa mắt nhìn những cánh hoa tử đằng đung đưa theo gió.

Nàng không phải không sợ, dù sao thì sống ở đây hơn ba năm, nàng cũng đã được chứng kiến quyền lực của giới quý tộc quan lại lớn đến thế nào, chuyện bắt giam, tra tấn, mất đầu đều là rất bình thường a.

Vô Ưu ngửa người ra phía sau, nằm xuống nheo mắt nhìn lên bầu trời, tóc dài nhu thuận tản ra, khuôn mặt lạnh nhạt không rõ cảm xúc, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh như hắc bảo thạch lại phảng phất nói lên tất cả suy nghĩ của chủ nhân chúng

Là mờ mịt, cùng bất đắc dĩ

Có rất nhiều chuyện, nàng cũng không có biện pháp, nếu đã không thể chống trả, thì đành thản nhiên nhận mệnh thôi.

Xuyên không lưu lạc đến một quốc gia cổ đại xa lạ, gặp đại nạn vô lý như vậy, nàng còn có thể kiên cường, bình tĩnh sống tiếp.

Thì.. gặp hoàng đế mà thôi, có gì lớn lao chứ. Huống hồ còn có công chúa ở đây, không phải sao...?

Vô Ưu tìm trăm phương ngàn kế an ủi bản thân, miên man suy nghĩ, mí mắt cũng bất tri bất giác đi theo sụp xuống.

'

'

'

"Tỉnh" Tích Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, giọng nói gần sát truyền tới, làm Vô Ưu có chút mơ màng, nhất thời không phân rõ mộng ảo thực tế,

Nàng trầm trọng chớp chớp mắt vài lần, nhìn lên một mảng trời đen như mực, ánh trăng từ trên cao nhu hòa trải xuống, xuyên suốt qua tán hoa tử đẳng, đem hình bóng hai người kéo sát vào nhau, tựa như không thể tách rời.

Vô Ưu xoay người, vẫn nằm đối diện với Tích Nguyệt đang thẳng thắn ngồi bên cạnh, nàng kéo kéo tấm áo choàng lông cừu trên người, mùi hoa lê phảng phất truyền đến chóp mũi, mang theo sự ấm áp không gì so sánh được, nhàn nhạt ôn hương...

Vô Ưu lên tiếng, giọng nói mang theo chút khàn khàn dễ nghe:

"Công chúa thế nào lại ở đây? "

"Tiểu Hoa nói ngươi không ăn cơm tối, ta liền qua xem thế nào" Tích Nguyệt ôn nhu thay Vô Ưu gạt đi một lọn tóc, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn, hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc cổ điển.

"À, ra đây suy nghĩ một chút, bất tri bất giác ngủ quên mất ... " Vô Ưu gối đầu lên một cánh tay, tay phải đưa ra ngoài tấm áo choàng, khe khẽ nhịp nhàng vuốt phẳng đám lông cừu mềm mại.

"Suy nghĩ cái gì?" Tích Nguyệt cười híp mắt hỏi, đứa nhỏ này, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, e rằng trong lòng đã phiên giang đảo hải* rồi đây ( sóng cuộn biển gầm, ý là trong lòng chấn động mạnh mẽ )

"Làm thế nào lấy lòng nhạc phu đại nhân a" Vô Ưu cũng đi theo bồi cười, nhìn bóng dáng bản thân tràn đầy trong đôi mắt hổ phách dịu dàng của Tích Nguyệt,  bỗng cảm thấy vô cùng an tâm, trong lòng cũng trở về bình tĩnh.

Nói gì thì nói, cũng chỉ là chọn rể mà thôi, hoàng thượng cảm thấy không hài lòng thì đổi người khác, chẳng lẽ lại có thể lấy mạng mình sao...

Tích Nguyệt mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Nàng rời tầm mắt của mình ra mặt hồ bàng bạc ánh trăng, hàng đàn đóm đom như những đốm lửa lập lòe, rọi ánh sáng hiu hắt lên một vùng trời ảm đạm, vô cùng duy mỹ lại mang theo cô độc thê lương

"Ta sẽ bảo vệ ngươi " Tích Nguyệt mấp máy, ánh mắt quyến luyến, lại mang theo kiên định không gì so sánh được  "Ngươi tin ta sao?"

" Ta tin " Nàng chưa bao giờ hoài nghi quá.

____________________

_________________________________________

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Vô Ưu đã bị tàn nhẫn dựng dậy.

Nàng mắt nhắm mắt mở, khách khí đuổi đi đám nội thị. Tự mình bắt đầu trì độn mặc y phục.. Một thân cẩm y tím nhạt, bạch hạc tung cánh , thoạt nhìn đơn giản, lại không mất tinh xảo phú quý

Vô Ưu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng, bắt đầu tự nghiêm túc đánh giá, nàng là con lai, gương mặt so với nữ tử phương đông sắc nét hơn rất nhiều. Mắt to, hai mí nồng đậm, mũi cao thẳng tắp, da trắng nõn như bạch ngọc, đường nét xương hàm rõ rệt, tóc xoăn dài thản nhiên buông xuống, thoạt nhìn vô cùng trung tính bất kham.

Trải qua một phen cố ý trang điểm, che đi nét mềm mại nữ tính, khuôn mặt liền càng thiên về tuấn tú, phiêu dật

Vô Ưu cẩn thận đánh giá bản thân, xác định những thứ cần "che dấu" đều đã được "che dấu", nhưng gì cần hiển lộ, đều đã được hiển lộ. Nàng mới an tâm chỉnh lại mũ đội trên đầu, lại kéo kín phần cổ áo, hài lòng xoay người bước đi.

Đây là lần đầu tiên Vô Ưu nhìn thấy Tích Nguyệt mặc cung phục, không khỏi cảm thán một phen, nhìn kìa nhìn kìa, so với trên phim chỉ có hơn chứ không có kém, cả người đều là ngọc ngà châu báu, từng đường kim mũi chỉ đều thợ khéo hand-made a .

Sinh động, đẹp đẽ, xa hoa tráng lệ ... chậc chậc... Ngồi một chỗ thôi mà hoàng gia phong thái cũng hiển lộ rõ ràng

Má ơi, khí chất trong truyền thuyết là đây chứ đâu, không biết đập bao nhiêu tiền và công sức vào để đào tạo đây

Ước chừng đi khoảng một tiếng, cửa cung sừng sững hiện ra, hai người từ xa giá đi xuống, liền đã có một đội cung nữ thái giám cúi đầu nghiêm túc đứng đợi. Đi đầu là một vị công công sắc mặt già nua, hai tay đưa lên phía trước hướng Tích Nguyệt cung kính cúi đầu, giọng nói the thé:

"Công chúa, hoàng thượng và hoàng hậu đang đợi người ở Phượng Dương cung "

"Phiền An công công dẫn đường " Tích Nguyệt cũng quy củ đáp lại.

Vô Ưu đi sau công chúa vài bước chân, trong lòng bắt đầu ầm thầm đánh giá xung quanh, so với hồi ức từ phim ảnh nàng xem ở hiện đại, cấm cung thật sự có.... sát khí hơn nhiều lắm. Đây là một loại cảm giác không giận tự uy, khiến bản thân vô cùng áp lực.

Vô Ưu trong lòng mắt trợn trắng, không có việc gì xây to lớn như vậy làm cái gì a...rất hao tài tốn của.. cũng rất dọa người có được hay không...

"Đến nơi rồi, đừng thất thần nữa" Tích Nguyệt đè thấp thanh âm nhắc nhở, đứa bé này, lúc nào cũng có thể ngẩn người.

"A..." Vô Ưu sửng sốt, khẽ nuốt nước bọt. Nàng trong đầu còn đang oán trách hoàng cung sâm nghiêm, quá mức lạnh lùng lãnh khí, nhất định là do oan hồn của cung tần mỹ nữ bỏ mạng oan uổng a... tranh đấu cung đình a... yêu hận tình thù a....

"Vào gặp phụ hoàng không được ngẩn người biết không? " Tích Nguyệt bất đắc dĩ nói, rồi dẫn đầu theo một vị công công bước vào Phượng Dương cung.

'

'

"Nhi thần Tích Nguyệt bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu. Nguyện hai người vạn thọ vô cương" Tích Nguyệt và Vô Ưu quỳ xuống dập đầu, hướng hai vị quý nhân hành lễ.

Từ sau cái chết của Triệu Tuệ Linh, Lý Thần để trống vị trí hoàng hậu ba năm. Mãi về sau này, chịu không nổi áp lực từ các đại thần trong triều, cũng chịu không nổi hậu cung gà bay chó sủa mãi không yên. Hắn liền quyết định phong Thục phi, cũng là con gái của Quách thừa tướng lên làm hậu.

Quách hoàng hậu tính tình mềm mỏng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đằng sau là gia tộc hậu thuẫn, lại là mẫu thân của thái tử Lý Định Liêm. Cũng coi như thuận lòng người.

"Đều đứng lên đi " Giọng Lý Thần vang lên, không giận tự uy. Hắn quan sát Vô Ưu vẫn một mực cúi đầu, lại nhìn sang Tích Nguyệt bộ dạng chăm chú. Trong lòng bắt đầu tính toán, ngoài miệng vẫn nhàn nhạt " Ngươi là Vô Ưu "

"Thảo dân ra mắt hoàng thượng, hoàng hậu" Vô Ưu lúc này tâm trạng lại bằng phẳng, ầy ầy, dù sao cũng không chết được.

Lý Thần và Quách hoàng hậu đều bất động thanh sắc đánh giá thiếu niên trước mặt. Quả thực nếu chỉ luận vẻ bề ngoài thì đúng là nhân trung long phượng, hạc giữa bầy gà. Dáng dấp so với thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tích Nguyệt công chúa còn muốn tinh xảo hơn vài phần. Chẳng lẽ Tích Nguyệt nhìn trúng vẻ ngoài của hắn sao...? Lý Thần nhíu mày tự hỏi

"Ngươi không phải người của bản quốc" Quách hoàng hậu lúc này mới ra mặt, nếu chiếu theo quy chuẩn vẻ đẹp ở thời cổ đại, Quách hoàng hậu tuyệt đối tính là mỹ nữ. Thân hình đầy đặn, mặt mũi phúc hậu, cũng là phen phong vận tự nhiên thiên thành a.

"Gia phụ gia mẫu đều là người phương Nam, thảo dân âm dương soa thác* vô tình trôi dạt đến bản quốc, là công chúa không ngại thảo dân thân phận lưu lạc thiên nhai, ra tay cứu vớt. Thảo dân trong lòng muôn ngàn cảm kích" Vô Ưu vun vén toàn bộ từ ngữ hoa mỹ nàng học được trong hơn ba năm sống ở đây, cùng một nửa số nơ-ron thần kinh trong đầu ra đáp lời.

(hiểu lầm, nghịch cảnh nối tiếp nhau diễn ra)

"Nga ...." Lý Thần cười lạnh: "... biết bản thân thân phận thấp hèn, còn muốn trèo cao mê hoặc công chúa, trẫm ngược lại muốn nhìn lá gan của ngươi, rốt cục lớn đến cỡ nào"

Vô Ưu nghe vậy trong lòng hô to "Trúng Tủ", thật hận không thể vỗ tay bốp bốp. Sau lại vẫn không nhịn được, tiếp tục trong lòng đập bàn hét to: "Mới câu thứ hai liền muốn dí cháu vào chỗ chết, chú thực sự không phải người tốt ".

Trong lòng lật bàn lật ghế như vậy, Vô Ưu ngoài mặt đương nhiên vẫn bất động thanh sắc, kính cẩn nghiêng mình

"Thảo dân tự nhận bản thân không xứng đáng với công chúa điện hạ  ... " Vô Ưu dừng lại một khắc thời gian, hai tay đưa ra phía trước, nhấn nhá vừa lúc "... nhưng là, thảo dân dám xin hỏi hoàng thượng một câu, thế nào mới là xứng đáng "

Lý Thần hí mắt nhìn Vô Ưu, còn tưởng hắn biết khó mà lui chứ

"Đương nhiên là kẻ có tài học uyên thâm, thân thế trong sạch, con nhà thế gia, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là một bậc quân tử đội trời đạp đất ..."

Vô Ưu yên lặng lắng nghe Lý Thần lải nhải, trong lòng tự nhủ "Hoàng thượng, ngươi biết người nào tốt như vậy, thì đem ta gả cho hắn trước đi"

Đợi Lý Thần kết thúc miêu tả vị con rể hoàn mỹ trong lòng hắn, lại thỏa mãn uống một hớp trà. Vô Ưu mới lên tiếng:

"Công chúa 7 tuổi theo học kinh thương, 10 tuổi bắt đầu ra ngoài khắp nơi buôn bán, 15 tuổi tiếp nhận gia nghiệp, 18 tuổi chính thức trở thành người đứng đầu Triệu gia. Dám hỏi hoàng thượng, phóng mắt khắp thiên hạ, vị nam tử nào có được bản lĩnh này?"

Trong đầu sắp thật nhanh sắp xếp từ ngữ, Vô Ưu không mặn không nhạt tiếp tục

"Điện hạ xuất thân, xem khắp thiên tử dưới chân, ngoại trừ hoàng tộc con cháu, còn ai dám so với điện hạ càng danh giá, còn ai dám so với điện hạ càng thấu hiểu Trung - Lễ - Nghĩa - Trí -Tín, còn ai dám so với điện hạ càng có tài tế thế kinh bang? ( trông coi việc nước, cứu vớt người đời) "

"Nga... " Lý Thần mặt đen lại, giọng nói có chút phập phồng, hắn cảm thấy trước mặt mình là một cái hố, đào sẵn để bản thân nhẩy vào. Rõ ràng là xảo ngôn, lại nhất thời không biết phản bác thế nào, tên tiểu tử này trắng trợn đem hoàng tộc tôn nghiêm ra làm con tin có phải hay không  "... ý của ngươi là gì "

Vô Ưu lúc này mới ngẩng mặt hơi mỉm cười, trong lòng hô hào" chú ơi, phía trước có cái hố, chú mau chóng nhẩy vào đi ạ"

"Phóng mắt khắp thiên hạ này, không một ai xứng đáng với Tích Nguyệt công chúa "

Vô Ưu sắc mặt thản nhiên, lại không che dấu được quang huy trong đáy mắt, lời nói này là thật lòng a. Nàng ở hiện đại sống 18 năm, ở cổ đại sống hơn 3 năm nữa. Chưa từng thấy người nào đặc biệt như Tích Nguyệt. Là một loại cảm giác tâm phục khẩu phục từ tận đáy lòng.

"Đúng thế, nói như vậy, ngươi càng không xứng đáng với Tích Nguyệt" Lý Thần bắt được ngay trọng điểm, hỏi ngược lại.

"Thảo dân không xứng đáng ..." Vô Ưu thoải mái thừa nhận "..nhưng thảo dân là kẻ duy nhất trong thiên hạ này có đủ tư cách "

Vô Ưu trong lòng thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, từ nửa tháng trước khi Tích Nguyệt nói nàng phải tiến cung gặp mặt hoàng đế, nàng đã nghiêm túc vắt óc suy nghĩ thật lâu.

Ra mắt bố mẹ chồng/vợ gì đó thì nàng chưa làm, nhưng đi phỏng vấn tìm việc thì nàng làm rồi đấy.

Bí quyết để phỏng vấn thành công là gì? chính là có thể hoàn hảo trả lời những câu hỏi do nhà tuyển dụng đề ra. Muốn trả lời được, hoặc là dựa vào kinh nghiệm làm việc trước đó, cái mà nàng không có. Không thì, nhất định phải dự đoán được những câu hỏi đó sẽ là gì, và đưa ra được phương án trả lời thuyết phục nhất.

Câu hỏi của Lý Thần, tuy có hơi chút trực tiếp, nhưng cũng vẫn trong dự đoán và sự chuẩn bị của Vô Ưu.

Nếu chỉ nói đạo lý, Vô Ưu tuyệt đối sẽ không thua, sợ nhất là hắn vừa nhìn thấy mình, liền không nói hai lời đem ra ngoài chém cơ. Xem ra mạng nhỏ đã có thể giữ lại...

  A di đà phật, A di đà phật ....

"Dựa vào cái gì ..."  Lý Thần trên trán gân xanh đều nổi ra, trong tích tắc, hắn biết mình lỡ lời

"Dựa vào việc nhi thần yêu hắn " Tích Nguyệt lúc này đột ngột lên tiếng. Nhất thời Phượng Dương cung một mảnh yên tĩnh kỳ quặc.

Trời trời, công chúa, ngài đang cướp spotlight (ánh đèn sân khấu) của ta nha~~~

Theo kịch bản, lúc này ta sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra một tư thế đẹp trai lai láng, cool ngầu thâm tình quyến luyến nhìn công chúa rồi nói "Dựa vào việc chúng ta lưỡng tình tương duyệt" , ngài từ đầu tới cuối không phối hợp không nói, đến cuối cùng bổ hẳn một chữ YÊU như vậy có được không đấy, chẳng phải con gái thời cổ đại lúc nào cũng nên kín đáo, e ấp sao. Ngài vì cái gì có thể lưu loát tâm bình khí thuận tuyên bố chắc nịch như thế

Vô Ưu cúi đầu đỏ mặt, lúc trước ở hiện đại cũng nhận được không ít lời tỏ tình, vậy mà chưa lần nào bối rối như lần này. Xem ra già đi, da mặt liền cũng đi theo mỏng manh a.

"Phản rồi... phản rồi" Lý Thần tay run run chỉ vào đôi trẻ trước mắt, bỗng dưng cảm thấy có chút choáng váng

"Phụ hoàng ..."  Tích Nguyệt vừa định tiến lên, bị Quách hoàng hậu quăng cho một cái ánh mắt ra hiệu nàng bình tĩnh, lại vội vàng thay Lý Thần nhuận khí. Thấp giọng nói:

"Niệm Mẫn còn trẻ, đối với mấy vị công tử đẹp mắt hẳn là có nhiều yêu thích, nàng chỉ là nhất thời u mê, không phân rõ phải trái. Hoàng thượng cứ từ từ cho nàng thêm chút thời gian. Kinh thành quý công tử nhiều như vậy, chẳng lẽ còn sợ không có người lọt vào mắt nàng sao "

Lý Thần mặt bí xị nhìn hai người trước mắt. Hắn không nghĩ một kẻ ngoại tộc lại có thể hoa ngôn xảo ngữ đến như vậy, vốn định đem tiểu tử này dọa sợ, bây giờ lại thành chính mình câm như hến

"Nữ nhân hướng ngoại" đạo lý này cuối cùng hắn xem như hiểu được a.

(Con gái ln không thể gi trong nhà)

"Việc này không vội " Lý Thần vuốt vuốt trán, nhìn đôi trẻ này là thấy đau đầu rồi.

"Kén phò mã là việc hệ trọng, trẫm cần thời gian cân nhắc và quan sát trước đã"

"Vô Ưu sẽ hảo hảo biểu hiện, xin phụ hoàng khoan tâm" Tích Nguyệt cúi đầu hướng Lý Thần nói, không quên quăng cho Vô Ưu một cái ánh mắt.

Vô Ưu bĩu môi, chỉ bắt nạt người ta là giỏi.

"Thảo dân có thể thề với trời cao, thảo dân đối với công chúa là thật tâm thật ý, lại chưa từng dám có hy vọng xa vời, chỉ nguyện dùng sinh mạng của mình, đổi lấy công chúa một đời bình an hạnh phúc "

Trong lòng lại ngửa mặt lên trời khóc to: "Ông trời, xem như đây là diễn kịch, đừng thực sự tính toán với con nha ông trời......Công chúa, nhìn xem nhìn xem, ta vì người, liền bất chấp bất cứ giá nào a, có phải hay không nên tăng lương thêm thưởng, giảm giờ làm cắt giờ học .... huhuhu"

Vô Ưu cùng không phải tùy tiện nói ra, kết thúc phỏng vấn, dù thế nào, cũng nên hướng nhà tuyển dụng biểu lộ sự cảm kích và lòng quyết tâm đầu quân cho họ, nhưng tuyệt đối không được biểu hiện quá tự tin, hay bộc lộ dã tâm quá mức . Ngược lại, khiêm tốn, lễ độ, ham học hỏi mới là tố chất nhà tuyển dụng nào cũng cần.

Nếu nói "ta có thể vì công chúa vượt núi đao, xuống biển lửa" nghe quá phô trương, giả tạo. Công chúa là hoàng tộc, còn chưa thiếu người đến mức khiến cho phò mã của bản thân chạy đi chết thay.

Muốn qua sông vượt thác, liền làm vệ sĩ đi, đừng làm phò mã... Hừ.

Lại nói như vậy, thì công chúa cần gì từ một vị phò mã? Đương nhiên là như nữ tử bình thường, dùng cuộc đời mình bảo hộ công chúa chu toàn, cùng nàng trôi qua bình an hạnh phúc a~~~

Lý Thần nghe vậy lại muốn đen mặt một phen, tưởng rằng tên tiểu tử này sẽ