Sáng hôm sau, thấy Arin trở lại studio với dáng vẻ hết sức bình thường, Jungkook đến không hiểu chính mình nghĩ gì. Đáng nhẽ cậu phải vui vì không có chuyện xấu nào xảy ra với bạn thân của Ansa và nàng fangirl của hyung Jiminie chứ nhỉ? Nhưng mà cứ nhìn vẻ mặt vô tội của tên kia, cậu lại thấy phát ghét.
“Nghỉ tay ăn dưa hấu nhé mọi người!” - chín giờ hơn, nàng hậu cần xinh đẹp Min Ansa bưng vào một đĩa dưa đỏ mọng được cắt sẵn đâu đó, bên cạnh còn có bịch muối ớt Tây Ninh mua ở chợ Việt, ta nói nó bá chấy phải biết.
Anh em Bangtan dạo này bị chị Rei la nhiều vụ ăn uống dinh dưỡng quá đà, cũng lạ, đáng lí chị ý phải la người cho ăn chứ, đằng này ăn vô tư thôi cũng bị la.
“Để anh bóc hạt cho em!” - Jaemin cười hiền, tự nhiên như không nói với Ansa, cũng chẳng cần nó đồng ý mà chăm chỉ thị phạm ngay một miếng.
“Khụ khụ...” - anh em Bangtan ho sụ tỏ ý kiến. Gì chứ bầu không khí này, một hai ngày còn chịu được chứ cả tuần thì có hơi…
“Anh để em nó tự nhiên chứ, cũng lớn cả rồi...” - Yoongi đá mắt sang Ansa cười thầm.
“Vâng, có cần CƯNG thế không?” - giọng Taehyung lúc nhấn mạnh chữ cưng còn quá đà hơn.
“Không sao lúc trước toàn...” - chữ “thế” chưa ra khỏi bờ môi đã bị cái liếc cháy rụi của Arin làm cho tắt ngấm.
“Oppa không phải chỉ cưng Ansa thôi oppa nhỉ, anh cũng cưng cả em mà phải không...nà?” - Arin nheo muốn rớt cặp mi mới bắt được sóng của ông anh, biết là mình hơi ‘lố’ nên Jaemin cũng thông minh kèm biết điều, chăm chỉ thị phạm ngay miếng thứ hai. Nhưng sau đó vẫn chậm hơn anh bạn của bạn fangirl Arin đây, Park Jimin.
Jimin cầm miếng dưa cuối cùng còn trên dĩa lên trước khi bị Taehyung cưỡm mất, đưa nó cho Arin, cũng chả trông đợi con bé sẽ dành cả bầu trời sủng ái trong ánh mắt cho mình, vì vốn dĩ sẽ thế. Bởi, đẹp nó khổ vậy đó.
-
‘Sắp rồi…’
.
Đứng trước gương, Ansa chăm chỉ dặm lại lớp son môi vì ban sáng ăn ít bánh cuốn Hà Nội mà trôi tuột mất.
Cứ thế màu son rượu mượt mà trải dài trên chiếc môi nhỏ xinh ẩm ướt, nữ chủ nhân của nó dí sát mặt vào gương toilet, tỉ mỉ tô tô vẽ vẽ cho tới khi…
“Aaa hết hồn!” - nhìn sang, ngay đằng sau mái tóc dài đen thẳng tuyệt đẹp của nó là khuôn mặt hắc ám của một nữ nhân khác, mắt lườm lườm đầy vẻ uất hận, Ansa bây giờ thật muốn nhai nuốt luôn cây son hàng real của mình - “Lại làm sao đó cô bé?”
“Cậu với ông Min lại thế nào nữa, đừng bảo tình cũ không rủ cũng tới nha?” - nhếch môi, Arin cười khinh khỉnh con nhỏ.
Rõ ràng nó biết nhỏ nói về ai và về cái gì lại cứ cố tình lảng tránh.
“Sao nay gắt vậy ta!” - Ansa cười nhây.
“Chế nói cưng nghe nè, chuyện cũ mình bỏ qua, quay đầu là bờ mới là thượng sách a! Cưng cứ vậy thì sau này thiệt thòi đừng có mà ghé ta khóc lóc!”
“Ụa là sao? Vụ gì???” - Ansa mặt như đít nồi, yếu ớt phản kháng. Xạo giỏi ghê...
“Đừng tranh sủng ngài Min với Jisoo tỉ nữa, tỉ ấy về mà biết thì không phải mỗi cưng bị cào mặt mà chế cũng khó sống, cưng hiểu hôn?” - vẻ mặt nhỏ đầy ủy khuất kêu vang -.-
“...”
“Với lại cưng hôn biết có bao nhiêu người khổ tâm vì cưng đâu, ác độc lắm, cưng hiểu hôn?”
“Bà ấy cho mi bao nhiêu lợi nhuận từ vụ này hửm, đồ u mê?” - rõ vẻ khinh thường, Ansa vòng tay trước ngực, trong lòng có bao nhiêu nghi vấn đều đổ lên đầu con bạn đa đoan trước mặt.
Hm, thực ra thì…
Mang tiếng là bạn bè nhưng Arin chính xác lại là thân tính của bà cô già Min Jisoo ấy, mọi nhất cử nhất động của em gái đều bị bà tóm gọn cái một cũng là ‘nhờ’ nhỏ, may thay trời sinh nhỏ thảo mai biết nịnh, bao lần được em gái đây tha cho. Còn không sớm hối cải…
-
Chiều đó là buổi quay cuối trước khi kết đoàn để tập trung cho comeback, cũng là shoot quay khó nhất nhì MV mới.
Bối cảnh quay là căn nhà hoang bốn tầng nằm ở ngoại ô Seoul, nơi mà xung quanh vô cùng thưa thớt nhà dân, ban đêm càng vì thế mà vắng lặng đáng sợ hơn. Như cầu được ước thấy của những kẻ thần hồn nát thần tính, phân cảnh quay nọ được chốt sẽ bắt đầu vào tản mác chiều đến đêm, là thời gian tối thượng cho các hiện tượng kì bí khó có lời giải thích trên cõi đời này.
Ngồi một mình, Ansa chậm rãi xem lại phần kịch bản của shoot quay như một cách thư giãn sau khoảng thời gian gấp rút chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho nhóm trước đó. 17h30, đó là cột mốc đáng nhớ với Ansa vì chỉ vừa nãy tiếng chuông nhà thờ cách đó không xa đã inh ỏi dứt tiếng, là chuông nguyện, cầu bình an cho các linh hồn. Mang xu hướng tính ngưỡng cao cả, Ansa đưa tay lên làm dấu thập giá, ‘Xin Chúa chúc lành cho con cái Chúa nơi Thiên Đàng, amen!’
‘Ting!’, đột ngột chuông điện thoại vang lên hồi chuông ngắn ngủi.
‘Ansa, hôm nay anh bận nên không tới đón em được!
.
.
.
Chị em về rồi! Anh ra sân bay đón cô ấy!’
Trên môi Ansa vẽ nên nụ cười không vui cũng chẳng buồn. Ừ thì dù sao mọi chuyện vẫn vậy mà, tại sao phải tiếc nuối?
“Ansa!” - từ đằng sau đột ngột vọng lại tiếng gọi đơn độc chẳng lồng theo tiếng bước chân nào, nơi quay hình này vốn vô chủ nên vô cùng được dè dặt tiếng ồn hay tụ tập đông người, đoàn phim đang cùng nhau ở dưới tầng trệt chia công việc vì đó là nơi duy nhất các đạo cụ được tập hợp lại, chỉ mỗi Ansa hiện giờ ở đây, trên tầng hai, trong căn phòng ngủ với ô cửa sổ sát đất duy nhất treo thỏng rèm màu kem xuyên thấu. Bên ngoài, bầu trời hoàng hôn nhuốm màu tím đẹp đẽ chỉ vừa ở đây ban nãy đã bị màn đêm nuốt chửng mất. Ngồi trên con ghế đẩu gỗ đánh ra thứ tiếng kẽo kẹt ghê rợn, Ansa mải mê đắm chìm trong mớ kịch bản và giờ là đoạn hồi ức vụt qua bởi dòng tin nhắn của Jaemin mà không để ý bóng tối đã chiếm nửa gian phòng, từ đằng sau, ánh đèn vàng vọt phảng chiếu bóng lưng dập dìu trên bức tường trắng…
"Ansa..."
Sau tiếng gọi, một bàn tay đặt khẽ lên sóng vai Ansa, đè lên mái tóc dài của nó là cái lạnh toát không nên có. Nơi này mọi thứ đều hoang tàn, chỉ có hệ thống sưởi là hoàn hảo vì nhà đoàn vừa cho lắp kia mà, sao lại…
Quay đầu, ánh mắt Ansa còn đáng sợ hơn, đôi đồng tử giãn rộng ra chiếm lấy chút lí tính còn lại, “Anh Taehyung?”
Cầm chân nến kiểu phương Tây trong tay, Taehyung bần thần, “Em ngồi đây nãy giờ làm gì vậy Ansa, không sợ sao?”
“Em...xem chút tài liệu thôi oppa!” - Ansa thở phào, không ngừng cười trấn an anh, thực ra với thế giới tâm linh nó không sợ hãi mấy, chẳng phải chúng đều là sản phẩm của sự thêu dệt quá đà bởi những kẻ lắm trí tưởng tượng sao? Nếu nói là hứng thú thì một lần trong đời, nó chính là muốn gặp ngài Dracula, bởi Ansa là fan ruột của tay bá tước quyến rũ nhất nhì nên văn học tiểu thuyết này - “Mà oppa cầm nến đi đâu thế, chưa tới phiên quay sao?”
Như nhớ ra vài chuyện, Taehyung vuốt lại nếp áo sơ mi đen của mình, thôi rồi, còn chiếc đai lưng nó bảo anh tự mang mà quên mất dưới lầu, “Oppa đi kiếm thằng Kook đây, Hoseok hyung bảo chắc nó lại trốn góc nào chơi game quên giờ giấc rồi!”
“À...” - Ansa gật gù, bản thân cũng rời khỏi chiếc ghế đẩu cũ kĩ kia, đứng dậy.
Trong lòng nó nghĩ ngợi đôi chút, thực ra người ở cùng Jeon Jungkook lâu hơn là anh trai Taehyung đây nhưng có một điều mà người ở cạnh cậu chỉ vài tháng cũng biết, đó là, Jeon Jungkook không phải kiểu người bỏ bê công việc chung chỉ vì vài ván game.
“Đi, em đi kiếm anh ấy cùng oppa!” - Ansa cười nói giảo hoạt, đi tới khoác lấy tay anh. Có vẻ hôm nay hơi lạnh rồi.
“Oppa, tay anh sao cóng thế này chứ, ban nãy đặt lên vai làm em hết hồn!”
“À...” - ngâm dài, chợt nhớ về chuyện khi nãy Taehyung không khỏi bật cười - “Là kem, anh vừa ăn những hai que kem sầu riêng ngon bá chấy đấy, thế mà Yoongi hyung dám bảo giống mùi rắm, ức!”
Trời đất…
-
Ngoài vườn.
Trên chiếc xích đu trắng hướng ra khoảng vườn nhỏ trồng đầy hồng hoa, Kook nhíu mày, không biết có phải vì tiết trời về đêm mà cậu run rẩy không, chỉ biết rằng giờ khắc này cậu đang chăm chăm nhìn thứ phản chiếu qua màn hình điện thoại kìa, lòng dạ cuộn trào khó tả.
‘Có nhiều thứ cố gắng nắm lấy lại không mấy tốt, Min Ansa cũng là một trong số đó.
Tôi mong cậu hiểu và cân bằng cảm giác của mình, cho tới khi chính con bé vì cậu mà chịu tổn thương...’
Jung Jaemin, lại là anh ta. Vuốt mái tóc chẻ ngôi giữa của mình, Kook thở hắt.
Không biết vì gì gã đàn ông đó lại có được số điện thoại riêng của cậu, còn vào tận KakaoTalk mà nhắn tin, làm ra vẻ nắm rõ mọi thứ về cậu trong lòng bàn tay rồi ấy.
Dưới đoạn tin nhắn là bức ảnh đính kèm, bên trong khung cảnh đầy trong sáng với mây trời, một ngôi trường mang lối kiến trúc cổ kiểu Tây, và ở giữa là một nhóm bốn năm con người mà quá già trong số đó cậu đã biết mặt, thế nhưng người khiến cậu để mắt tới lại chỉ có một, là cô gái mặc tấm áo tốt nghiệp màu xanh đen, mái tóc đen dài buông thả ngang hông, đôi mắt đẹp cùng cặp mắt kính to bản dịu dàng, đang hạnh phúc khoác tay người con trai cao lớn đứng bên cạnh.
Họ là Ansa và...Jung Jaemin.
Ở dưới góc bức ảnh có thêm dòng chữ nhỏ viết bằng tiếng Hàn:
‘21.5.2016, trung học Btan,
Mừng tốt nghiệp,
Mai Hạ Linh.’
Còn nữa…
‘Rốt cuộc em gái anh đã tốt nghiệp rồi, cầu mong em luôn an nhiên và xinh đẹp như em của năm mười tám.
Từ anh rể tương lai của em, Jung Jaemin’.
Dòng chữ đó mới chính là cơn sóng lòng Jungkook từ nãy giờ cuồn cuộn khôn nguôi. Cái đáng chết là nó được viết bằng tiếng Việt, thứ ngôn ngữ xa lạ cậu không cách nào thấu hiểu.
‘Rốt cuộc anh ngu ngốc cố gắng bấy lâu nay là vì gì hả Ansa? Anh có nên từ bỏ không?’
Nụ cười buồn không che giấu, cùng thứ ướt át nơi khóe mắt đang chực chờ để lặng lẽ rơi vỡ giữa không trung, cậu thẫn thờ. Thật ngu ngốc, Jungkook đưa tay quệt mạnh đi tất thảy buồn bã, lại không nghĩ chốc sẽ phải vào gặp người đó mà nghe càu nhàu và makeup lại nữa, cái trò đùa gì với cậu thế này?
Màn đêm vắng vẻ hôm ấy không lí nào phí phạm sương trên mắt người, nhưng rồi cứ thế đã…
-
‘Cộp!’ - tiếng bước chân lầm lũi vang lên ở lối đi giữa các gian phòng, Taehyung dùng chính bàn tay lạnh lẽo của mình xoa lên làn da mình mà không khỏi ớn lạnh. Nơi này, rõ ràng không chút nào xứng đáng để được gọi là địa điểm quay MV đắt giá cả. Thay vào đó là vài loạt phim kinh dị nghe có vẻ còn hợp lí hơn.
“Anh cho rằng mò lên tới đây một mình thì đến người gan dạ như Namjoon hyung cũng chẳng dám nữa là, Ansa!”
Quay sang, Taehyung cố bắt chuyện với người đi bên cạnh mình nãy giờ để ngây thơ nghĩ sẽ được nó tiếp cho tí sinh khí loài người.
Bỗng, làn gió lạnh buốt từ đâu thổi ngang qua…
“Ansa!?” - Taehyung mồm mở to thành chữ O, nhướn cặp mày cứng đờ mà ngơ ngác nhìn cánh tay trống hoắc của mình, ‘Ansa đi đâu mất tiêu rồi?’, vừa nãy còn ở đây khoác tay anh cứng ngắc mà. Và từ quả cảm xông pha với mong muốn đi tìm con chiên lạc bầy Jeon Jungkook, Taehyung ở hiện tại đang muốn quắn cả cái dạ dày vừa lấp đầy bởi dăm ba que kem sầu riêng có mùi rắm mà Yoongi trêu ban nãy, miệng như bị dính chặt, quả tim đàn ông bé nhỏ đập dữ dội, lòng nghĩ thầm, ‘Thôi bỏ mẹ rồi...’