21199.
Ba ngày sau, dưới sự trông chờ của hai đứa trẻ, kỳ nghỉ vui vẻ của bọn họ thế là bắt đầu rồi, máy bay cá nhân của Long Dạ Tước đã chuẩn bị xong, hai hôm nay Tô Lạc Lạc cũng sắp xếp hành lý cho bản thân và hai đứa trẻ, vì muốn cho bọn trẻ cũng được trải nghiệm niềm vui của du lịch, nên cũng chuẩn bị hai cái valy nhỏ cho mỗi đứa, để bọn chúng xếp quần áo của bản thân vào, chuyến du lịch lần này có thể kéo dài ít nhất là nửa tháng đến một tháng, Long Dạ Tước chỉ cần bọn họ chuẩn bị vài bộ quần áo là được rồi, vì đến đó rồi anh lại chuẩn bị quần áo mới cho họ.
Tô Lạc Lạc cũng sắp xếp cho mình năm sáu bộ đồ, xách valy loại trung màu đỏ sậm, mất hết cả buổi sáng, bốn cái valy mới đem hết ra ngoài, hai đứa nhóc mang hai cái valy hình bọ cánh cam màu đỏ và xanh biển, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đều dùng valy loại trung. Long Dạ Tước trong chuyến đi này mang theo tám người vệ sĩ, cả đoàn xe bốn chiếc màu đen chạy thẳng đến sân bay, sau khi qua cổng kiểm tra an ninh, Tô Lạc Lạc ngồi xe trung chuyển sân bay đến nơi một chiếc máy bay tư nhân đang đậu, nhìn chiếc máy bay cực to đó, cô và bọn trẻ đều thầm phát ra tiếng trầm trồ, thực lực của người đàn ông này đúng là không cần nghi ngờ gì nữa.
“Ba ơi, máy bay của ba lớn quá đi!” Tô Tiểu Hinh phấn khởi nói, đôi mắt to đen như đá quý tràn đầy sự hiếu kỳ. Long Dạ Tước nhìn thấy nụ cười đầy kinh ngạc của các con, lòng anh toát ra một sự ăn năn, là một người ba, anh đáng lẽ nên để các con hưởng được sự ưu đãi này ngay từ khi các con được sinh ra, lúc này, anh chỉ muốn đem tất cả mọi thứ mà anh có đều dâng cho các con, để cho bọn trẻ lớn lên trong sự yêu chiều của anh.
Tuy loại yêu chiều này có hơi quá nuông chiều rồi, có lẽ là do từ nhỏ không ở bên bọn nhỏ rồi! Long Dạ Tước chỉ muốn bù đắp cho các con.
“Đúng vậy, sau này các con đi nước ngoài du lịch đều có thể ngồi máy bay của ba.” Long Dạ Tước hôn lên mặt của con gái.
“Dạ!” Tô Tiểu Hinh gật đầu, tiếp tục ngắm nhìn máy bay lớn. Lên máy bay rồi, hai đứa trẻ ngoan ngoãn tìm ghế trẻ em của chúng, ngồi ngay ngắn lên đó, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc ngồi ở phía đối diện bọn trẻ, mười lăm phút sau, máy bay cất cánh, vốn còn sợ hai đứa nhỏ sẽ sợ, không ngờ bọn chúng rất bình tĩnh, hình như không hề cảm giác gì.
Khi máy bay bắt đầu bay ổn định rồi, tiếp viên hàng không chuẩn bị sữa tươi, bánh kem, còn có cả truyện tranh búp bê vải và người máy, còn có không ít đồ chơi nhỏ, giúp hai đứa nhỏ không cảm thấy nhàm chán trong suốt chuyến đi.
Tô Lạc Lạc thì lại có chút cảm thấy ngột ngạt, cô cũng như bọn trẻ vậy, lần đầu tiên được trải nghiệm loại đối đãi như thế, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp chỉ phục vụ cho một mình bọn họ, hơn nữa, thái độ cực kỳ tốt, khiến cô có cảm giác đang hưởng thụ tại một nhà hàng cao cấp.
Trong tay Long Dạ Tước cầm lấy một ly rượu vang đỏ, còn Tô Lạc Lạc thì uống nước ép trái cây tươi, một lúc sau lại mang lên vài món điểm tâm, Tô Lạc Lạc buồn miệng nên ăn hết vài miếng, mùi vị vô cùng tuyệt vời.
Tô Tiểu Sâm nhận lấy một bộ xếp hình vô cùng thú vị, đây đúng lúc thử trí thông minh của cậu, dáng vẻ nghiêm túc của cậu nhóc cũng đặc biệt hấp dẫn, còn Tô Tiểu Hinh ở kế bên ôm búp bê vải, một lúc thì chải tóc giùm búp bê, mặc đầm cho búp bê, lúc khác lại quay sang nhìn anh hai, vô cùng biết điều.
Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn hai đứa con bảo bối của anh đầy nuông chiều, tình cảm của một người cha lộ rõ trong ánh nhìn anh, thỉnh thoảng lại nở ra một nụ cười.
Tô Lạc Lạc ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô nhìn mây trắng ở ngoài cửa sổ, trông như kẹo bông gòn lướt qua vậy, còn trời xanh ở phía xa xa, ánh mặt trời, và thỉnh thoảng lại thấy được núi sông ở phía dưới, trông như một bức tranh cuộn cực to, không ngừng thay đổi, vô cùng tráng lệ.
Tô Lạc Lạc ngắm mải mê, khi cô chuẩn bị dựa lưng vào ghế, bất ngờ cảm thấy phía sau không biết từ lúc nào có một cánh tay, Tô Lạc Lạc thế là lưng cũng ngồi thẳng lại, không dám dựa vào sau nữa.
Long Dạ Tước híp mắt nhìn cô, Tô Lạc Lạc ngại ngùng cắn môi, và lúc này vai cô có thêm một bàn tay to, hơi dùng lực kéo một cái, cả người cô dãn chặt vào ngực anh ta, vô cùng mùi mẫn.
Cô vội nhìn sang hai đứa con, thấy chúng đều đang chơi đồ chơi của mình, không chú ý đến bên này, cô đưa tay đẩy nhẹ anh, Long Dạ Tước tranh thủ lúc này hôn một cái lên má cô.
Tô Lạc Lạc muốn nổi khùng mà, anh ta muốn động tay động chân thì cũng lựa thời điểm chút đi chứ, không được sao? Cô không muốn trở thành người lẳng lơ trước mặt các con, cô nhìn trừng anh cảnh cáo.
Long Dạ Tước nở nụ cười có hơi đáng ghét, chuyến nghỉ dưỡng lần này đối với anh mà nói quả thật đáng mong chờ mà!
Chuyến bay kéo dài mười một tiếng đồng hồ, hai đứa trẻ sau khi ăn tối xong đều đi ngủ cả, Long Dạ Tước đặt các con nằm trên ghế sofa bằng phẳng ở bên cạnh, đắp chăn cho chúng, để các con ngủ ngon giấc hơn.
Tô Lạc Lạc cũng buồn ngủ rồi, cô ngắm cảnh đêm một lúc, mí mắt cô nặng nề hơn, cô chống tay dựa vào ghế sofa bên cạnh, khi cô vừa chuẩn bị vào giấc ngủ, bất giác, một cánh tay lực lưỡng ôm lấy cô, cả người cô thế là lại dựa vào một vòm ngực ấm áp.
Cô kinh ngạc mở to mắt ra, Long Dạ Tước lấy một ngón tay bịt lấy miệng cô, xuỵt một tiếng, “Dựa vào anh ngủ đi!” Tô Lạc Lạc cũng buồn ngủ rồi, nên không tranh cãi với anh nữa, cô cứ thế dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh ngủ say, cô tiếp viên lấy một cái chăn mỏng đến đắp lên cho cô, còn Long Dạ Tước lại không cảm thấy buồn ngủ, bên cạnh anh, hai đứa con đã ngủ say rồi, còn trong lòng, Tô Lạc Lạc cũng ngủ rất ngon lành, anh tựa như một bóng hình âm thầm nhưng to lớn, bảo vệ bọn họ.
Khi Tô Lạc Lạc tỉnh dậy, hai nhóc con vẫn chưa tỉnh, đối với bọn chúng mà nói, tư thế ngủ thoải mái như thế thì hoàn toàn có thể ngủ cả đêm thôi, xem ra trước khi máy bay hạ cánh thì hai đứa nhỏ sẽ không tỉnh lại rồi.
Tô Lạc Lạc ngủ hết một tiếng hơn, dù gì thì cũng không phải ngủ trên giường, cô chỉ ngủ một giấc ngắn, cũng cảm thấy tỉnh táo không ít.
Lúc này, cô tiếp viên đi đến nhỏ giọng hỏi cô muốn gì không, Long Dạ Tước kêu cô pha một ly trà hoa mang đến, đồng thời, pha cho anh một ly cà phê.
Một lúc sau, cô tiếp viên mang một ly trà lài thơm ngát và một tách cà phê thơm tho đến, Tô Lạc Lạc cầm lấy ly trà, khắp khoang mũi đều tràn mùi thơm tinh khiết đó. Lúc này, máy bay vô cùng yên tĩnh, còn các ánh sao gần ngay trước mắt ở ngoài cửa sổ, trên tay cầm lấy một ly trà nóng, quả thật là cảm giác tuyệt vời. Long Dạ Tước ở bên cạnh cũng cảm thấy đặc biệt thanh thản, khi cô ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh mắt anh cũng ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô, thanh thoát đáng yêu, đôi mi dài cong, chuyển động theo mỗi cái chớp mắt của cô, ngũ quan nhỏ nhắn tinh tế, mái tóc dài đến eo, Long Dạ Tước không kìm được, đưa tay ra, vén một lọn tóc không ngoan của cô vào sau tai, để lộ ra dái tai bóng loáng nhỏ xinh của cô, cổ họng Long Dạ Tước thắt lại, chết tiệt mà, chỉ là nhìn cô thôi mà anh cũng có phản ứng nữa.
Tô Lạc Lạc bị anh vén tóc, tim cô cũng đập nhanh mất hai nhịp, cả không gianbây giờ như thể tràn đầy tim hồng, cô tiếp viên cũng không có, cả nửa phần trước của khoang máy bay xa hoa chỉ có hai người bọn họ và bọn trẻ ngủ say rồi. Long Dạ Tước nương theo phần cổ đẹp đẽ của cô, nhìn ngắm các đường cong xinh đẹp của cô, kéo dài đến vị trí bí ẩn nơi cổ áo, yết hầu quyến rũ của anh lay động hai cái.
Xem thêm...