Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 150

Chương 150: Hỏi cô lần cuối cùng

Một thỏi son được đưa cho cô.

Đó là cây son đã thất lạc cách đây 4 năm, và người đàn ông này đã giữ nó cho đến hôm nay. Lần cuối cùng nó được lấy ra là khi cô oan. Vũ Vân Hân nhìn thỏi son, nhưng mãi lâu không cầm lên.

Nó như một ngụ ý.

Nếu cô chấp nhận nó, điều đó chứng tỏ rằng họ sẽ không còn quan trọng hóa vấn đề nữa.

Một hàm ý khác là cô đang thừa nhận người phụ nữ từ bốn năm trước chính là mình.

“Tôi thực sự không hiểu tổng giám đốc Mục có ý gì?” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, trông đặc biệt nhợt nhạt và yếu ớt, ngay cả khi cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

“Không phải của cô?” Đôi môi mỏng của Mục Lâm Kiên khẽ mở, lời nói đầy uy lực.

“Ừm.”

Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Mục Lâm Kiên thoáng chút ấm áp. Thỏi son trên tay bị anh ném xuống đất một cách quyết liệt. Vào lúc đó, trái tim của Vũ Vân Hân như bị xé nát.

Đôi mắt bất giác đỏ hoe!

Chỉ khi rèn luyện được phong thái của chính mình, bạn mới biết được trong lòng mình đang nghĩ gì. Mục Lâm Kiến ngạo nghễ tiến về phía trước một bước, và sự mạnh mẽ của anh khiến cô sợ hãi lùi lại.

Không đợi cô đứng vững, Mục Lâm Kiên đã nắm lấy quần áo của cô, hung hăng kéo lại rồi lao vào vòng tay anh.

Anh ôm chặt cô bằng cả hai tay, và nụ hôn đầy hận thù ngập tràn trên môi cô. “Hỏi em lần cuối.”

Giọng nói của Mục Lâm Kiên cực hung hãn.

“Có phải em là người bốn năm trước không?”

Lại là câu hỏi tương tự, cho dù Vũ Vân Hân có né tránh thể nào, anh vẫn nhất quyết hỏi đến cùng.

“Không phải.” Cô đáp lại tổng giám đốc Mục một cách liều lĩnh.

Trong tích tắc, vòng tay buông lỏng.

Cánh tay cường tráng trượt xuống, hờ hững trở mình, cuốn đi mọi dịu dàng và nhiệt độ vừa rồi.

Anh lên xe và rời khỏi tầm mắt của cô.

Như thể đây là giới hạn cuối cùng của anh.

Thỏi son bị đập xuống đất chỉ còn lại lõi son, hận thù bao nhiêu thì nó mới dùng bấy nhiều sức mạnh.

Vũ Vân Hân cúi xuống và nhặt nó lên.

Đó chỉ là một tai nạn bốn năm trước, và Mục Lâm Kiên không nên chung tình như vậy.

Buổi sáng trong công ty không có nhiều người, Vũ Vân Hân vẫn như thường lệ đến nhà hàng và gọi một đĩa bún bò,

Thịt vẫn nhiều như trước.

Với sự đối xử đặc biệt, cô có thể cảm thấy rằng cô khác với những người khác.

Điều này chắc phải được sắp xếp bởi Mục Lâm Viên!

“Tổng giám đốc Mục đi công tác rồi, chán quá!”. Giọng của Vũ Thư Anh vọng ra từ cửa. Cô ta cùng hai nữ đồng nghiệp bước vào nhà hàng, “Anh ấy đi mấy ngày?”

“Có vẻ như sẽ đi mười lăm ngày” Vũ Thư Anh chán nản thở dài, “Nhưng lần này có vẻ như có gì đó không ổn ở đó, và có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn”

“Tôi cũng nghe nói các công ty ở nước ngoài Bị thua lỗ nghiêm trọng.”

Vũ Vân Hân dừng động tác cầm đũa trên tay cô, hôm qua có phải Mục Lâm Kiên đến chào tạm biệt cô không? Hay là……

“Bởi vì vừa rồi bị dịch bệnh, cơ bản các công ty xuất khẩu ra nước ngoài đều bị tổn hại. Lần này Mục Lâm Kiên đang đi công tác, không biết anh ấy có thể vực dậy được không. Vả lại, tôi sợ rằng tổng giám đốc Mục sẽ bị lây nhiễm.”

“Đúng đấy! Nếu bị lây nhiễm, nói không chừng…”

Nhận xét này khiến Vũ Vân Hân giật mình.

Cô nhanh chóng hỏi về tất cả các công ty của Tập đoàn Mục Lâm.

Ngoài trụ sở chính, các chi nhánh khác được đặt tại nhiều quốc gia khác nhau, và hai công ty khác có mô hình kinh doanh lớn nhất hiện đang thua lỗ nặng.

“Nghe nói cổ đông bị phái đi nước ngoài cũng dính, nhưng sau khi trở về Trung Quốc điều trị chẳng bao lâu thì chết”

“Tôi cũng có nghe nói.”

Vũ Vân Hân cách đó hai bàn càng nghe càng thấy tệ hơn.

Cô chán nản ăn hết phần mì còn lại, đặt đũa xuống rồi đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng.

Rõ ràng là cô đã do dự khi ấn xuống tầng thang máy.

Đầu ngón tay dừng lại ở phím lên tầng cao nhất.

Cô có nên lên lầu xem thử không?

Hay là gọi điện hỏi thăm chút nhỉ?

Dù thế nào đi nữa thì người đàn ông này cũng đã cứu cô ba lần và cũng dạy cô chọn các dự án.

Trái tim cô bắt đầu tự thuyết phục mình.

“Cô có đi thang máy hay không?” Giọng Vũ Thư Anh vang lên từ phía sau.