Vợ Yêu Ngọt Ngào Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 2: Bị Người Hầu Đánh

Sáng hôm sau.

Diệp Tuệ thức dậy rất sớm, sớm nhất biệt thự, sớm hơn cả đám người hầu.

Cô mang tạp dề, vào bếp làm đồ ăn sáng cho Cố Đình Bắc.

Mặc dù đêm tân hôn không được vui lắm, còn bị đuổi ra khỏi phòng nhưng điều này đối với Diệp Tuệ mà nói, đã rất tốt rồi.

Ít nhất, sống ở đây, cô sẽ không bị đánh đập dã man, càng không bị ép ăn đồ ăn thừa của em gái.

Đến lúc Diệp Tuệ làm xong đồ ăn sáng, lại pha thêm ly cafe, Cố Đình Bắc mới mang theo bộ mặt buồn ngủ, từ trêи cầu thang đi xuống.

Trông thấy Diệp Tuệ đang cầm chổi quét nhà, lại nhìn đống đồ ăn nóng hổi còn đang bốc hơi trêи bàn, anh cho rằng cô đang cố gắng lấy lòng, cảm xúc chán ghét đối với cô lại tăng thêm một phần.

Ăn đi xuống, bước đến bên cạnh cô, hất cái chổi trong tay cô xuống, chổi rơi xuống sàn nhà tạo nên âm thanh lanh lảnh.

Anh bóp cổ cô, bóp rất lâu, làm đôi mắt cô trợn tròn, sắc mặt tái nhợt, qua một lúc, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, nói một câu:"Giả vờ rất tốt, nếu đã thích làm công việc của người hầu như vậy, thế thì từ hôm nay, tôi sẽ cho người hầu và đầu bếp nghỉ việc hết, để cô có việc mà làm, đỡ phải ăn no rững mỡ mà đi lấy lòng tôi"Diệp Tuệ nghe anh nói, im lặng không nói gì, anh thấy thế thì càng thêm tức giận, bóp mạnh cằm cô:"Mẹ nó cô bị câm sao?".

Cô thấy anh không vui, đành mở miệng:"Em biết rồi, từ giờ mọi công việc trong nhà em đều sẽ làm, anh yên tâm"Nói xong, sợ anh không tin, cô lại nở một nụ cười, nụ cười nhợt nhạt như sắc mặt cô vậy.

Anh nhìn khuôn mặt cô, nhìn nụ cười kia, lại nhớ đến chút xúc cảm ở môi lúc hai người hôn nhau trong lễ cưới, không hiểu sao lại có chút nhớ nhung nụ hôn đó.

Bỏ qua những cảm giác kì lạ nơi trái tim, anh lái chiếc xe ô tô phiên bản giới hạn đi làm.

Đám người hầu nấp sau cửa, nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng đến hỏi quản gia:"Quản gia Trương, cậu chủ nói muốn sa thải chúng tôi vì ả tiện nhân kia, là thật sao?"Bọn họ thật sự không muốn mất công việc này, làm ở đây được ăn uống thoải mái, tiền lương lại cao ngất ngưỡng.

Quản gia Trương nghe bọn họ nói, khoé miệng giật giật, mặc dù cậu chủ không hề có cảm giác với Diệp tiểu thư, nhưng Diệp tiểu thư cũng đã gả vào đây, vậy mà bọn họ đam gọi Diệp tiểu thư như vậy, quả là gan lớn bằng trời.

Quả thật, sáng nay cậu chủ có gọi cho hắn, bảo hắn sa thải hết đám người hầu và đầu bếp, để Diệp Tuệ làm thay bọn họ.

Anh muốn xem xem Diệp Tuệ còn có thể giả vờ được bao lâu.

Quản gia Trương nghĩ một lúc rồi trả lời đám người hầu:"Quả thật sáng nay cậu chủ có gọi điện nói với tôi về việc này này, nếu không thì các người đi nhờ Diệp tiểu thư nói giúp xem, có thể cô ấy sẽ giúp được các người đấy".

Quả thật, ông ta không muốn đầu bếp bị sa thải, ông ta và đầu bếp đang có tình cảm với nhau, cũng tiến triển được kha khá, bà ấy là một người tốt, ông rất thích người phụ nữ này.

Đám người hầu nghe thấy thế thì sững sốt, sau đó bật cười to, một người trong số đó còn nói:"Quản gia Trương, ông chỉ mới hơn 40 tuổi mà đã lú lẫn rồi sao? Nghĩ cái gì vậy? Ông bảo chúng tôi đi cầu xin ả tiện nhân kia? Ông đừng nghĩ chúng tôi không biết, cậu chủ thậm chí còn chẳng thèm để cô ta vào mắt".

Quản gia sững người, đám người hầu này! từ bao giờ mà lại to gan đến vậy? Diệp tiểu thư ít nhiều cũng là phu nhân mà cậu chủ đường hoàng cưới về, vậy mà lại bị bọn chúng xem không bằng con ởĐôi mắt ông ta lạnh căm, liếc nhìn ả người hầu vừa mới nói câu nói kia, ả người hầu biết cô ta lỡ lời, vội vàng ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.

Đám người hầu thấy tình thế không được khả quan, vội vàng chạy đến tìm Diệp Tuệ, nhờ cô nói giúp:Nhìn thấy Diệp Tuệ đang cầm chổi quét nhà, bọn họ lại thấy ngứa mắt, hừ, giả vờ giả vịt cái gì chứ, nếu không vì cái công việc kiếm được bộn tiền này, bọn họ còn lâu mới nhờ cô giúp đỡ.

Một người trong đám người hầu lên tiếng nói trước:"Diệp tiểu thư, cô xem, cô cứ làm việc như vậy rồi chúng tôi thất nghiệp thì làm sao? Cô có cậu chủ nuôi, còn chúng tôi phải vất vả đi làm nuôi gia đình, sao cô có thể độc ác, ích kỷ như vậy chứ? Vì lấy lòng cậu chủ mà hại chúng tôi thất nghiệp.

Cô mau đi xin lỗi sau đó cầu xin cậu chủ đừng đuổi chúng tôi đi? Vốn là lỗi do cô mà?".

Diệp Tuệ ngơ ngác bị người hầu chửi một tràng như thế, cô cứng họng, không thốt nên lời.

Tại sao trong căn nhà này, địa vị của một người hầu lại còn cao hơn cả người vợ chính thức là cơ đây?Đây chính là thái độ nhờ vả của bọn họ sao?Cả người Diệp Tuệ như chết lặng, cô im lặng một lúc lâu, ả người hầu kia mất hết kiên nhẫn, giật lấy cây chổi trong tay cô, sau đó đẩy cô ngã xuống sàn nhà:"Cô nói gì đi chứ? Bị câm đấy à?".

Diệp Tuệ cúi đầu, nhìn vết bầm ở đầu gối, cô im lặng không nói lời nào, một lúc lâu sau mới lên tiếng:"Cô nghĩ với địa vị của tôi ở căn nhà này thì có thể giúp được gì cho các cô đây?"Những người hầu cảm thấy có lý, con ả đàn bà vô dụng này thì có thể giúp được cho bọn họ cái gì!Bọn họ nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt loé lên tia hận thù, đều tại con đàn bà đê tiện này, vì muốn lấy lòng Cố Đình Bắc mà làm cho bọn họ mất đi công việc.

Một ả người hầu vì không khống chế được tức giận, đưa tay tát lên mặt Diệp Tuế.

"Chát"Khuôn mặt trắng nõn hằn lên 5 ngón tay! Cố Đình Bắc đi làm về, đột nhiên nghe thấy tiếng "chát" vang dội, anh cho rằng Diệp Tuệ đang ra oai, dạy dỗ đám người hầu, nhưng lúc mở cửa, cảnh tượng mà anh thấy lại là cảnh Diệp Tuệ nằm sõng xoài trêи sàn nhà, bàn tay ôm lấy cái má đỏ ửng, đám người hầu vây quanh xem kịch, không một ai chịu đứng ra can ngăn.

Anh tức giận, hét lên:"Các người có còn ý thức được ai là chủ, ai là tớ không hả? Dám ra tay đánh vợ tôi, các người không muốn sống nữa rồi phải không?".

.