Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 182

21182.

Sáng sớm.

Tô Lạc Lạc mở mắt ra,

Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bị rèm cửa che lại nên chỉ còn một nửa, vẻ mặt của người đàn ông cũng bị bị nửa sáng, nửa tối, có khí chất kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ.

Vẻ mặt anh dường như được đấng trời phật khắc ra vậy, hoàn mỹ đến không tì vết, dù cho có ngủ thì cả người cũng toát ra sức mạnh hơn người, khiến người khác không dám tùy tiện gây sự.

Cô lập tức kinh ngạc mà che miệng lại, rồi mở to mắt quan sát xung quanh một vòng, cô ngủ trong phòng của anh ta, hơn nữa, còn ngủ trên giường của anh ta nữa.

Cô cẩn thận cúi đầu xuống và kiểm tra quần áo của mình, rất ngay ngắn, chứng tỏ tối qua giữa bọn họ không có phát sinh bất kỳ chuyện gì cả.

Một giây sau, Tô Lạc Lạc chợt nghĩ ra một ý tưởng, thừa lúc anh còn chưa thức, cô có thể len lén bỏ về phòng của mình, xem như không có chuyện như vậy xảy ra.

Cô đan chéo hai chân thon dài, chuẩn bị xuống giường, nhưng, cô quên mất mình có một chân bị thương rồi, để xuống đất một cái, cô đau đến nỗi hít sâu một cái.

Cô quay đầu lại, bất thình lình bắt gặp đôi mắt sắc bén, u ám, người đàn ông vẫn ung dung nhìn cô chằm chằm, "Muốn bỏ chạy à?"

"Gì mà bỏ chạy chứ? Có phải do tôi cố ý vào phòng anh đâu." Cô nhớ là tối qua hình như mình ngủ trên xe, chắc chắn là anh ta bế cô vào rồi.

"Tô Lạc Lạc, cô được nước tiến tới, cứ vậy leo lên giường của tôi rồi đấy, đã sớm vi phạm quy tắc năm xưa tôi đưa ra, giờ đây là tôi trừng phạt ngươi đấy." Long Dạ Tước híp mắt lại, ánh mắt quẹt qua một màu nguy hiểm.

Tô Lạc Lạc lập tức bị hù đến muốn bỏ trốn, cô đau đến nổi cả người đứng không vững, sau đó lộp bộp một tiếng té ngồi xuống rất nhếch nhác.

Long Dạ Tước mau chóng bước xuống giường, đi vòng qua đến trước mặt cô, lúc chân Tô Lạc Lạc không bị thương cũng không đánh lại được anh ta, bây giờ chân cô bị thương rồi, người đàn ông này muốn làm gì, không phải quá tiện rồi sao?

"Đi ra.. Không được đụng vào tôi, đi ra …" Tô Lạc Lạc tưởng anh ta muốn gì, đẩy anh ra.

Long Dạ Tước đột nhiên nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô, có chút buồn bực tức giận mà vỗ một cái, " Tô Lạc Lạc, đừng có giở tính khí con nít nữa, để tôi xem vết thương trên chân của cô."

Tô Lạc Lạc vội vàng rút đôi tay về, nhìn Long Dạ Tước nhẹ nhàng đỡ chân bị thương của cô, nước mắt cô đã tràn trên khóe mắt.

"Bác sĩ bảo cô tốt nhất là hai ngày không nên chạm xuống đất, cô chạy gì chứ? Không lẽ tôi ăn thịt cô sao?" Long Dạ Tước tức giận trách mắng.

""Nhưng anh lúc nãy nói sẽ phạt tôi."

"Đúng vậy, tôi sẽ phạt cô cả đời này ở bên cạnh tôi, không được chạy trốn." Long Dạ Tước trầm mặt xuống nói.

Đôi mắt long lanh của Tô Lạc Lạc mở càng to hơn, "Anh … anh vừa mới nãy cũng tính nói câu này ư?"

"Nếu không thì câu gì? Cô tưởng tôi muốn hiếp cô liền hay sao?" Long Dạ Tước cười nhạt nhìn cô, "Xem ra, suy nghĩ của cô còn bậy bạ hơn tôi."

"Tôi …" Tô Lạc Lạc bị mắng đến á khẩu không nói nên lời.

Long Dạ Tước cúi người bế cô đi xuống dưới lầu, hôm nay bọn nhỏ không ở nhà, người làm cũng không có đến, cả tòa biệt thự, chỉ hai người họ, cái chân này của Tô Lạc Lạc không thể ra ngoài, vì vậy, bữa sáng và bữa tối hôm nay phải ở nhà giải quyết.

Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, "Bụng tôi đói meo, anh có thể làm gì đó cho tôi ăn không?"

"Để tôi xem trong tủ lạnh còn có cái gì." Long Dạ Tước trước giờ đều không hề đụng mười đầu ngón tay làm gì cả.

Chân của Tô Lạc Lạc giờ đây đã sưng thành như vậy, tốt nhất là không nên nhúc nhích, nếu không, càng nghiêm trọng hơn.

Long Dạ Tước lấy ra một bịch mì Ý, còn có tương, anh nhìn về phía sofa mà Tô Lạc Lạc ngồi rồi nói, "Tôi biết làm mì Ý."

"Được đó! Tôi cái gì cũng thích ăn cả." Tô Lạc Lạc giờ đây cũng không kén ăn nữa, có ăn là tốt lắm rồi.

Long Dạ Tước nhìn dáng vẻ đáng thương bây giờ của cô, không khỏi nhỏen miệng cười, quả nhiên phải chịu tội một chút mới ngoan được một xíu.

Tô Lạc Lạc nhàm chán vô cùng, cô cầm đồ điều khiển lên, định bấm xem có gì hay trên Tivi xem không để giết thời gian. Và lúc này, cô mở chương trình truyền hình lên thì đang phát bảng tin nhanh về tài chính, Tô Lạc Lạc định đổi đài ngay lập tức, bởi vì cô không hứng thú với ngành tài chính, nhưng, ngay lúc cô đổi đài thì nghe cô gái dẫn chương trình đang hứng thú nói, "Tin chắc rằng mọi người đều biết được tiếng tăm của nhà họ Đơn, nhà đứng đầu trong giới vàng bạc đá quý, nhưng, hôm nay còn có tin đại tiểu thư nhà họ Đơn sắp tiếp quản sự đá quý của nhà họ, tuổi còn trẻ lại có bản lĩnh như vậy, thật khiến cho người khác kinh ngạc khen ngợi."

Cùng với giọng của cô dẫn chương trình và khung cảnh thay đổi, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc bộ lễ phục dạ hội cao cấp đang ở trong một khung cảnh là một khách sạn vô cùng hào hoa, đang mời rượu khách khứa.

Lúc này ống kính phóng lớn lên, khiến cho tay của Tô Lạc Lạc đang muốn động đậy liền chững lại, đồng thời, cô mở to mắt nhìn khuôn mặt chiếm gần nửa cái màn hình ấy, nụ cười và mặt mũi của cô gái ấy thật sự giống cô đến chín phần.

Tô Lạc Lạc nắm chặt đồ điều khiển, liền dừng lại.

Cô không dám tin mà nhìn vào màn hình, lúc này lại là vài cảnh của cô gái này, tuy cô ta ăn mặc sang trọng và trang điểm cầu kỳ, nhưng, khiến Tô Lạc Lạc kinh ngạc chính là mặt mũi của cô ta.

Trên đời này lại có thể có người giống nhau đến vậy sao?

Tô Lạc Lạc giơ tay vuốt mặt mình, còn lúc này, ti vi đổi một cái, đổi qua một khung cảnh khác, trong phút chốc sự sững sờ của Tô Lạc Lạc khó mà bình tĩnh lại được.

Người con gái đó họ Đơn ư? Còn là con gái của phú thương giới tài chính? Cô không khỏi cười trừ một cái, Có ai mà biết được trên đời này lại có ba người giống nhau như đúc như thế chứ?

Thế giới thật nhỏ bé, tất cả khuôn mặt ở châu Á này, cô và người con gái trên chín tầng mây này lại ở cùng một thành phố.

Tô Lạc Lạc bấm kênh phim truyền hình, tuy phim đang phát, nhưng trong lòng cô đã sớm trôi dạt về cuộc sống trước đây của cô và mẹ.

Mẹ quá lương thiện, với bà, gần như đều là sự cho đi mọi thứ, nhưng đến sau cùng, cô lại không thể cứu được bà.

Mắt của Tô Lạc Lạc sụp xuống, cả người đều là sự nhớ nhung.

Long Dạ Tước bưng hai đĩa mì Ý ra, thấy cô ngồi trên ghế sofa, cúi đầu ủ rũ, anh hơi ngẩn ra, anh đến trước mặt cô, nhíu mày hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì đâu!" Tô Lạc Lạc phùng má đáp lại một câu.

Long Dạ Tước cúi người xuống, khi bế cô lên, Tô Lạc Lạc nhìn anh rồi hỏi, "Anh có tin trên thế giới này, có người có dáng vẻ rất giống anh không?"

"Không tin."

Tô Lạc Lạc không khỏi nghĩ đến anh và Dạ Trạch Hạo có đến năm phần giống nhau! Còn cô lúc nãy thấy đại tiểu thư của nhà họ Đơn trên tivi đó, cũng rất giống cô không phải sao?

Tuy cô và Tô Ngữ Phù cùng một cha sanh ra, nhưng cô và Tô Ngữ Phù không có chút gì giống nhau cả.

Nghĩ đến Tô Ngữ Phù, chắc cũng đã một tháng trôi qua, cô ta cũng nên an phận một chút rồi! Ngồi trước bữa ăn, Tô Lạc Lạc cầm đũa lên thưởng thức món mì Ý xào của người đàn ông này, mùi vị không tệ chút nào, cô có chút kinh ngạc, người đàn ông này lại có tài nấu nướng như vậy. Xem thêm...