Nhà Diệp gia cũng có thể tạm xem như là giới thượng lưu, vậy mà vì tiết kiệm một chút tiền, liền không cho Diệp Tuệ dùng bếp ga, phải dùng bếp củi để tiết kiệm tiền ga, sáng nào cô cũng phải chẻ một bó củi to đùng.Buổi tối, cô phải ngủ ở nhà kho, mùa hạ nóng nực đầy muỗi, mùa đông lạnh lẽo thấu xương.Không dừng lại ở đó, bọn họ còn xây một chuồng gia súc ở cạnh nhà kho, mua vài con lợn về rồi thả trong đó, giao cho Diệp Tuệ nuôi, nói rằng cô không thể ăn không ngồi rồi như thế được, phải làm gì đó để kiếm chút tiền.Ngủ ở nhà kho, bên cạnh là chuồng gia súc, nửa đêm lợn kêu inh ỏi, mùi phân lợn thoang thoảng chóp mũi tra tấn cô suốt mấy năm liền.Không có đêm nào là cô không bị tiếng kêu của đàn lợn đánh thức.Suốt 7 năm cô hầu hạ gia đình đó, ngày qua ngày, từ lúc sương mù còn dày đặc cho đến tối muộn, cô không có lấy một phút nghỉ ngơi.Năm cô 18 tuổi, cô vô tình phát hiện Diệp Uyển Nhi yêu sớm, Diệp Uyển Nhi lúc đó mới 11 tuổi, sợ cô sẽ mách mẹ nên cô ta liền chạy về nhà, cáo trạng với mẹ trước.Cô ta nói với mẹ rằng, cô ta thấy Diệp Tuệ đang cặp bồ với một lão già bụng phệ, bà Diệp nghe thấy con gái cưng nói như thế, tức giận vô cùng, nhưng đồng thời, trong đầu bà ta nảy ra một ý nghĩ độc ác: Đem Diệp Tuệ bán vào quán bar làm gái để kiếm tiền, vừa hay có thể dùng số tiền đó mua cho Diệp Uyển Nhi một cây đàn piano.Nghĩ như vậy, bà ta liền gọi điện cho Diệp Tuệ, bảo cô về nhà.Diệp Tuệ không nghĩ nhiều, cô về nhà ngay, nhưng sau khi về đến nhà, nghe mẹ nuôi nói về việc muốn bán cô vào làm gái ở quán bar để kiếm tiền, Diệp Tuệ không nhịn nổi nữa, cô bắt đầu phản kháng, nhưng bà mẹ nuôi của cô lại dùng vũ lực để ép buộc cô, ngày nào cũng vậy, từng trận đòn roi liên tục quất vào lưng, vào cánh tay, vào bắp đùi của cô.Cô đau đớn, máu tươi rỉ ra, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, liên tục 3 tháng như thế, cuối cùng cô không chịu đựng nổi nữa, quyết định nhảy xuống sông để kết liễu đời mình thì đột nhiên bị một đám vệ sĩ áo đen bắt lại, bọn họ đưa cô về Diệp gia, nhốt cô vào phòng, trong phòng không có bất cứ vật dụng nào có thể dùng cho việc tự sát, cô đành từ bỏ ý nghĩ này, mặc cho số phận quyết định.Sau đó, mỗi ngày đều có người vào phòng đánh cô, roi da liên tục quất vào da thịt cô khiến cô đau đớn, nhưng trong lòng cô lúc này đã chết lặng, có chăng cũng chỉ là một mảnh trống rỗng, một chút cảm xúc cũng không có, cả thể xác lẫn tinh thần đều tổn thương nghiêm trọng.Lại hai tháng sau, suốt hai tháng bị hành hạ, cuối cùng bọn họ cũng không đánh cô nữa mà sai người bôi thuốc cho cô.Diệp Tuệ cảm thấy bất an nhưng cô không có năng lực phản kháng, đành im lặng chấp nhận số phận.Sau khi vết thương của cô đã kết vảy, bọn họ liền nói ra mục đích của mình - bán Diệp Tuệ vào Cố gia để làm vợ Cố Đình Bắc, ngươi đàn ông với tin đồn mang mệnh khắc thê.Lần này Diệp Tuệ im lặng, cười tự giễu, bọn họ nhìn cô có phản ứng như vậy, cho rằng cô không đồng ý, roi da tiếp tục rơi xuống thân thể cô, cô đau đớn ngã quỵ xuống, mồ hôi tuôn ra, cô cất giọng, vì đã lâu không nói nên giọng nói có chút khàn đặc:"Con đồng ý gả cho Cố Đình Bắc, đừng đánh con nữa!"Lúc này, roi da mới dừng lại, không rơi trêи lưng cô nữa....Xem xong kết quả điều tra, sắc mặt Cố Đình Bắc khó coi đến cực độ, tay anh run run nhấn mở file ghi âm, một cuộc đối thoại vang lên:"Mẹ ơi, lỡ như ả tiện nhân kia gả sang Cố gia, được sống một cuộc sống thoải mái thì chẳng phải là hời cho chị ta hả mẹ?" giọng nói này đanh đá, pha chút trẻ con."Uyển Nhi yên tâm, mẹ mua chuộc một ả người hầu bên đó rồi, con tiện nhân kia sẽ không sống yên ổn trong Cố gia được đâu." Giọng nói này...!là của bà Diệp - mẹ nuôi Diệp Tuệ."Vẫn là mẹ cao tay." Diệp Uyển Nhi hô lên, giọng nói không che giấu được sự vui mừng trong đó.Nghe xong đoạn ghi âm, ánh mắt Cố Đình Bắc lạnh lẽo."Ha, hoá ra là như vậy." Giọng anh âm trầm lại đáng sợ..