*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 326: Cuộc sống của kẻ có tiền
Vũ Vân Hân cười xấu hổ.
Mục Lâm Kiên làm mặt lạnh, xoay người đưa lưng về phía bọn họ, yên lặng nâng tay áo lên ngửi ngửi Hoàn toàn không thúi mà! Mấy đứa nhỏ thúi chết tiệt này!
“Người đẹp, ngày hôm qua mẹ đi đâu? Bọn con lo lảng lắm đó, mẹ biết không? Chỗ này y như chỗ địa bàn của xã hội đen vậy. Thật đáng sợ, đúng là bộ dạng lợi hại. Nhưng ai ngờ một ngày một đêm mẹ mới trở về, hiệu suất siêu cấp thấp” Há Cảo kích động, nghĩ gì nói đó.
Mục Lâm Kiên nghe được mặt thì tối đen.
Lục Tâm nhanh chóng nhỏ nhẹ an ủi nói: “Không chấp lời nói trẻ con! Cậu chủ Mục đừng để ý”
“Người đẹp, để bọn con nhìn một cái xem mẹ có bị thương không?” Nói rồi ba đứa nhỏ vây quanh Vũ Vân Hân duỗi tay đi lên, kiểm tra một lượt.
Hành động thân mật này khiến Mục Lâm Kiên đỏ mắt.
Đổi thành là anh, nhất định Vũ Vân Hân sẽ kích động hô to gọi nhỏ.
Mà ba đứa nhóc thúi này có thể muốn làm gì thì làm với cô.
Vệ sĩ và bảo vệ cũng bị tính cách đáng yêu hoạt bát của bọn nhỏ chỉnh phục, cách bọn họ nhìn mấy đứa nhỏ như nhìn con ruột ngoan ngoãn của mình vậy, tràn đầy yêu thương.
Lúc gần đi, một đám người vây quanh ba đứa nhỏ đồ.
“Bé cưng ơi, nhất định các cháu phải nhớ rõ bọn chút”
“Chờ cô nghỉ, cô sẽ gọi điện thoại cho các cháu, nhớ đến cùng nhau ăn lẩu nhé!”
“Nhà hàng gà rán này ăn rất ngon, tuy rằng không có vị lạ như ăn ở lâu đài cháu nhưng các cháu ra ngoài nhất định phải ăn nhiều một chút”
“Chị không có người thân nào, đây là ba bộ quần áo hôm qua được nghỉ phép nên ra ngoài mua, tuy rằng không phải thứ gì xa hoa nhưng thời tiết lạnh, chị mua cho bọn em áo khoác, đừng để bị lạnh nhé!”
Bọn họ thâm tình từ biệt, ba đứa nhỏ vừa nước mũi vừa nước mắt: “Bọn cháu đều nhớ các cô chú! Nhớ vô nhóm bọn cháu với nhé.”
Mục Lâm Kiên đứng trong phòng lạnh nhạt nhìn cảnh này thì có cảm giác ba tên nhóc thúi mới là chủ nhân nhà này, mà cùng lắm anh chỉ vai phụ.
Sống ở đây hơn ba mươi năm, mỗi lần ra ngoài nhóm người này có bao giờ tặng đồ, hỏi han ân cần với anh đâu!
“Cậu chủ Mục, đừng lo lắng, anh còn có tôi!” Lục Tâm ngấn mỡ trong chiếc váy nhỏ, làm Mục Lâm Kiên chán ghét.
Tài xế lái xe đến lầu chính, Vũ Vân Hân và ba đứa bé lên xe.
Một đám người hầu cùng vệ sĩ, bảo vệ vây quanh xe giống vui vẻ đưa tiên những nhân vật vĩ đại vậy.
‘Vũ Vân Hân tới nơi này lần thứ hai nhưng lần đầu tiên cảm giác căn phòng to lớn cô quạnh chút tình người như thế.
“Cô Hân nhất định phải đối xử với ba đứa nhỏ này thật tốt, nếu nuôi bọn nhỏ không nổi, cô có thể nói một tiếng trong nhóm, bọn tôi đều đón chúng”
Vũ Vân Hân cười ngây ngô, nghi ngờ nhìn về phía ba đứa nhỏ.
Màn Thầu mở di động ra: “Chính là cái này! Bọn con cùng mời mẹ vào rồi, chỉ có mẹ và người hầu, vệ sĩ và bảo vệ, anh Lục Tâm nữa! Yên tâm đi, không có ông chú phẫu thuật thẩm mỹ đâu”
“Bọn con từ chối sự nhập ông chú phẫu thuật thẩm mỹ”
Xe còn chưa đóng cửa, Há Cảo đã rít gào ông chú phẫu thuật thẩm mỹ trong xe.
Thật sự coi Mục Lâm Kiên như tàng hình!
Anh nhìn mấy đứa nhóc thúi này, vốn dĩ tức giận nhưng khi bọn nhỏ đi xa, không hiểu sao lại cảm thấy mất mát.
Cảm xúc là sẽ lây bệnh, toàn bộ lâu đài cổ có vẻ tâm trạng nặng nề, ba đứa nhỏ mới đến thôi lâu đài cổ đã như mùa xuân.
“Nhóm gì thế?” Mục Lâm Kiên nhìn người hầu gửi tin nhắn vào nhóm.