Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 46

Chương 46: Búp Bê sao rồi?

Ba đứa trẻ đáng yêu đang lo lắng bất an.

Màn Thầu đã xâm nhập vào điện thoại di động của Vũ Vân Hân và sử dụng tín hiệu để xác định vị trí của cô.

“Anh biết rồi! Tìm ông chú nhiều tiền! Chú ấy là người tốt nhất!”

Bánh Bao lấy điện thoại di động ra, bàn tay nhỏ nhắn nhập số điện thoại mà Màn Thầu vừa lấy được.

Lục Tâm, người đang đi cùng Mục Lâm Kiên đến bữa tối, đột nhiên điện thoại đổ chuông.

“Chú!” Ba tiếng sữa nhỏ nhẹ dễ thương thực sự làm ngọt lòng Lục Tâm.

Anh đang uống rượu với một người đẹp cao ráo, bỗng nhiên cảm thấy người đẹp không còn quyến rũ nữa sau khi nghe điện thoại.

“Có chuyện gì sao?”

“Cứu Búp Bê của chúng cháu với được không ạ?”

Bánh Bao tủi thân cầu xin Lục Tâm khó hiểu, “Búp Bê bị sao vậy?”

“Cô ấy bị đánh rồi” Bánh Bao nói xong liền khóc rống lên.

Màn Thầu bình tĩnh nói: “Khóc cái gì mà khóc, chúng ta đi cứu Búp Bê. Há Cảo lập tức gọi cảnh sát. Theo luật, người phụ nữ này đã phạm tội cố ý làm người khác bị thương”.

“Được.”

Há Cảo mũm mĩm lập tức cúp điện thoại của Lục Tâm, lập tức gọi cảnh sát.

“Bánh Bao, anh gọi cho y tá trực trong bệnh viện và nói rằng bệnh nhân ở phòng 305 cần được cấp cứu”

Chỉ cần các bác sĩ và y tá đến, sẽ có người ngăn cản họ. Đó cũng là cách cứu Búp Bê nhanh nhất.

“Búp Bê, mẹ phải cố lên!” Bánh Bao nhìn vào máy quay, cảnh Vũ Vân Hân bị đè lên tường khiến chúng lo lắng muốn chết.

Vừa mặc áo khoác vừa khóc, vừa khóc vừa chảy nước mũi. “Búp Bê! Búp Bê!”.

Đột nhiên toàn bộ màn hình tối sầm lại, ba đứa trẻ đáng yêu không thể nhìn thấy Vũ Vân Hân, chúng càng thêm lo lắng.

“Chắc ai đó đã tháo máy ảnh”

Màn Thầu không ngừng khởi động camera, rất nhiều đường link xuất hiện.

“Toi rồi, làm sao bây giờ?”

Hà Cảo đau đầu cau chặt mày, lại gọi cho Lục Tâm lần nữa.

“Alo”.

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ điện thoại.

Với giọng nói vừa lạ vừa quen, Há Cảo lập tức tung điện thoại cho Bánh Bao.

“Ông chú phẫu thuật!” Há Cảo thì thào.

Bánh Bao khó hiểu nhìn số điện thoại, “Tại sao lại là ông chú phẫu thuật thẩm mỹ? Đây là số điện thoại của chú Lục Tâm mà”.

“Chẳng lẽ ông chủ phẫu thuật thẩm mỹ đã cướp điện thoại của chú Lục Tâm? Dù sao thì ông chú ấy cũng bá đạo lắm”.

Mục Lâm Kiên đã nghe rõ những gì bọn trẻ nói, điện thoại của Lục Tâm quả thực đã bị anh cướp lấy.

Đứng ở bên cạnh, Lục Tâm lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, trong tiềm thức ngẩng đầu nhìn Mục Lâm Kiên đang bày ra sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt ảm đạm.

Cụm từ “ông chú phẫu thuật thẩm mỹ” đã gây ra vô vàn vết thương cho anh. Mục Lâm Kiên sốt ruột, nói: “Nói”

“Tút tút tút..”.

Ba đứa trẻ như thể gặp ma, cúp hắn điện thoại.

“Đúng là bá đạo, dám lấy điện thoại của chủ Lục Tâm”

“Đúng vậy đấy, bộ dạng lạnh lùng vô tình trông sợ chết đi được.”

“Có vẻ như chúng ta phải dựa vào chính mình rồi”

Mỗi người đi đôi giày nhỏ, mang theo một chiếc túi nhỏ và chiếc bánh bao, rồi kiễng chân mở cửa.

“Há Cảo, em đi dụ chị gái có xe kia đi, bảo chị ấy chở chúng ta một chuyến” Bánh Bao nhìn về hướng phòng đối diện.

“Vâng ạ”.

Màn Thầu nhìn vào định vị của chiếc điện thoại, “Kỳ lạ thật, ai lại thất đức thể, lúc nào cũng làm nhiều tín hiệu của em”

Một chấm đỏ nhấp nháy ở trung tâm bệnh viện, như thể có thứ gì đó sắp bị đứt đoạn vậy.

Bây giờ không thể sử dụng máy ảnh và không thể sử dụng định vị. Lần đầu tiên, Màn Thầu cảm thấy thất vọng như vậy.

Lúc này, lối ra vào của bệnh viện đã bị chặn bởi một số xe ô tô hạng sang. Nhân viên bảo vệ không những không can ngăn mà còn kính cẩn mở cửa đón họ vào.

“Vân phu nhân, tổng giám đốc Mục đến rồi”

Nghe thấy giọng nói của trợ lý, người phụ nữ được gọi là Vân phu nhân buông đôi tay đang giữ quần áo của Vũ Vân Hân ra, gằn giọng hung dữ:

“Xem như cô tốt số, ném cô ta ra ngoài cửa sau cho tôi, nhập mặt cô ta vào hệ thống. Bất kể là nhà họ Vân hay tập đoàn Vân Thị hay bệnh. viện đều không được để cô ta vào”