Vài ngày sau đó cô vẫn chưa nhận được thông báo từ an ninh sân bay. Cô phải giấu ba mẹ và Linh Linh chuyện này không thì họ sẽ rất lo lắngCòn một chuyện nữa mà cô cảm thấy không thể tin được đó là về số điện thoại của anh. Đầu đuôi là thế này:Vào một buổi tối ngày hôm qua cô đang thẫn thờ xem tivi thì anh ngồi xuống bên cạnh cô - Em đưa điện thoại em anh mượn một chút!- Đây ạ!Cô tò mò không biết anh định làm gì thì đã thấy anh bấm một dãy số rồi ấn phím gọi. Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh vang lên. Anh bảo:- Đây là số của anh có gì thì em cứ gọi điện cho anh nhé! - Ơ vâng. Em biết rồi.- Thôi anh lên phòng làm việc đây. Em xem tiếp đi nhé.- Dạ!Anh đứng lên và cười nhẹ. Vẻ mặt giống như lưu manh vậy. Nhưng cô đây thấy đâu vì anh quay mặt nơi khác mà. Sau khi anh lên thư phòng rồi cô mới nhìn lại dãy số mới trong máy. Cô rất ngạc nhiên vì số của anh giống hệt số của cô trừ chữ số cuối cùng. - Trùng hợp vậy sao ta???~. Kết thúc hồi tưởng. Cô phát hiện rằng dường như mọi người trong nhà rất sợ anh thì phải. Cô thấy anh rất dịu dàng mà nhỉ 😶😶- Cô ngồi ngẩn ngơ một lúc nữa rồi quyết định lên phòng ngủ. Cô tán ngẫu với Linh Linh mãi tới lúc cô phát hiện đã rất muộn rồi thì mới lưu luyến tạm biệt cô bạn để đi ngủ. Vì mai cô có việc quan trọng phải làm mà 😛😛