Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 87

Chương 87: Vậy thì không ký nữa

Vũ Vân Hân trở lại văn phòng và vội vàng lấy ra bản thỏa thuận hợp đồng.

Bản hợp đồng ba năm khiến cả cơ thể cô tan nát. Toi rồi, tôi thật rồi!

Cô rất hối hận vì đã ký hợp đồng mà không xem xét rõ ràng.  200 triệu thì sao, ba đứa con nhỏ của cô không chỉ đáng giá 200 triệu đâu đấy.  Mục Lâm Kiên hẳn là cố ý đào một cái hố cho cô nhảy xuống, muốn từ từ giết cô.

Nhìn nơi khỉ ho cò gáy như tổ 5, không có sức sống, có cũng như không, lại để cho cô làm tổ trưởng, đây không phải là gài cô thì là gì?

Hơn nữa, mọi dự án mà Võ Minh Tinh thực hiện đều có vấn đề, phải chăng Mục Lâm Kiên muốn cô là người thay thế Võ Minh Tinh?

Vũ Vân Hân càng nghĩ càng thấy có chuyện không ổn, cô nhanh chóng cầm một cái hộp các tông lên, chuẩn bị khăn gói rời đi.

“Tổ trưởng, cô làm sao vậy?” Mấy đồng nghiệp vừa bước vào, nhìn thấy cô vội vàng hỏi.

“Không”.

“Tổ trưởng, đêm nay cô có muốn cùng chúng tôi đi gặp khách hàng không?”

“Không”. Cô đã quá muộn để gặp bất kỳ khách hàng nào khác.

“Tổ trưởng, khách hàng của chúng ta khó nhằn lắm. Cứ đòi phải gặp người phụ trách của chúng ta thì mới chịu ý, nếu không sẽ bảo chúng ta không có thành ý đấy”

“Vậy thì đừng ký.”

Vũ Vân Hân trả lời thẳng thắn.  Nam đồng nghiệp ngẩn ra, “Chẳng nhẽ tổ trưởng không cần doanh số sao?”

“Không” Vũ Vân Hân vội vàng xóa dữ liệu được sử dụng bởi máy tính những ngày này, và thậm chí không buồn nghe người này nói nữa.

“Tổ trưởng, cô không thể làm thế được. Mặc dù tổ 5 của chúng ta rất lười biếng, nhưng tiền lương của chúng ta vẫn gắn liền với doanh số.”

“Nó không phải chuyện của tôi”. Trông cô thật nhẫn tâm, thật sự không có ai như cô.

 

Nam đồng nghiệp đang khó hiểu thì thấy Võ Minh Tinh quay lại, anh ta cầm tập tài liệu ra xem kỹ rồi chỉ tay lên trán “Thằng đó não có vấn đề. Có lẽ vừa rồi nó bị lừa đảo, giờ nó muốn lừa đảo lại chúng ta.”

Võ Minh Tinh trợn mắt nhìn mấy thứ trong hồ sơ, “Chuyện này khó nói. Phải nhờ vài người phụ nữ đi mới được”

“Nhưng tổ trưởng của chúng ta không muốn. Anh có biết cô ta nói gì vừa rồi không? Chúng tôi tức điên lên mất, cô ta bảo doanh số không liên quan gì đến cô ta”.  Ngay khi nói xong, liền thấy Vũ Vân Hân nhấc thùng giấy đã đóng gói

xong lên.

Võ Minh Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, đi tới, “Tổ trưởng, không phải cô mới làm tổ trưởng mấy ngày đã muốn từ chức luôn đấy chứ!”  “Không”

“Tuy rằng cô phải ngồi vào chỗ của tôi để làm bia đỡ đạn, nhưng không thể chưa ngồi ẩm chỗ đã đi luôn như vậy được, chẳng hay gì cả”.

Bây giờ ngay cả Võ Minh Tinh cũng nói như vậy, Vũ Vân Hân lại càng  muốn rời đi.

“Tôi nghe nói cô đã ký hợp đồng ba năm. Nếu phá vỡ hợp đồng, mức lương 200 triệu, dựa theo tính cách của Mục Lâm Kiên, có thể tiền bồi thường sẽ là 200 tỷ đấy”.

Vũ Vân Hân nghe vậy, “Máu thể á?”

“Chứ còn gì, thứ mà người giàu không thiếu nhất là tiền, và thứ họ thiếu nhất là niềm vui.”

Võ Minh Tinh nhếch mép, anh ta là người duy nhất trong công ty biết Vũ Vân Hân là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên, điều kiện đầu tiên để anh ta ở lại làm việc ở đây là coi chừng Vũ Vân Hân thật tốt, không để cô chạy mât.  Vũ Vân Hân do dự đứng ở cửa, nhìn thang máy đóng mở trước mặt.

“Chỉ cần cô bước ra khỏi công ty này, cô sẽ phải trả 200 tỷ tiền bồi thường. Nếu ở lại thì thoải mái mà hưởng lương 200 triệu, tổ trưởng tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại!”.

Vũ Vân Hân thậm chí không dám nghĩ đến con số 200 tỷ kia. Vì vậy, cô lại chuyển đồ trở lại.

Có vẻ như bây giờ có thực sự không thể rời đi, và chỉ có thể khiến ba đứa nhỏ ít xuất hiện hơn.

“Tổ trưởng, tối nay cô phải đi cùng chúng tôi ra ngoài cho dự án này!” Võ Minh Tinh vừa bàn giao dự án.

Đây là một dự án nông nghiệp, đối với ngành đầu tư, đầu tư vào rừng trồng là một dự án rủi ro cao, nhiều nhà đầu tư muốn đầu tư vào một vài trò chơi hơn là vào các dự án nông nghiệp.

“Đây là một dự án chúng tôi đã đàm phán từ lâu, và chúng tôi đang chờ cô ký hợp đồng với tổng giám đốc Lâm bên đó.”