Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 37: Sớm Sinh Quý Tử (+)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô Ưu bất đắc dĩ nhìn Tích Nguyệt ung dung nằm trên hỉ giường nhìn mình mỉm cười ái muội, nàng cảm thấy dạo gần đây công chúa đặc biệt, đặc biệt yêu thích trêu chọc bản thân.

Tuy nói rằng hơn nửa năm qua nàng và Tích Nguyệt thân cận không ít, hơn nữa cả hai đều là nữ tử, vui đùa mờ ám một chút cũng chẳng sao.

Nhưng như thế này thì có hơi... thân cận quá, thực sự để cho bản thân vẫn có chút không thích ứng kịp.

Vô Ưu từ trước tới nay luôn có phòng riêng, hoặc ít nhất, cũng là giường riêng. Hơn nữa, hồi ở hiện đại, nàng vẫn luôn được dậy phải coi trọng sự tự do và riêng tư của mỗi người, thế nên nếu vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải ngủ chung với một ai đó vài bữa thì không sao, nhưng cứ tưởng tượng đến hai năm tiếp theo phải sinh hoạt chung và đồng sàng cộng chẩm* với người trên danh nghĩa là nửa kia của mình. Thì nàng thực sự vẫn cảm thấy..

(chung giường, chung chăn gối)

Vô cùng kỳ cục

Trong lòng mặc dù có một ngàn cái không muốn, nhưng tổng không thể cứ đứng đắn đo cả đêm như vậy. Thế nên cuối cùng Vô Ưu vẫn là tự mình cởi xuống y phục hoa lệ, nhấc lên chăn gấm uyên ương, chính thức bước lên phượng giường của công chúa.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Vô Ưu đã thấy dưới lưng cộm cộm khó chịu. Tò mò đưa tay ra sau sờ xoạng, nàng có cảm giác mình bắt được vài hột gì đó.. Lấy ra trước mặt nhìn, là một nắm táo đỏ hạt sen.

Vô Ưu lúc này mới nhớ ra lời giải thích mà mấy ma ma tổng quản lễ nghi có nói qua cho nàng. Trước đêm tân hôn, sẽ có người rải Táo đỏ, hạt lạc, trái nhãn, hạt sen lên hỉ giường.

Trong tiếng Hán, cách phát âm của mấy loại hạt quả này lần lượt là:

Táo đỏ (Hóngzǎo),

Hạt lạc (Huāshēng),

Trái nhãn (Guìyuán),

Hạt sen(Lián).

Khi ghép âm đọc của mấy từ này vào với nhau, sẽ có câu Zǎo shēng guìzǐ, cách đọc này cũng đồng thời là cách đọc đồng âm khác chữ của một câu chúc rất hay 早生贵子" (Tảo Sinh Quý Tử), ngụ ý chúc tân lang tân nương sớm có con trai nối dõi.

Vô Ưu bĩu môi xoay xoay mấy thứ hạt chúc phúc trong tay một lúc, rồi lại đưa tay xuống giường lần mò xung quanh để gạt hết đám lộm cộm còn lại sang một bên.

Hoàn toàn vô tình chạm vào cơ thể nóng ấm của Tích Nguyệt.

Tích Nguyệt đang nằm nghiêng sang một bên nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh từ bàn tay của Vô Ưu khẽ lướt qua thân thể mình, cả người thoáng chốc có chút hỗn độn run rẩy, nàng hơi ngoái đầu sửng sốt, theo bản năng nắm lấy cánh tay vẫn đang lộn xộn sờ xoạng xung quanh.

"Phu quân đây là muốn làm gì?" Tích Nguyệt hí mắt, thanh âm như gió xuân dịu dàng vang lên trong không gian mập mờ ái muội.

"Hả, ta muốn..." Vô Ưu ngơ ngác vài giây, nhất thời quên mất mấy thứ hạt nàng cầm được gọi chung là gì, vì thế nàng làm theo bản năng vô tâm lầm bầm nói ra ý nghĩa đại khái mà mình được dậy "...tảo sinh quý tử"

"..." Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Tích Nguyệt trong bóng tối im lặng, trong lòng đại khái đoán được một hai, nàng chỉ biết nha đầu này lại bắt đầu dùng câu từ sai hoàn cảnh! 

"Ân, thì ra là thế." Tích Nguyệt ngoài cười trong không cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Vô Ưu, giảo hoạt nói "Phò mã định thế nào sinh?"

"Công chúa chẳng phải rõ hơn ta sao" Vô Ưu phiêu nàng một cái xem thường, trong bóng tối tiếp tục lần mò những hạt chúc phúc vương vãi khắp hỉ giường.

Tích Nguyệt mỉm cười ngồi dậy, cùng nàng song song sánh vai, nha đầu này dạo gần đây miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại.

Nến trong hỉ phòng đều đã cháy hết, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy, rọi sắc sáng lờ mờ mung lung lên căn phòng

Đưa tay nhặt lên vài hạt chúc phúc, nương theo ánh trăng leo lét hờ hững ngắm nhìn, Tích Nguyệt trong lòng cười nhạt

Sớm sinh quý tử...

Là cỡ nào mỉa mai

Bản thân dù cố gắng đến đâu, trong mắt thế nhân vẫn chỉ là công cụ để sinh con nối dõi.

Quyền lực, phú quý, vô hạn vinh quang... thế nhưng ngay cả hôn nhân của chính mình cũng không tự quyết định được.

Trăm người ngàn ý, ai cũng tự cho là đúng, nghĩ điều họ làm mới có thể đem đến cho nàng những điều tốt nhất..

Lại chưa từng một ai đến hỏi, nàng thực sự mong muốn điều gì?

Có phải hay không cả cuộc đời nàng, vĩnh viễn chỉ là công cụ cho người khác tuỳ ý sử dụng sắp đặt?

Tích Nguyệt trong lòng chua xót, ánh mắt không có tiêu cự, thất thần nhìn nắm hạt chúc phúc trong tay.

Quyền khuynh thiên hạ, phú địch khả quốc thì thế nào chứ? Đến lúc mấu chốt, chẳng phải cũng chỉ có thể đem một nữ tử thiện lương vô tội, mạo hiểm ra làm lá chắn sao...

"Sao vậy?" Vô Ưu sau khi đẩy hết đám hạt lôm côm kia vào góc giường, mới quay sang chú ý đến vẻ mặt mờ mịt của Tích Nguyệt.

"Vô Ưu" Tích Nguyệt từ đáy lòng khe khẽ gọi tên nàng, giọng nói mang theo bất lực bi ai "..nếu nàng là nam tử thì tốt rồi..."

Chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, ta có thể mãi mãi giữ nàng lại bên người, cùng nàng đi qua xuân hạ thu đông, xem hết phong hoa tuyết nguyệt, năm tháng cứ như vậy tĩnh hão trôi qua..không bao giờ..không bao giờ phải lo được mất...

"Nữ tử thì làm sao vậy?" Vô Ưu mạc danh kỳ diệu khó hiểu hỏi, từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân làm nữ tử có gì không tốt.

Tích Nguyệt khổ sở nhìn nàng, nói không rõ trong lòng chua xót, nàng cúi đầu bất lực thở dài, quyết định lặng im không đáp.

Vô Ưu nhíu mày nhìn nàng, trong đầu lướt qua những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cố gắng nghĩ xem điều gì khiến công chúa bỗng nhiên trở nên mất hứng như vậy.

Mọi chuyện đều ổn, không có gì sai a!

Vô Ưu chớp chớp mắt tìm kiếm đề tài, khoanh vùng một vài sự kiện gần đây, bắt đầu mở miệng dò hỏi: "Thực ra, dù đây chỉ là hôn nhân giả, thế nhưng chuyên nữ tử cưới nữ tử cũng không phải... không thể xảy ra"

Nàng là định nói Cũng không phải chưa bao giờ xảy ra, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở cổ đại, vì vậy lập tức tìm từ lái đi câu kế tiếp.

"...ít nhất thì, ở nơi ta đến điều đó cũng là...tương đối bình thường"

"Nữ tử cùng nữ tử là việc trái luân thường đạo lý, đồi phong bại tục, điên đảo âm dương, như thế nào có thể là bình thường?" Tích Nguyệt bất đắc dĩ nói, trong lòng càng thêm không phải tư vị.

Nàng xoay người, ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Vô Ưu, lặng lẽ gục đầu vào bả vai nàng, nhắm mắt quyến luyến hưởng thụ hơi ấm dịu dàng quen thuộc.

Em gái này là đến ngày hả? tâm trạng lên xuống như biểu đồ hình sin..

Vô Ưu sợ nàng lạnh, kéo kéo hỉ chăn che chắn cho cả hai. Nàng có chút buồn cười chẳng đáng nói: "Âm và Dương được coi là ngọn nguồn của tạo hóa, là thứ giữ cho thiên địa cân bằng. Hình bát quái là sự thể hiện rõ ràng nhất về việc Âm Dương hòa hợp, trong âm có dương, trong dương có âm, không thứ gì quan trọng hơn thứ gì.

Thế nhưng người Trung nguyên các ngươi lại nghĩ bậc Nam tử- vốn là đại diện cho phần dương, cưới một vợ xong, còn có thể tùy tiện tiếp tục tam thê bảy thiếp"

"... đó có phải cũng là sự điên đảo âm dương, làm mất cân bằng tự nhiên không..?"

Xùy xùy, mấy cặp đôi dị tính ở hiện đại hết chịch nhau, chia tay hoặc chưa chia tay, cũng đều có thể dễ dàng chịch xã giao với người khác, cưới nhau về cũng vẫn có thể  ly hôn. Thế thì, họ có lý do gì để nói mối quan hệ của họ mới là hài hòa chuẩn mực, thiên kinh địa nghĩa* chứ?

(Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ)

Vô Ưu thấy Tích Nguyệt không đáp, trong lòng lặng lẽ thở dài. Sự trói buộc của Nho giáo đối với nữ tử thời cổ đại, thật sự không thể dùng một hai lời là có thể giải thích a..

"Ngươi cũng biết cái gốc của Âm Dương chính là sự cân bằng, thế nhưng, nữ tử thời cổ đại... khụ khụ, ý ta là nữ tử thời đại này ngay từ đầu đã đâu nhận được sự công bằng. Không được đi học, không được ra ngoài, không được nói chuyện với người lạ, chỉ có thể chết già ở trong hậu viện xem nam tử giương cao đôi cánh đi tìm bầu trời của chính mình."

".. thiếu công bằng như vậy, làm sao có thể là luân thường đạo lý?" Vô Ưu cười cười, nghiêng đầu nhìn người trong lòng

"Công chúa, quy luật âm dương, luân thường đạo lý, là cái gốc để giữ cho mọi người có thể hạnh phúc. Nó là sự vận động mềm mại, biến ảo theo hoàn cảnh, chứ không phải cứng nhắc dập khuôn. Vẫn nói âm dương trái ngược nên mới hút nhau, nhưng Âm và Âm, Dương và Dương cũng đâu phải là sự đối nghịch? Chúng căn bản là luôn tồn tại và hòa quyện thành một thể thống nhất, vậy nên thế nhân mới nhìn không ra đó thôi"

Cái gì tồn tại thì hợp lý, cái gì hợp lý thì tồn tại.

Cuộc sống là một chuỗi những giá trị có nghĩa và vô nghĩa được sắp xếp đan xen vào với nhau, không hề có quy luật nhất định.

Một người khai thác được giá trị của một điều, thì điều đó có ý nghĩa với anh ta.

Thế nhưng cùng một điều đó, người khác lại không khai thác được giá trị gì, thì điều đó đối với anh ta đương nhiên là trở nên vô nghĩa.

Những giá trị nào có nghĩa với số đông, thì hiển nhiên nó được mặc định là có ý nghĩa, là sự tồn tại hợp lý.

Tuy nhiên điều đó hoàn toàn không phải là sự phủ nhận những giá trị ý nghĩa của số ít những người còn lại.

Nói cho cùng thì, chấp nhận sự tồn tại của nhau mới là quy luật cân bằng.

"Còn nữa, còn nữa" Vô Ưu càng nói càng hăng

"Trượng phu ở sau lưng nương tử nhà mình trêu hoa ghẹo nguyệt thông đồng người khác. Nương tử ở sau lưng phu quân hồng hạnh vượt rào.. chuyện đó còn thiếu sao? chẳng lẽ không tính là đồi phong bại tục? Nữ tử với nữ tử bất quá chỉ là muốn cùng một người giống mình thủy chung hạnh phúc vượt qua một đời, mỗi cặp đôi đều có những điều khó xử không thể nói, hà cớ gì phải xen vào chuyện người khác rồi xách mé lẫn nhau?"

"Xảo ngôn" Tích Nguyệt dựa sát vào người nàng, phản bác "Nữ tử với nữ tử không thể sinh con nối dòng, đó là điều trái với đạo nghĩa"

"Thế sinh một đống con rồi không nuôi nổi. Cư nhiên đánh đập, sau đó bỏ mặc chúng sống chết là đúng đạo nghĩa à?" Vô Ưu bĩu môi nói

"Nếu là hài tử của nàng, ta đương nhiên sẽ thương yêu chúng" Tích Nguyệt yếu ớt nói, phân không rõ hỉ nộ ái ố

Chẳng liên quan!! em gái, em đổi đề tài so với trộm chó còn muốn nhanh...

"Ta không định có hài tử" Vô Ưu miễn cưỡng mỉm cười, vuốt vuốt tóc mái ra đằng sau. Haha, đùa gì chứ, điều kiện y tế và sinh hoạt ở thời cổ đại kém như vậy, bản thân mình còn sống được đến bây giờ đã là kỳ tích...

"Vậy nàng nghĩ sao về chuyện nữ nữ?" Tích Nguyệt bật người dậy, nhìn Vô Ưu chăm chú hỏi.

"Ta ủng hộ a" Vô Ưu bị động tác của Tích Nguyệt làm cho giật mình,mắt tròn xoe nhìn nàng nói.

Còn chưa đợi Tích Nguyệt khấp khởi nói gì, Vô Ưu đã kịp thời ngây thơ bổ sung

"..chỉ cần không liên quan đến ta, ai làm gì kệ ai thôi. Ta lấy quyền gì mà xen vào?"

Tinh quang trong mắt Tích Nguyệt nhất thời vụt tắt, nàng thẫn thờ ảm đảm chăm chú nhìn người trước mặt.

Cảm giác vừa yêu vừa hận..chính là thế này đi...

Tích Nguyệt một bộ vô cùng mất hứng xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía nàng. Lãnh ý tản ra không thèm che giấu.

Vô Ưu mạc danh kỳ diệu nhìn nàng, cảm giác bản thân vô cùng oan uổng, tự nhiên giận dỗi với nàng là làm sao vậy?

Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất!

Vô Ưu trong lòng đập bàn đập ghế, vô cùng tin tưởng tự mình đi đến kết luận..

_______________________ ________________________________

'

'

'

'

'

_______________________ _________________________________

Thiếu nữ một thân hoa lệ lửa đỏ trang phục tao nhã đi tới, chuông bạc theo bước chân khẽ kêu đinh đang, vô cùng êm tai

Nàng mặc áo bào cẩm tú hồng sắc, váy trắng thêu hoa dạt dào bay trong gió. Đôi mắt hổ phách mị nhãn như tơ, làn môi đỏ quyến rũ ướt át, dung nhan như họa, xinh đẹp động lòng người.

Tay áo hắc bào phi vũ, dáng người yểu điệu, khuôn mặt rạng rỡ đoan trang ung dung tự tại, lại luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt như có như không

Thiếu nữ mới mười năm tuổi, nhưng đã hiển lộ dung nhan khuynh thành khuynh quốc.

Triệu Tuệ Linh bí hiểm cười lén lút từ đằng sau tiến đến, định bất ngờ tập kích Diệp Thu, còn chưa kịp vươn tay chạm vào người nàng, liền đã bị Diệp Thu nhẹ nhàng xoay người túm lấy, kéo cả thân hình mềm mại yểu điệu ngã ngồi trên chân mình.

"Tiểu thư, chơi trò này mãi vẫn chưa chán sao" Diệp Thu bất đắc dĩ nhìn nàng, giọng nói không hề mang theo trách cứ, mà ngược lại, tràn ngập sủng nịnh ôn nhu.

"Nhàm chán!" Triệu Tuệ Linh phiết miệng trừng mắt nhìn Diệp Thu, thuận tay ôm lấy cổ nàng đung đưa qua lại "Đầu gỗ, hôm nay là thất tịch, mau cùng ta ra ngoài ngoạn ngoạn"

"Ta không phải đầu gỗ" Diệp Thu kiên nhẫn đính chính, người Trung nguyên sao lại thích đặt biệt danh cho người khác quá vậy?

".. Lão gia giao cho tiểu thư tính toán sổ sách của thương đội Cao Ly, tiểu thư đã làm xong chưa?"

"Ta nói ngươi là đầu gỗ, thì ngươi chính là đầu gỗ" Triệu Tuệ Linh bướng bỉnh nói

"Ngươi là người của ta, không cho phép nghe lời phụ thân, chỉ nghe ta nói liền hảo"

Diệp Thu cười cười nhìn thiếu nữ trước mặt không đáp. Nàng từ nhỏ đã được đào tạo trở thành tử sĩ, ngày ngày được tiêm nhiễm vào đầu lòng trung thành tuyệt đối với Triệu gia, đặc biệt là với người đứng đầu dòng họ Triệu Kính.

Lão gia không giống tiểu thư, vô cùng nghiêm khắc, lại rất giỏi dùng người. Từ khi hắn biết Diệp Thu có tài năng đặc biệt đối với Hoàng thuật, liền càng an bài huấn luyện khắt khe, áp lực đi theo cũng ngày một nhiều.

Diệp Thu từ nhỏ tính tình mềm yếu, trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh đất khách tha hương, còn bị xem là quái vật do vẻ ngoài đặc biệt.

Vì vậy, Diệp Thu chỉ còn cách cố gắng chứng minh giá trị của bản thân trước mặt lão gia, nhất nhất nghe theo lời hắn, với mong muốn ngây thơ không bao giờ nữa.. bị vứt bỏ..

..cứ như vậy dùng cả đời ở bên cạnh bảo hộ cho Tuệ Linh...

"Tiểu thư rốt cục là làm xong chưa?" Diệp Thu dỗ dành hỏi, tiếu dung dịu dàng trên mặt có chút không ăn nhập với vẻ ngoài yêu mị cuồng dã của nàng

"Đã nói với ngươi gọi ta là A Tuệ rồi, đầu gỗ này" Triệu Tuệ Linh nóng nảy nói, khuôn mặt nhã nhặn nhăn thành một đoàn

"Làm xong rồi, làm xong rồi. Nhàm chán chết! Mau cùng ta ra ngoài chơi"

Diệp Thu bỏ xuống bản vẽ Tiên thiên bát quái, lẳng lặng đeo lên mặt nạ và áo choàng dài, tùy ý để Triệu Tuệ Linh hùng hổ dắt đi.

'

Thất tịch, đường phố dị thường đông đúc, ngựa xe đi lại rợp trời.

Từng đoàn nam thanh nữ tú chen chúc nối đuôi nhau, tiếng cười nói vui vẻ, ồn ã cả một góc trời

Diệp Thu chẳng có tâm trí ngắm nhìn xung quanh, chỉ một lòng cẩn thận che chở cho Triệu Tuệ Linh, rất sợ nàng bị người khác va phải.

Triệu Tuệ Linh lại cố tình không chịu hợp tác, chỗ nào đông người, nàng liền chen vào chỗ nào, vui đùa náo nhiệt đến vô cùng hài lòng sung sướng.

Khi đi qua gian hàng bán mặt nạ, Triệu Tuệ Linh bỗng nhiên dừng bước, tò mò đưa mắt đánh giá hàng dài những tấm mặt nạ màu sắc sặc sỡ, mỗi cái một vẻ treo trên cao.

Hào phóng trả tiền mua hai chiếc mặt nạ, Triệu Tuệ Linh có chút gấp gáp kéo tay Diệp Thu đến cây cầu Nhân Duyên.

Trời vẫn chưa tối hắn, câu Nhân Duyên lúc này có chút vắng vẻ tịch liêu, Triệu Tuệ Linh ngó trái ngó phải, rồi bất ngờ đưa tay tháo xuống mặt nạ của Diệp Thu.

Diệp Thu bị bất ngờ, theo bản năng đưa cánh tay lên che mặt, có chút hoảng hốt hỏi: "Tiểu thư, ngươi làm g..?"

Còn chưa kịp nói xong, Triệu Tuệ Linh đã gắn chiếc mặt nạ Ngưu Lang lên mặt nàng, cười đến vô cùng hài lòng.

Diệp Thu đưa tay sờ sờ lên chiếc mặt nạ bằng giấy bồi thô ráp, giở khóc giở cười nói

"Tiểu thư, đây là Ngưu Lang"

Mặt nạ này là dành cho nam tử đích.

"Ta biết" Triệu Tuệ Linh nở nụ cười thanh thoát, gục đầu vào ngực ôm chầm lấy người đối diện, ngọt ngào nói: "Ngươi là Ngưu Lang, Ngưu Lang của ta a"