*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 338: Em là của tôi
“Không! Không phải như vậy!” Vũ Vân Hân xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
“Vậy thì như thế nào?”
Cánh tay thô ráp nâng cô lên khỏi bàn, ngồi vững trong vòng tay của Mục Lâm Kiên.
Thân thể của cô chỉ nhỏ bằng một nửa của anh, một tay cũng có thể ôm được.
Thân hình cao ráo của Mục Lâm Kiên ngồi trên bàn làm việc, đôi chân dài vừa chạm đất, anh ngồi vững vàng, ôm Vũ Vân Hân trong tay, trìu mến ngửi mùi thơm ngọt ngào của cô.
Cô không dám nhúc nhích, lông mày run lên, nhắm mắt lại.
“Người đàn ông kia là ai?” Giọng nói khàn khàn trâm thấp đè thấp xuống đến quãng tám, mạnh mẽ hùng hồn, cánh tay ôm còn tăng thêm lực.
‘Vũ Vân Hân đột ngột mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp đôi mắt lạnh lùng sâu thảm của anh.
Ngoài cửa, Vũ Thư Anh nhìn đồng hồ, đã hai tiếng rồi mà người phụ nữ đó vẫn chưa ra ngoài.
ô ta đi tới đi lui trước cửa , cố gắng nhìn thứ gì đó qua khe hở trên cánh cửa đang đóng, nhưng cánh cửa đóng chặt đến nỗi cô ta không thể nhìn thấy gì.
Bên trong chỉ có hai người Vũ Vân Hân và Mục Lâm Khiến, trong đầu cô ta hiện lên vô số cảnh tượng những gì sẽ xảy ra trong đó.
Giống như hai người họ làm chuyện bất chính sau lưng cô ta.
Cô ta không thể ngồi yên, cầm tài liệu bên cạnh đứng lên gõ cửa.
“Có người gõ cửa” Vũ Vân Hân giống như một con mèo.
nằm trong vòng tay của Mục Lâm Khiên, thở hổn hển, cả người không còn sức lực nào.
Vừa nãy đôi môi đỏ mọng của cô bị Mục Lâm Khiên ăn sạch.
“Mặc kệ cô tat”
Mục Lâm Kiên cưng chiều nhìn cô: “Sao?”
“Chúng ta có thể có thêm một người vô nhóm được không, giống như chiêu mộ người mới về ấy?”
Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên trầm xuống, sự dịu dàng vừa rồi ngay lập tức đã tan thành mây khói .
Anh thờ ơ cầm lấy chiếc cốc, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Lại nữa!
Mỗi khi đề cập đến việc thêm người, anh đều không trả lời.
Giống như một tên đàn ông cặn bã, chỉ cần vén quần lên bước đi..
‘Vũ Vân Hân cô đơn thở dài một hơi, xem ra chuyện này chỉ có thể dựa vào nỗ lực của Lê Kiện rồi.
Cô thay quần áo, xuống giường bước ra cửa đã thấy trong phòng làm việc không còn ai.
Một lúc sau, cô có cảm giác trống trải khó tả.
Giống như lời ba đứa con đã nói, sau khi một người đàn ông có được thứ gì, anh ta sẽ không trân trọng nó nữa.
Anh thậm chí rời đi không có một câu tạm biệt, bỏ mặc cô ở đây.
Vũ Vân Hân kìm chế sự buồn phiền của mình, sửa sang tóc tai một chút rồi đi tới cửa, vừa mở cửa thì thấy Mục Lâm Kiên đã quay lại.