*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 312: Lại chết rồi
“Người đâu? Bắt sống về đây cho tôi!”
Mục Lâm Kiên trầm giọng như ma quỷ dưới địa ngục.
Giọng nói đáng sợ bao trùm lấy toàn căn biệt thự, đè nén làm cho bầu không khí ngột ngạt, không ai dám manh động.
Anh là một người có ham muốn chiếm hữu rất mạnh ngay từ lúc nhỏ. Chỉ cần nhìn một thứ đồ gì đó thì nhất định phải là của anh.
Ai dám động vào đồ của anh thì anh tuyệt đối không để đối phương sống rời khỏi tâm mắt.
Lòng dạ độc ác sớm đã có tiếng. Ở trong giới thương mại, chỉ cần nghe thấy ba chữ Mục Lâm Kiên này là ai cũng thấy sợ hãi.
Bốn người ở trước mặt e là đã chán sống Anh có tính cách nóng nảy và không có.
tính kiên nhẫn, mới có mười phút đã đùng đùng nổi giận: “Cho các người thêm năm phút nữa, nếu không thấy người đâu thì tôi sẽ giết chết các ngườ Các vệ sĩ lập tức tăng thêm sức người.
“Chủ tịch Mục, chúng tôi đã tìm thấy Ninh Uy”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh thấu xương như con dao nhọn và sắc béi “Ở đâu?”
“Chết rồi.” Mục Lâm Kiên hững hờ chau mày: “Xác chết đang ở đâu?”
“Lúc chúng tôi đến căn hộ thì cô ta đã chết rồi, theo kết quả điều tra từ phía cảnh sát thì người này đã tự sát”
“ỒI” Anh lạnh lùng cười.
Anh tức giận đá vào bàn ăn ở trước mặt, toàn bộ ly trên bàn đều rơi xuống sàn và vỡ tan tành.
Ngay sau đó, bản tin thời sự đã xuất hiện thông tin của Ninh Uy.
Vũ Thư Anh đang đắp mặt nạ và làm SAP, âm thanh từ trong tivi đang mở vang lên: “Nhận được tin báo từ người dân, phát hiện một xác chết nữ ở tầng tám Tòa nhà Minh Đông. Theo kết quả điều tra từ phía cảnh sát, nạn nhân đã tự sát…
Vũ Thư Anh vội vã đứng dậy, gỡ bỏ lớp mặt nạ.
Nhìn những dòng tin đang chạy trên màn hình, cô ta sởn tóc gáy.
Đây chẳng phải là nơi Ninh Uy đang sống sao?
“Reng..”
Lúc này, chuông điện thoại reo làm cô ta giật mình.
Một số điện thoại lạ gọi đến khiến cô ta do dự.
Nhìn thấy trong bản tin thời sự cảnh tượng nhân viên y tế đang đưa xác chết ra ngoài, cô ta sợ điếng người.
Cô ta không đủ can đảm để bắt máy khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô ta lật đật cầm chiếc điện thoại ở trên ghế sô pha lên rồi vội vã gọi điện cho Ninh Phượng.
Cô ta rất hoảng sợ, cầm điện thoại trong tay mà run bần bật: “Mẹ!”
“Chuyện đó chỉ cần con không nói thì không ai biết được, con hiểu không? Cho dù có nói ra thì cũng là Ninh Uy giết chết Vũ Vân Hân, bây giờ Ninh Uy chết rồi, con sợ cái gì?
Con bé đó chết cũng đáng, chúng ta phải chúc mừng”
‘Vũ Thư Anh nở nụ cười nham hiểm, một nụ cười quỷ quái mất hết tính người, giống như bị Ninh Phượng tẩy não: “Mẹ nói đúng lầm, Ninh Uy không nên sống làm gì. Vũ Vân Hân chết rồi, cô ta cũng chết rồi, đây mới chính là niềm vui chúng ta mong đợi”
Cô ta vui vẻ, tiếp tục đắp lại cái mặt nạ lúc nãy đã gỡ xuống.
“Cốc cốc cốc…
Bồng căn hộ có tiếng gõ cửa.
“Xin chào! Tôi là cảnh sát thuộc Cục cảnh sát Minh Đông, cho hỏi cô Vũ Thư Anh có ở nhà không?”
‘Vừa mới nhẹ nhõm được một lát, Vũ Thư Anh nghe thấy tiếng gõ cửa liên thấy cực kỳ hoảng sợ.