Vũ Vân Hân tò mò đảo mắt, luôn cảm thấy những cô gái xung quanh Võ Minh Tinh dưỡng như đã gặp ở đâu đó.
“Tổ trưởng Võ, đến sớm như vậy”
Lục Tâm, mặc một bộ vest và đi giày da, nhẹ nhàng bước đến bàn ăn của Võ Minh Tinh rồi ngồi xuống.
Bọn trẻ ngồi cách mấy bàn nhìn Vũ Vân Hân nghi ngờ, “Không phải là ông chú đòi nợ sao?”
Ở công ty đã nghe nói về tính cách của Lục Tâm, đối với bất kỳ cô gái nào cũng rất tốt, các cô gái trong công ty đều rất thích anh, vừa yêu vừa hận.
Anh nổi tiếng ăn chơi, tiêu xài hoang phí bên ngoài, bên trong mập mờ, xung quanh có vô số phụ nữ, nhưng chơi được một tuần thì chán.
Thay phụ nữ cũng giống như thay áo, đó hoàn toàn là sao Hải Vương.
Võ Minh Tinh đối xử với anh một cách tôn trọng, phục vụ trà và rót nước, và thậm chí nấu thịt cho anh.
Lục Tâm choàng tay qua hai cô gái bên cạnh, cách cư xử khéo léo được gọi là tay chơi lão làng.
“Nếu ba đứa sau này là hải vương hay cặn bã, cẩn thận sẽ bị mẹ đánh chết” Vũ Vân Hân ghét bỏ đàn ông ong bướm thế này.
Ba đứa bé bất ngờ lắc đầu, “Chúng con không phải là những kẻ cặn bã, cũng không phải là hải vương, chúng con là những người đàn ông như những người ông chủ phẫu thuật thẩm mỹ.”
Cái gì mà giống ông chú phẫu thuật thẩm mỹ? Nghe có kỳ kỳ thế nào ấy? Vũ Vân Hân ngẩn ra, “Ý con là gì?”
“Là một người thực lực hơn Mục Lâm Kiên, xây tòa nhà cao hơn Mục Lâm Kiên, dưới chân dẫm lên Mục Lâm Kiên” Đầy khát khao chiến, ba đứa nhỏ này nói cho ện càng thêm kích động.
Vũ Vân Hân tự hỏi chúng sẽ buồn như thế nào nếu biết rằng chúng là con trai của Mục Lâm Kiên.
“Tại sao con lại ghét Mục Lâm Kiên đến vậy?” “Bởi vì chú ta rất kinh khủng” Bánh Bao thẳng thừng nói. Màn Thầu cúi đầu, “Chú ta hơi mạnh.” “Chú ta trông cực kỳ hung dữ..” Há Cảo nói một cách yếu ớt.
Vũ Vân Hân bị vẻ đáng yêu của chúng làm cho mờ mắt thật rồi, nhưng không thể phủ nhận rằng Mục Lâm Kiên quả thực có chút dữ dằn, nếu không thì đã không sinh ra ba đứa con.
Võ Minh Tinh ở bàn bên cạnh đối xử với Lục Tâm ngoan ngoãn, do dự hồi lâu, không nhịn được bèn hỏi.
“Giám đốc Lục, tổ trưởng của tôi là ai?” Anh ta biết mình đã bị giáng chức, nhưng trong lòng có chút lo lắng không biết cấp trên mình là ai, bởi vì anh ta thường bắt nạt rất nhiều người trong công ty.
“Vũ Vân Hân” Võ Minh Tinh sắc mặt xanh mét, “Tại sao? Làm sao có thể là cô ta? Cô ta không phải là người mới tới đây sao?”
“Người phụ nữ của tổng giám đốc Mục, không được sao?” Lục Tâm không khỏi cong môi lên, “Anh đã bắt nạt cô ấy, không biết cô Vũ có tính toán với anh không nhỉ?
Võ Minh Tinh sống lưng lạnh toát. Đổi phong thủy đúng là chẳng có gì sai.
“Tôi kêu anh đến đây nói cho anh biết, làm việc chăm chỉ vào, nếu anh làm cho cô Vũ khó chịu, thì tương đương với việc anh khiến tổng giám đốc Mục khó chịu.”
Anh ta bỗng cảm thấy rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi cái hố này được. Anh ta không bao giờ mơ rằng Vũ Vân Hân sẽ là người phụ nữ của tổng giám đốc Mục.
“Có phải anh rất tò mò chuyện tổng giám đốc Mục thích Vũ Vân Hân không?” Lục Tâm cầm ly rượu lên rót đầy: “Đó là bởi vì Vũ Vân Hân khác với những người phụ nữ khác”
Võ Minh Tinh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, anh ta chỉ lo lắng không biết mình có bị Vũ Vân Hân chơi đến chết hay không.
Vô tình, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ giống hệt Vũ Vân Hân ở bàn đối diện. Và thấy Vũ Vân Hân cố tình cầm ly rượu lên và ra hiệu chúc mừng anh ta. Chết tiệt, sao ở đây lại có thể gặp người phụ nữ này chứ Võ Minh Tinh nghĩ anh ta chắc đã uống quá nhiều.