Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]

40. Busan yêu thương.

Hôm ấy Kook lại đến, lại theo thói quen làm những việc mình làm bao ngày qua. Lau tay cho Ansa, vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán, dịu dàng chống cằm ngắm nhìn nó. Đến cậu cũng không ngờ bản thân khi tương tư lại trở thành kẻ thích thơ thẩn như vậy, nhưng Ansa là nàng thơ trong cậu, chắc rồi…

Là từ khi nào nhỉ, từ khi nào trong mắt cậu Ansa trở nên đặc biệt tới vậy? Có phải cái ngày Ansa trong chiếc đầm thủy thủ màu trắng lầm lũi chạy lại xin chữ ký giúp chị họ? Hay cái ngày cậu biết cô bé lạnh lùng khi ấy đã quay lại, còn trở thành staff của Bangtan? Và rồi những tai nạn không may ập đến, cả những khó khăn khiến cậu hiểu hơn về Ansa, hiểu hơn về cô gái có quá khứ u buồn nhưng trên môi luôn nở nụ cười rực rỡ. Cậu không biết lí do hay quá trình, chỉ biết cậu lỡ thích Ansa rồi, trong tầm mắt có bao nhiêu cô gái cũng chỉ tập trung vào mỗi nó.

Ansa từ bao giờ trở thành chiếc headphone 8D của Jungkook như vậy đấy, chỉ cần mang vào thì bao nhiêu tạp âm bên ngoài đều tan biến.

Cách Jungkook yêu, có đôi khi sẽ hơi cực đoan. Vậy còn Ansa, Ansa nghĩ thế nào về cậu?

‘Một người luôn cau có với em, luôn vô lí, luôn trẻ con…

Một người luôn độc đoán, luôn muốn những tên con trai bên cạnh em biến mất hết đi nhưng lại không thể cấm em nghĩ về người ta, thương nhớ người ta, buồn bã vì người ta….

Một người thật ngốc...nhưng tiếc rằng người đó thương em. Còn em thì sao? Em cảm nhận thế nào về người đó?’

Nhưng nghĩ kĩ lại thì điều này còn cần thiết không? Chẳng phải đã không còn kịp nữa rồi sao?

Thút thít trong câm lặng, mắt cậu đỏ hoe nhưng gắng gượng không rơi tí nước mắt nào, cậu là con trai kia mà, vả lại cậu lớn rồi, sẽ không bi lụy tới mức xem người ta như cả bầu trời...cho dù có đúng là như thế đi nữa…

Gục đầu vào mu bàn tay người kia, Kook ngủ quên từ khi nào, cậu cứ ngồi như vậy mà ngủ, bên cạnh Ansa. Có lẽ đó là giấc ngủ yên bình nhất cả tuần qua của Jeon Jungkook.

.

“Tại sao...lại tốt với em nhiều như vậy?

Anh, không đau lòng sao? Anh không hối hận vì cho đi quá nhiều ư?

Thế thì tại sao em lại đau...em cũng không muốn…

Hay là...em bắt đầu lại? Nhưng còn kịp không?”

Hai giờ, màn đêm cùng ánh trăng sáng hắt bên cửa. Trên giường là thân ảnh cô gái trong bộ đồ bệnh nhân đang khẽ khàng ngồi dậy. Bên cạnh, chàng trai ấy vẫn đang ngủ rất say.

Nhặt một bên tai nghe Kook vừa rơi ra, Ansa lặng lẽ đeo vào tai mình mà lắng nghe. Bản nhạc đêm ấy vọng lại tiềm thức Ansa, vừa sâu lắng vừa nao lòng. Là Awake…

Đến Seokjin cũng không nhận ra âm nhạc của anh ấy ngọt ngào tới mức nào, dịu dàng tới mức nào, anh ấy vẫn luôn cố gắng vươn lên không ngừng nghĩ mà không biết phía sau có bao nhiêu người âm thầm ngưỡng mộ anh ấy...Thứ âm nhạc ấy càng về đêm lại càng tĩnh mịch, càng cô liêu, khiến lòng người nghe yên bình mà cũng nao lòng chẳng kém đâu...

‘Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ chạm tới được khoảng trời ấy,

Dù vậy, tôi vẫn muốn một lần vươn đôi tay này mà với lấy,

Dù có phải chạy mãi cũng chẳng sao...’

Ước gì Ansa này cũng có thể như Jin, như Kookie, như Bangtan, vĩnh viễn theo đuổi thứ mình muốn mà không sợ hãi điều gì. Nhưng ước mơ, vốn dĩ là thứ quá xa xỉ…

-

Sáng sớm, tiếng chim ríu rít bên bậu cửa làm Jungkook bừng tỉnh. Ngẩng đầu, cậu nhận ra chỉ còn mỗi mình trong phòng, còn Ansa đã đi đâu từ lúc nào.

“Xin lỗi!” - thấy cô y tá từ ngoài kéo băng ca đi vào thay grap như thường lệ, Kook như vớ được chiếc phao liền tới tấp hỏi - “Bệnh nhân nằm ở đây đâu rồi ạ? Vừa tối qua còn ở đây...” - một suy nghĩ không đâu xoẹt qua liền bị Kook dập đi ngay. Ansa lại bỏ trốn? Chả có nhẽ...

“À, cậu hỏi cô Linh sao?” - cô y tá cười nói - “Vừa nãy tôi nghe cô ấy nói muốn ra ngoài đi dạo ý!”

.

.

“À vâng!” - có người thở phào, liền sau đó chạy ra cửa.

-

‘Ngân nga lên lời hát dịu êm, từng khúc ca này, chỉ với một người,

Người bạn nơi phương trời lạ,

Bạn ơi lắng nghe, lòng tôi hát…’

Cạnh mặt hồ phẳng lặng là bóng dáng cô gái trẻ, mái tóc ngang vai nương theo làn gió ban sớm khẽ đung đưa bên gò má, đôi môi nhịp nhàng chuyển động, du dương cất một khúc ca bằng thứ tiếng xa lạ.

‘Lạc vào kí ức’ dường như là bài hát tuổi thơ, cũng là tên bộ phim hoạt hình Ansa từng rất yêu thích, đến nỗi thuộc lòng luôn bản nhạc ấy vào tim.

Đang đắm chìm vào giai điệu do chính mình cất lên, Ansa không hề hay biết có người đã lặng lẽ đứng sau lưng, âm thầm lắng nghe giọng hát mộc mạc của nó.

‘Nơi thân quen dừng bước lặng im, nhẹ khép đôi mi, từng ngón tay này,

Chạm vào những giấc mơ xưa, tựa như mới hôm qua,

Nơi miền kí ức…

Tôi đã chôn sâu vào bóng tối, từng kỉ niệm buồn,

Tôi chờ bình minh đưa tôi qua vùng trời kia của mai sau...’

Ansa không hay hát, nói thẳng ra là chưa từng, kể từ khi làm việc cùng Bangtan Kook chưa từng nghe Ansa thong thả dành cho mình bữa sáng nào thế này, một mình ngồi bên hồ, đong đưa chân và ca hát ngây ngô như thế. Tuy bản nhạc đó cậu nghe không hiểu nhưng giai điệu trong trẻo thanh thuần ấy khiến lòng cậu cực kì dễ chịu, tựa như đang nghe thánh ca vậy.

'Anh sẽ cho rằng đây là một bí mật về em, chỉ anh được biết!' - có người khẽ nhoẽn miệng cười.

“Anh ở đó khi nào vậy?” - ngẩng lên, Kook chớp mắt khi thấy Ansa ngạc nhiên nhìn về phía mình, nó cười rất tươi, mái tóc óng ánh lay động, tất cả trông chẳng giống chút nào hình ảnh một người vừa thoát khỏi tai nạn cả…

“Em...mới sáng lại chạy đi đâu làm anh kiếm nãy giờ vậy hả?” - vờ đánh trống lảng, Kook nhà mình cũng vội vã cất đi vẻ mặt 'thưởng thức âm nhạc' ban nãy đi.

“Em đi dạo tí thôi mà?” - nó bĩu môi đầy phụng phịu.

.

Bờ hồ bệnh viện hôm ấy thật đẹp, trong vắt một màu, còn phản chiếu đâu đó là hình ảnh tán bàng cao lớn ngả màu vàng nhạt. Busan đầu xuân rồi, lành lạnh mà cũng thật êm đềm vậy đó.

Ngồi ở chiếc ghế đá bên bờ là hai bạn trẻ, người nữ với mái tóc chấm vai đang ngoan ngoãn ngồi quay lưng trong khi người nam thì ra sức chú tâm, dùng hết sự khéo léo của mình ‘hành hạ’ mái tóc nọ. Dù sao thì sau đó chiếc bím con ngang trán Ansa cũng phần nào thành hình rồi nha~

Được một lúc!

“Anh...em cũng không bảo tết tóc cho em!” - Ansa ngọ nguậy mái đầu trong khi Kook vẫn khổ sở cố định lọn tóc nhỏ vì quá mượt mà cứ chực tuột khỏi tay. Thực sự thì ngày trước bọn bạn cùng lớp cũng từng bảo cậu tết tóc cho, là hồi tiểu học rồi, hồi đó cậu khéo lắm chứ chẳng như bây giờ. Có lẽ vì sống với toàn đầu đinh nên mới thế...

“Không phải ai cũng có diễm phúc được anh tết tóc cho đâu, em còn không tự thấy mình may mắn?” - Kook chậc lưỡi nói, lại còn dùng cái điệu lên giọng tự tin ấy…

“...” - thế thì tùy Kook đi vậy, dù gì cũng không còn quá nhiều thứ Ansa có thể để mất nữa rồi...

.

“Xong rồi! Xinh lắm!” - cười tươi, Kook mở cam điện thoại đưa Ansa xem thành quả, có thể thấy cậu háo hức thế nào qua cặp mắt long lanh kia.

“Thì kiểu gì cũng...Em...đã ở đây một tuần rồi mà tóc...vẫn trông dở hơi như vậy thôi!” - vò nhẹ mái đầu mình, Ansa bất lực nói, cũng không dám nhìn vào cam xem xem, vì mấy ngày qua tự nhìn mình trong gương nó thở dài cũng đủ rồi - “Tuy vậy...cũng cám ơn anh nha!” - một nụ cười hiền lấp ló nơi khóe miệng, nó nhìn ai đó rồi rời mắt đi thật nhanh, lặng lẽ như thể che giấu đi nỗi ngại ngùng vì sợ bị người ta nhìn chằm chằm vào mình, vào xấu xí của mình.

“Không, xinh mà! Ansa thế nào cũng đều xinh hết, anh nói thật đấy!”

“...”

“Trong mắt anh không có ai mang vẻ ngoài như Ansa hết, em chính là độc nhất...là độc nhất đó haha!” - có người vẫn thật nhây aa.

“...”

“Ansa này!” - ngửa mặt nhìn bầu trời trên cao, có người tâm trạng cũng không quá tệ - “Hay mình đi chơi ha?”

“Hả?”

“Chạy trốn cũng không phải cách, nhưng nó thú vị mà, phải không?” - người ấy nhìn sang, cặp mắt không phải hướng vào Ansa, cũng không phải mái tóc ngộ nghĩnh kia, mà là nắng.

Một ngày như thế này, khi mà nắng chảy tràn trên hai vai và mùi cỏ thơm cứ thế thoang thoảng nơi cánh mũi, nếu không đi chơi thì phí quá. Vả lại đây là Busan, là Busan đó…

Ánh mắt hay háy của Kookie làm Ansa nhớ mấy ngày trước Yoongi từng gọi tới hỏi thăm, còn bảo nó...

"Không có mi ở cùng, nhóm sắp ngấy cái món ức gà om tiêu của bà Rei rồi đấy, bắt đền!", nghe qua có vẻ ông anh chín ba tâm trạng đang không tốt nhỉ, cũng đúng, người cho rằng ăn uống là một việc phiền phức như anh ấy cũng sẽ có lúc chán ghét món gì đó thôi ha?

"Thế để lát em gửi cardvisit cho mọi người cái quán em hay mua!"

"Ngốc quá!", Yoongi chậc lưỡi, "Mau khỏe lại đã công việc để sau, còn không thì đi chơi đi, cho khuây khỏa, Busan này mấy dịp mới ghé qua, cứ nằm một chỗ như thế...chán lắm!"

"Oppa dẫn em đi á?", Ansa hỏi mà mắt sáng rực, tí tởn còn hơn con nít.

"Còn khuya nhé, thích thì anh kêu thằng đệ dẫn mi đi!", Yoongi xì một tiếng rõ dài.

Đệ của anh sao Yoongi? Ý anh nói...là đệ nào cơ?

-

Nắng Busan thật đẹp, với tiết trời thế này mà đi dạo biển sẽ thích phải biết, thế mà Jeon Kookie ‘khó tính’ kia lại thẳng thừng bác bỏ ý kiến của nó với lí do vết thương chưa khỏi. Này nha, mặc dù trên thực tế đúng là nó đã trải qua một tai nạn nghe có vẻ kinh hoàng thật nhưng nói về tổng thiệt hại thì nó mới là người rõ nhất còn gì? Ngoài trí nhớ lùng bùng chỗ rõ chỗ không, mái tóc bị chính tay mình cắt phăng đi mà đến lí do lại khá mơ hồ, cánh tay trầy xước chút đỉnh bị băng bó một cách quá lố thì...hết rồi, chỉ có vậy thì đừng nói một buổi chơi biển, đến leo núi nó còn làm được ý chứ. Phụng phịu trước sự bí bách, con bé suốt buổi đi chơi mà khác nào bị bức ép đâu.

“Tại sao lại muốn đi dạo biển đến vậy?” - Kook hỏi trước khi dẫn nó vào một quán nước nhỏ mà cậu cho là khá thích hợp để tránh nắng, dẫu sao bây giờ cũng là giữa trưa rồi.

“Vì trời đẹp mà...” - có đứa vẫn còn không phục nha.

Lúc đẩy cửa bước vào, Ansa nhận ra đó là một quán nhỏ với thiết kế gia đình vô cùng ấm cúng. Bên trong góc, cạnh chiếc bàn cả hai chọn còn đặt một chiếc bể với đủ loại cá cảnh đang bơi nhảy nô đùa. Bĩu môi nhìn chúng, Ansa lấy làm tiếc khi bản thân thậm chí còn chẳng có diễm phúc tắm mát mắt cá chân bởi cái lạnh của những cơn sóng dập dìu cùng bãi cát vàng đầy nắng và gió ấy. Là một đứa trẻ của thành thị hiện đại, tuổi thơ Ansa vốn dĩ chỉ gắn liền với trường học, rạp chiếu phim, sân bóng rổ, tất cả những thứ đó so với ánh nắng vàng Busan chỉ là...phù du mà thôi…

“Nhóc con, xem em không được ra biển mà chù ụ cái mặt kìa, ghét!” - phì cười, Kook bẹo má Ansa như thể nó đúng thật là con bé nhõng nhẽo mè nheo hai tuổi rưỡi ấy.

“Ai thèm, là ai không dẫn em đi rồi lại nói mấy lời đó? Đã bảo là đưa nhau đi trốn, cuối cùng cũng chỉ thế này thôi à!”

“Ai bảo không dẫn em đi chứ?” - Kook chống hông cười khích, cùng lúc đó đẩy li cam mật ong sang cho con nhóc giận dỗi kia - “Chỉ là bây giờ sắp trưa, ra biển sẽ rất nắng, anh sợ em sẽ say thôi!”

Có người ra sức dỗ ngọt, có người lại ngẩn tò te vì những điều lạ lẫm kia.

“Say nắng sao, biển Busan đẹp đến độ có thể làm người ta say nắng luôn sao?” - Ansa mắt mở to, thầm kinh ngạc vì điều thần kì mình vừa nghe.

“Hahaha ngố ơi là ngố, nắng nào mà nắng chả say, biển nào thì biển, em chỉ cần giang cái đầu ngố đó ra sớm muộn cũng bị nắng nó thiêu cho không còn một cọng!” - cười ngặt nghẽo, có người tiện tay ghé sát lại vò mái đầu nó muốn bông xù lên, vừa vò vừa cười thích chí làm Ansa giận tím mặt. Nó hứ một tiếng, đồng thời cắp miếng tarte bưởi của ai kia vì hớ hênh cho luôn vào miệng.

“Nói chứ lát đi, lát anh gọi xe chở em ra biển chơi chịu không?” - Kook lại cười.

“Ok, em có nhiều mã Uber lắm nè, để em đặt...” - có đứa móc điện thoại ra tính nhấn

“Không, ở đây có dịch vụ xe bò chuyên chở du khách ấy, để anh thuê một con, tụi nó đội nón cói trông ngố y chang em vậy đó hahahaha...”

“YA JEON JEIKEI !!”

.

Chiều rồi.

Nắng Busan chiếu rọi qua từng ngóc ngách bãi đá ngầm to vạm vỡ, dọc bên bờ là bãi cát vàng duyên dáng uốn lượn theo mép những cơn sóng thay nhau vỗ rì rào. Cũng ở đó, hai dáng người một cao một thấp sóng vai bên nhau cùng đôi chân trần đi dạo biển.

Chiều một ngày đầu tuần tại biển Busan, không đông đúc người qua lại thì cũng rộn ràng bởi những cánh hải âu tràn về, yên bình lạ thường. Kook không như mọi khi mà trùm kín mít, cậu giản dị với áo sơ mi xanh nhạt và short jean trắng, mái tóc đen theo từng cơn gió nhẹ khẽ lay động những lọn xoăn. Nhìn dáng vẻ cậu như vậy người ta liền nghĩ ngay đến idol là chắc nhưng điều lạ là Kook không lo sợ khi ở Busan, dẫu cho cậu chẳng có lấy chút phòng bị, vì cậu tin Busan luôn che chở cậu mà. Còn người kia...

“Kookie...đợi em!” - chiếc váy hoa phấp phới bay phía sau cùng mái tóc ngắn vì cơn gió mà thổi rối tung, nó nhíu mày dừng lại, lấy tay vịn mái đầu mình tựa như đó là tóc giả, sợ bất cẩn sẽ để thổi bay đi mất. Đứng cách một khoảng phía trước, Kook thở dài, sải bước quay lại chỗ này, lấy trong balo ra chiếc mũ kết đen tuyền mình vẫn hay đội mà chụp lên mái đầu nhỏ ấy, cả áo khoác jacket cũng gọn ghẽ buộc ngang hông nó luôn, tránh cho tà áo kia cứ phất phơ ‘chướng mắt’.

“Chân ngắn một mẩu lại còn hay thơ thẩn!” - có người càu nhàu.

“Em...”

“Đi thôi!” - không đợi nó biện minh thêm lời nào, chàng maknae nhà ta cứ thế đan lấy bàn tay nhỏ kia mà kéo đi.

Trong ánh nắng vàng nhạt ban chiều, có hai người cứ thế sánh bước bên nhau, khập khiễng mà hòa hợp…

Busan hôm ấy thật đẹp, có phải không?

-

Ở khu resort nọ, cạnh bể bơi sa sầm tối là bữa tiệc ngoài trời đã được chuẩn bị chu đáo từ lúc nào.

Nơi này, hướng ra xa hơn chính là một nửa Busan thu gọn vào tầm mắt, bờ biển ấy luôn xinh đẹp và huyền ảo đến nao lòng. Đã thế, khắp resort tối ấy còn giăng đầy đèn màu đẹp lung linh, hữu tình biết bao, còn có mực nang, có tôm hùm, có cả thịt BBQ chực chờ trên vỉ nướng thơm ơi là thơm. Thế mà còn chưa bắt đầu được sao?

“Chờ mãi chờ mãi, chờ người nơi ấy, chờ hoài đâu không thấy...” - có kẻ đã nhân dịp bản thân rảnh rỗi nằm phơi thây trên chiếc ghế dài đặt sát bể bơi mà ca cẩm.

“Vì tôi có một chiếc bụng đói...”

“Đói quá, đói lắm, bao giờ cho tới ngày ta được ăn...”

Bên cạnh, một hàng dài thanh niên điển trai cũng duy trì phong cách ba lỗ áo phông, tay chắp sau gáy nằm ểnh ra hưởng thụ. Ở chiếc bàn nọ, chỉ mỗi một người, thân là idol lại phải tất bật cùng staff chuẩn bị, hi sinh nướng tôm muốn nội thương cũng không nhận được một lời cảm kích.

“Tụi bây nằm không cũng than mệt, có phải muốn đợi anh đây xách chổi ra phết vào mông từng đứa mới chịu bò dậy phụ không hả???” - tiếng la quyền lực vang lên đánh thức ‘trắc ẩn’ của đám thanh niên rỗi rãi ấy, lồm cồm bò dậy, hết ông này tới ông khác thi nhau nịnh nọt anh trai visual Kim Seokjin thôi cau có ảnh hưởng nhan sắc, mãi một lúc mới được anh tốt bụng nhón cho tí tôm vừa nướng thơm phức ngon lành.

“Kookie bao giờ mới tới, bảo là về nhà một lát thôi mà?” - Jimin sốt ruột, cậu bé cùng quê này của anh mọi lần được nghỉ đều háo hức như vậy, chỉ chờ được tớn cái là phóng về nhà ngay, huống hồ chi hôm nay họ còn đang ở ngay tại Busan thì dễ gì bỏ qua được. Đến anh, chỉ là nếu không phải mẹ bảo sẽ ghé resort thăm luôn thì anh cũng đã tranh thủ về rồi.

“Nãy anh Hobeum có gọi bảo Kookie cũng đang ở gần đây nè, anh ấy đã chạy xe tới đón nó rồi!” - Hoseok nói.

“Aa mọi người ra xem ai nè!!”, Taehyung chạy từ ngoài cổng vào, trên tay cầm một bọc đựng thức ăn, cái miệng thì tíu tít hồ hởi, theo sau, Kookie và Hobeum đã nhanh chóng có mặt, còn có…

“Ansa, là Ansa hả???” - cả đám ngạc nhiên nháo nháo lên khi thấy Ansa cười tươi đi vào.

“Chào mọi người!”

---

Không nghĩ là nó lại dài thế này = =

0h26.