Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]

17. LETS GO, BANGTAN! (1)

Chờ tới giờ bay đúng là một loại cực hình mà.

Ansa bây giờ thật sự mắt mở hết lên rồi. Gục đầu ở ghế đợi mãi chưa được check in, thay vì tuyệt vọng thì hiện tại nó chỉ có thể cầu cho thời gian trôi nhanh nhanh một chút thôi.

Bang đại nhân cũng thật, chỉ vì sợ qua đó trúng giờ kẹt xe mà đành lòng xếp cho nhóm lên máy bay lúc nửa đêm như thế. Chẳng ngủ nghê được gì mà thực ra là chẳng dám ngủ mới đúng, tại có đứa sợ bị bỏ lại@@.

Xung quanh mọi người trong đoàn vẫn đang say sưa cắm mặt vào điện thoại của mình, chẳng ai ngó ngàng gì tới nó cả, kể cũng chán. Điển hình là JK, người ngồi ngay cạnh nó nhưng chỉ lo chơi Overwatch thôi. Thật là...

Ngáp một hơi thật dài, Ansa lại bắt đầu lim dim...

-Em mà ngủ là bị bỏ lại đó nha Ansa!-JK mắt vẫn nhìn điện thoại, tay vẫn bấm nhưng lời vừa thốt ra lại vô cùng thâm thúy. Bằng chứng là vừa nghe xong nó đã tỉnh cmn ngủ luôn haha.

-Chúng tôi xin thông báo, chuyến bay … vào lúc 12h đêm sắp cất cánh, quý khách vui lòng...

-

Mọi người sau đó đã ổn định chỗ ngồi cả. Nếu dự tính ban đầu của nó là ngồi cùng Rei thì xem ra đã khiến nó thất vọng rồi, chị ấy vừa lên đã ngồi cùng chị Liddy (cùng nhóm makeup với nó) rồi nên nó đành lủi thủi tới ngồi chỗ còn lại, chính là kế ông anh hơn mình một tuổi - JEON JUNGKOOK (định mệnh cả rồi, tránh sao được!^^).

-Giờ em ngủ được chưa?-Ansa mắt díu cả lại còn ráng đá đểu một cậu.

-Được rồi!-cậu gật gật.

1' sau...

-Em có say máy bay không đó?-Kook hỏi.

-Có...một chút!-nó nói xong tiện tay chỉnh lại cái gối tựa sau đầu-Yên tâm, trước khi đi em có uống thuốc rồi!

-Vậy thì tốt!

1' tiếp theo...

-Bài thi của em sao rồi, sao không thấy lo lắng gì hết vậy?-Kook lại hỏi.

-Em nộp sáng nay rồi, giờ cũng có thay đổi được nữa đâu, suy nghĩ làm gì cho mệt!-nó bắt đầu không vui@@.

1' sau nữa nữa...

-À mà...

-Nè thôi đi, anh có cho em ngủ không hả???-cô gái ‘dịu dàng’ chính thức quạu rồi nhen.

-Được rồi!-Kook thở ra, thật nhanh chóng trở lại với ván game đang chơi dở của mình.

*Phịch*

Cho tới lúc quay sang chỉ mới vài phần trăm giây mà cậu đã hết sức ngạc nhiên. Đứa con gái ngồi ngày bên cạnh cậu ý, đã ngủ rồi (tất nhiên), cái đáng nói là nó còn vô ý ngả đầu lên vai cậu nữa chứ...Bất đắc dĩ phải lơi điện thoại một chút, cậu vô thức chống cằm ngắm nhìn Ansa.

"Chà, lông mi của cô ấy dài thật, còn cong nữa. Làn da trắng trẻo trong suốt đó, môi thì...Nói thật khi không trang điểm trông Ansa còn xinh hơn ấy, vì bình thường đi làm nó toàn trang điểm kiểu Tây (màu nude màu đất đồ :vv) nên trông khá chững chạc. Còn khuôn mặt mộc này vốn dĩ trông chẳng khác học sinh trung học là mấy đâu.

Còn tính tò mò sờ thử hàng lông mi ấy thì…

-Ưm!-Ansa cựa người một chút nhưng đầu vẫn đặt gọn trên vai Kook. Cậu thở phào một hơi, may là ai đó chưa phát hiện cậu đang nhìn trộm, không thì...Mỉm môi, khẽ vuốt nhẹ mái tóc nó rồi chỉnh lại dáng ngồi một chút để nó tựa thật thoải mái, Kook cũng chìm vào giấc ngủ của riêng mình…

Đêm đó ngót nghét Ansa đã ngồi ngủ như thế tận hai ba tiếng ấy. Poor Kook!

...

Sau khi xuống máy bay được ít lâu.

-Anh làm sao vậy?-Ansa dụi mắt nhìn, trông Kook có hơi mệt thì phải, thấy nãy giờ cứ bóp vai hoài.

-Không có gì!-Kook xua tay nhưng trong đầu lại thầm nghĩ: "Không phải tại em sao?"

-

-Oaaaaaa!-từ hai bên cổng chờ sân bay, các ARMY như vỡ òa mà hét lên khi thấy bóng dáng bảy chàng trai quyến rũ nhà họ. Nào băng rôn, nào bomb lấp lánh hiện ra trước mắt cả đoàn người vừa xuống máy bay kia. Ở đây hơn cả trăm ARMY là ít, làm sao họ biết chính xác thời gian đến Anh của cả nhóm mà tập trung ở đây vậy nhỉ, với cả giờ cũng hơn 8h tối của ngày hôm sau rồi.

Không riêng gì Bangtan, Ansa cũng có cảm giác choáng ngợp không kém thật không ngờ ở đất khách mà BTS lại có nhiều fan hâm mộ tới vậy, hơn nữa họ đã tốn công sức đến đây tức là rất yêu mến các anh rồi còn gì. Đến nó còn cảm thấy xúc động nữa là.

BTS theo đúng lịch trình phải nhanh chóng lên xe tới khách sạn. Ansa cùng các anh chị trong đoàn cũng vội vã theo sau. Thế nhưng có một sự cố đã xảy ra...Vì chẳng mấy khi ARMY có thể gặp được thần tượng ở ngoài thế này nên cũng khó tránh nảy sinh sự tham lam. Họ muốn thấy các anh gần hơn, được chạm vào các anh, được chụp ảnh. Do đó không khí tại sân bay úc ấy phải nói là rất lộn xộn, dù bảo an luôn theo sát hai bên nhưng với số lượng hàng trăm người cùng sự chen lấn như vậy đúng là quá sức với họ.

-Aaaaa!-vì không để ý nên trong lúc đi Ansa đã bị một bạn fan nữ cầm gậy tự sướng va vào vai. Nó theo phản xạ ôm lấy chỗ đau và thốt lên cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng mà

-Có sao không Ansa?-JungKook đi lại chỗ nó ngay lúc đó, vẻ mặt cậu nếu ai tinh mắt sẽ biết, ngoài lo lắng còn có chút khó chịu nữa. Nhíu mày nhìn Ansa, một bên cậu khoác sau vai nó để tránh lặp lại sự cố vừa nãy, một bên cố kéo nó đi thật nhanh để hòa vào dòng người.

-Không sao, nhưng mà...điện thoại của em!-Ansa lúi cúi nhìn lại, vẻ mặt rất chi bức rức, ‘Trong đó có rất nhiều thứ quan trọng...mình không thể để mất!’ JungKook nhờ vậy cũng sốc theo. Sân bây đang loạn cào cào thế này thì biết tìm kiểu gì đây?

Đang hoang mang mà V còn chẳng nói chẳng rằng đẩy nó đi tiếp, con nhỏ không hiểu mắt đã liền đỏ hoe, khăng khăng đòi quay lại tìm cho bằng được, chỉ tới khi nghe anh nói: "Về khách sạn trước đã, anh sẽ nhờ bảo an kiếm rồi đem tới cho em!" nó mới có thể tạm thời yên lòng đi một chút.

Thật may cuối cùng họ cũng kiếm được...Mà Ansa nhờ lần đó cũng bắt đầu thấy sợ hãi sân bay luôn rồi.

-

-Vết thương của em...có sao không? - có ai đó vẻ mặt vẫn lầm lì khó chịu cả buổi chưa dứt.

-Em không sao!-tuy nói thế nhưng vẻ mặt nó rõ ràng không ổn. Khó nhọc cởi áo khoác đang mặc, nó mới giật mình. Cây gậy đó cũng có sức công phá quá rồi, mới quẹt qua một cái mà đã bầm lên thế này cơ.

-Thế mà bảo không sao?-JK nói mà như nén giận, hầm hầm đi lại chỗ tủ lạnh tìm đá chườm cho Ansa, còn bắt nó ngồi yên đó để cậu đích thân làm nữa chứ. Ansa ngốc ngồi im ru như tượng mà nhìn bàn tay thoăn thoắt ấy mát xa chiếc túi lạnh trên da mình…

"Sao anh ấy cứ hay khó chịu với mình thế nhỉ, kì ghê!"

Chẳng có lí chút nào để Kook phải giận dữ thế cả, nó có là gì của cậu đâu, bạn gái không, người nhà càng không. Có dịp nó phải hỏi cho ra lẽ mới được. Còn giờ...im lặng là tốt nhất@@.

---

AN lại sắp phải đi học nên cứ đi đi về về SG mãi, thành ra thời gian mình up truyện bị giãn ra là khó tránh khỏi. Mong các cậu thông cảm.

Hai hôm nay mọi người đã căng thẳng nhiều vì đợt cb và bọn anti khó chiều rồi nhỉ, thế nên mình đã up chap để vơi bớt stress cho các cậu đó^^.

Comeback của các anh thành công được như vậy cũng là nhờ vào công của các cậu cả, cám ơn nhé, ARMY!

Comeback BTS DNA - HER~~ ĐẠI THẮNG!

AN.