*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 294: Một vở kịch cung đấu
“Tôi không hiểu, thân là bộ trưởng bộ phận thư ký của tập đoàn Mục Lâm, biết ông chủ của chúng ta bị bệnh, đến thăm một chút thì có lỗi gì, tại sao Vũ Vân Hần tổ năm có thể tuỳ tiện ra vào, còn tôi mỗi lần đi tới cửa thì sẽ bị ngăn cản ở bên ngoài.”
Vũ Thư Anh vô cùng tủi thân, nói một hồi thì nước mắt chảy xuống.
Lý Huy đứng ở chính giữa, dường như đã biết đây là một vở kịch cung đấu.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến. Hơn nữa, thân là tổ tưởng tổ năm, đã hơn một tháng chúng tôi không có thành tích trong công việc, thời gian gấp gáp nên tôi đành bất đắc dĩ đến đây chào hỏi Tổng giám đốc Mục! Còn về lý do tại sao cô bị ngăn cản chắc là không liền quan đến tôi”
Đúng là một yêu tỉnh nhỏ giày vò người khác. Bản thân muốn chỉnh người ta, còn muốn kéo anh xuống nước.
Nếu đã vậy…
Anh không thể từ chối mà phối hợp một chút vị “Nếu là công việc thì có thể đi vào, còn nếu không phải thì không được phép!” Lời nói lạnh như băng của Mục Lâm Kiên giống như thánh chỉ vậy.
Ánh mắt Vũ Thư Anh bàng hoàng trống rỗng, cho nên đây là lý do cô ta không thể vào sao?
Hoá ra ở trong mắt anh cô ta chẳng qua chỉ là một cấp dưới, nếu không phải công việc thì không thể đi tìm anh!
Đối với anh mà nói cũng chỉ khi làm việc cô ta mới được nói!
Cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.
Vũ Thư Anh chợt xoay người: “Cô có bệnh à? Bỏ thuốc cái gì, đừng nói nhả”
“Không phải tôi có bệnh, mà là tôi nhìn không được! Vì một người đàn ông mà không từ thủ đoạn nào, bị vạch trần rồi thì vẫn còn ở.
đó giả bộ đáng thương và tủi thân, tôi không ưa!”
“CôI” Vũ Thư Anh phẫn nộ trừng mắt chỉ vào mũi cô: “Tôi nói cho cô biết, đừng chọc giận tôi! Đối với cô không có chút chỗ tốt nào đâu!”
“Đúng là tôi tới để chọc giân cô, Vũ Thư Anh!”
Cô ta bao gồm cả mẹ cô ta, đều là cái đinh trong mắt đối với Vũ Vân Hân.
“Cô không đấu lại tôi! Thứ sáu tới đây chính là ngày mà cô cuốn gói cút đi!” Vũ Thư Anh khí thế hiên ngang, giọng như sắt như thép.
“Phải không? Vậy tôi sẽ chờ xem. Chỉ e là đến lúc đó chẳng những tôi không đi, ngược lại còn được lên chức, vậy thì cô phải nhớ đến tham gia tiệc mừng của tôi nhé.”