- Chủ công, đại sự không tốt, chúng ta ở phía nam cách thôn không xa phát hiện một loại động vật, chúng vô cùng hung mãnh.
Vài ngày sau, thôn trưởng phòng nghị sự, Triệu Thần vội vội vàng vàng chạy tiến vào, vừa chạy còn vừa đem sự tình dồn dập nói ra.
Hoàng Thiên vừa nghe, đứng lên hỏi:
- Chúng ta binh lính xuất hiện thương vong không?
Mặc kệ kia động vật như thế nào hung mãnh, chỉ cần người không có xuất hiện thương vong liền tốt.
- Còn không có, nhưng chúng ta binh lính cũng sẽ chống đỡ không được bao lâu, thương vong khẳng định sẽ xuất hiện!”
Triệu Thần khẳng định nói.
Hoàng Thiên bước tới phía cửa, nói:
- Chúng ta đi nhìn xem.
Hoàng Thiên Triệu Thần hai người nhanh chóng rời khỏi Hạo Thiên thôn, hướng tới phía nam phương hướng đi tới. Từ miệng Triệu Thần Hoàng Thiên biết được. Cái loại này động vật vô cùng kỳ lạ, lớn lên vô cùng to lớn, tốc độ di chuyển cũng không phải rất nhanh, mà là vô cùng chậm chạp. Loại động vật này trong miệng hai bên mọc ra hai cái thật dài sừng nhọn, vô cùng sắc bén cứng rắn, chúng ta binh lính dùng sức chém đều chém đều không tạo thành bất cứ giấu vết nào.
Càng khiến người đáng giận chính là loại kia động vật lớp da quá dày, đám binh lính vũ khí căn bản không chém qua được.
Rất nhanh hai người liền đi tới phát hiện loại này động vật địa phương.
Giờ phút này, một đám vài trăm người đang bao vây một đàn khoảng 10 con động vật kỳ lạ ra sức chém chém. Nhưng giường như không có hiệu quả, ngược lại cả đám đã có giấu hiệu mệt mỏi . Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, loại này hình thể to lớn, cao ít nhất 3m, da dày thịt nhiều động vật căn bản không sợ bọn họ vũ khí. Ngay cả vũ lực cao ngất như Triệu Võ cũng không làm gì được.
Thấy này động vật hình dạng, Hoàng Thiên trước liền nghĩ tới trong thế giới hiện thực loài voi, nhưng là hiện thực xã hội loài voi tuyệt đối không như loại này động vật phòng ngự kinh người.
- Triệu Thần, hạ lệnh cho binh lính lui lại, không cần động tới loại này động vật. Còn có, nhìn xem loại này động vật trên đảo còn có bao nhiêu.
Đột nhiên Hoàng Thiên trong đầu loé ra một ý nghĩ, vì thế hắn nói.
Đạt được Hoàng Thiên mệnh lệnh, đang cùng Voi rừng chiến đấu các binh lính nhanh chóng lui lại. Mà đám voi rừng cũng không có truy kích đám binh lính, chầm chậm đi vào rừng cây. ( Gọi Voi rừng nhé)
- Chủ công, loại động vật này có tác dụng gì sao?
Đợi đám binh lính đều rút về thôn trang Triệu Thần mới nghi hoặc hỏi. Mà bên cạnh hắn Triệu Võ cũng nhìn Hoàng Thiên, hai người đều không biết hắn có ý nghĩ gì.
Hoàng Thiên mỉm cười, vừa rồi ý nghĩ cũng là hắn nhất thời nhớ tới. Đó chính là thành lập một đội ngũ lấy Voi rừng làm tọa kỵ kỵ binh, như vậy kỵ binh tuy rằng tốc độ so với lấy ngựa làm tọa kỵ kỵ binh tốc độ chậm hơn rất nhiều, nhưng là loại này Voi rừng hình thể lớn, trọng tải chắc chắn sẽ lớn, hơn nữa da dày thịt béo, phía trước còn có một đôi ngà nhọn, một khi tràn vào quân địch đội hình lực sát thương sẽ vô cùng lớn. Dùng làm trọng kỵ binh toạ kỵ chắc chắn sẽ là tốt nhất.
Đương nhiên, muốn được như trên điều quan trọng nhất là có thể thuần dưỡng được chúng.
- Ta chuẩn bị thành lập một đội quân lấy loại này Voi rừng làm tọa kỵ kỵ binh, các ngươi có thể tưởng tượng một chút kia kỵ binh cảnh tượng, địch nhân tọa kỵ bị Voi rừng dẫm nát, đánh bay hình ảnh.
Hoàng Thiên hưng phấn nói. Lấy voi làm toạ kỵ trong lịch sử cũng đã xuất hiện, hắn tin tưởng việc này có thể thành công.
Đối với kỵ binh, cũng không phải Hoàng Thiên một người khát vọng, có thể nói toàn bộ Hạo Thiên quân đều cũng khát vọng có chính mình một con tọa kỵ. Đặc biệt là Triệu Võ, hắn tưởng tượng đến cảnh trên chiến trường toạ kỵ của mình lao thẳng vào giữa đội hình quân địch, đại sát tứ phương cảnh tượng.
Nghe Hoàng Thiên nói, sức tưởng tượng phong phú Triệu Võ rất nhanh liền hiểu được chủ công ý tưởng, vội vàng khen:
- Chủ công, chủ ý này không tồi. Thuộc hạ nghĩ loại này tọa kỵ trừ bỏ không thích hợp truy kích, ngoài ra vẫn là có rất lớn ưu thế.
Hoàng Thiên ha ha cười nói:
- Được, ta liền đi tìm Tôn Nhạc ( Trung cấp thuần thú sư duy nhất của Hạo Thiên thôn) xem hắn có thể hay không đem loại này Voi rừng thuần phục, Triệu Võ, ngươi phái người tìm xem, xem chúng ta Hạo Thiên thôn 40km phạm vi xung quanh có bao nhiêu Voi rừng. Triệu Thần, ngươi trở về ở bên ngoài thôn xây dựng vài cái chuồng thú, chắc chắn một chút là được.
- Tuân lệnh, chủ công.
Hai người nhanh chóng rời đi, Hoàng Thiên cũng không đến ngay chỗ Tôn Nhạc mà ghé vào y quán. Tìm kiếm vài cây dược liệu.
Ngày hôm sau, Hoàng Thiên mang theo Triệu Võ cùng Tôn Nhạc cùng 2000 Hạo Thiên quân đến địa điểm mới phát hiện Voi rừng.
Rất nhanh, bọn họ lại ở phía ngoài rừng cây phát hiện khoảng chừng 20 con Voi rừng.
- Chủ công, loại này là cao cấp Voi rừng, thuộc hạ miễn cưỡng có thể thuần phục, chỉ là hiệu suất rất thấp.
Quan sát nửa ngày, Tôn Nhạc đối với Hoàng Thiên nói ra một câu này.
Hoàng Thiên có chút thất vọng, nhưng hắn cổ vũ nói:
- Không có việc gì, có thể thuần phục là được.
Vỗ vỗ Tôn Nhạc bả vai, Hoàng Thiên đối với đám binh lính nói:
- Mọi người chú ý an toàn, đem đám Voi rừng kia đuổi tới chuồng thú đi.
Hai mươi con Voi rừng, một trăm binh lính vây một con, mặc kệ chúng có bao nhiêu hung ác, cũng đều chỉ có thể hướng tới chuồng thú phương hướng chạy trốn, nửa ngày sau toàn bộ chạy vào chuồng thú.
Nhìn bên trong chuồng thú 20 con Voi rừng, Hoàng Thiên cảm thấy chính mình Voi rừng kỵ binh mục tiêu không xa.
Nhìn Tôn Nhạc đi vào trong Chuồng thú, Hoàng Thiên cũng tiếp tục đi bắt Voi rừng. Dựa theo tình báo, 30km xung quanh thôn trang có ít nhất 2000 con voi rừng. Hắn quyết định toàn bộ bắt hết, dù sao hắn muốn thành lập cũng không phải 100-200 trọng kỵ binh.
Làm nhiều quen tay, buổi chiều hắn dồn được hơn 100 con voi rừng vào Chuồng thú. Hắn phát hiện ra Voi rừng từng đàn đều có một con dẫn đầu, chỉ cần nó chạy còn lại đàn voi sẽ chạy theo. Thế là buổi chiều hắn chỉ dùng vài trăm người dồn một đàn voi rừng. Tốc độ nhanh hơn buổi sáng không ít.
Buổi tối trở về Hạo Thiên thôn, nhìn đám binh lính mệt lả dáng vẻ, Hoàng Thiên xúm lại động viên họ vài câu. Đồng thời còn phát tiền cho bọn họ để động viên....
- Chủ Công, Tôn Nhạc buổi chiều đã thu phục được 2 con Voi rừng, Voi rừng tọa kỵ thật uy mãnh, trừ bỏ tốc độ không nhanh như ngựa, thật đúng là cái gì cũng tốt.
Hoàng Thiên kéo lấy thân thể mệt mỏi vừa vào tới Thôn trưởng nghị sự phòng không bao lâu thì Hoàng Tự chạy tới bẩm báo. Từ hắn trong lời nói Hoàng Thiên cảm nhận được hưng phấn, hiển nhiên tên này đã thử sức với Voi rừng.
Vừa nghe này tin tức, Hoàng Thiên cảm giác mệt mỏi vù một cái biến mất, nếu đám Voi rừng kia thật sự có thể trở thành tọa kỵ, Hạo Thiên thôn lạinhiều ra một chi binh chủng, trọng kỵ binh. Hơn nữa trọng kỵ binh là lục địa trùng kích binh chủng uy lực lớn nhất binh chủng, ở lục địa chiến tranh tác dụng vô cùng lớn.
- Thật sự! Đi, cùng đi nhìn xem.
Hoàng Thiên lập tức kêu Hoàng Tự cùng đi nhìn xem Voi rừng toạ kỵ.
Hai người rất nhanh đi tới Chuồng thú, lúc này ở chuồng thú bên ngoài gần mười tên binh lính đang vây quanh 2 con Voi rừng xem xét, còn có binh lính nóng lòng muốn đi lên thể nghiệm một phen.
- Chủ công, ngài đã tới!
Tôn Nhạc nhìn thấy Hoàng Thiên vội vàng từ chuồng thú đi ra.
Hoàng Thiên gật gật đầu hỏi:
- Tôn Nhạc, tình huống thế nào, không phải nói đám Voi rừng này khá khó thuần phục sao?
- Chủ công, bình thường mà nói thì đúng là như vậy. Nhưng thuộc hạ dựa theo chủ công lời nói thử một chút, quả nhiên tác dụng rất lớn.
- Ân. Dựa theo ta lời nói?
- Đúng vậy chủ công. Nhờ có chủ công mê thảo, thuộc hạ tính toán một chút dùng số lượng vừa đủ, đám Voi rừng này vừa ăn phải sẽ tiến vào trạng thái mê mang, tâm trí không rõ ràng. Thuộc hạ có thể dựa theo chúng tình trạng này mà dễ dàng hơn thuần phục.
Hoàng Thiên gật đầu, xem xét một chút Voi rừng thuộc tính.
Voi rừng
Đẳng cấp: Cao cấp Dã thú
Kỹ năng:
- Thân thể va chạm. Dùng thân hình khổng lồ va chạm vào đối thủ, có xác xuất đánh bay đối thủ ( Dựa theo thực lực, hình thể)
- Xông tới: Nhanh chóng lao về phía trước, dùng đôi ngà dài tấn công đối thủ. Có xác xuất đâm xuyên thân thể đối thủ.
Tiêu hao lương thực 10 đơn vị / ngày.
Không hổ là Cao cấp dã thú, có đến hai kỹ năng.
- Được, vậy phiền toái ngươi thuần dưỡng Voi rừng, Hạo Thiên thôn nhất định sẽ nhớ rõ ngươi này phân công lao.
Hoàng Thiên đối với Tôn Nhạc nói. Tuy rằng Tôn Nhạc đã thần phục chính mình, nhưng nên cổ vũ vẫn là muốn cổ vũ.
Tôn Nhạc hành lễ nói:
- Chủ công, việc nàu vốn là thuộc hạ thuộc bổn phận, không dám kể công.
- Ngươi a đừng khiêm nhường, về sau có cái gì yêu cầu có thể trực tiếp cùng Triệu Thần nói, có thể thỏa mãn nhất định thỏa mãn. Chúng ta Hạo Thiên thôn nhóm kỵ binh đầu tiên liền dựa vào ngươi.
Hoàng Thiên nói xong rồi rời đi. Sau khi thuần phục Voi rừng thành công, hắn còn rất nhiều việc. Đến tiệm may cùng thợ rèn phô nói một chút, làm bọn họ ngày mai đi đo đạc thân thể Voi rừng đã thuần dưỡng, chế tạo phù hợp áo giáp bảo vệ. Mặc dù Voi rừng lực phòng ngự cũng đã vô cùng kinh người, nhưng Hoàng Thiên hắn cũng không ngại trang bị thêm một chút cho chúng, đầu ngà bọc thép, áo giáp che kín toàn thân, bốn chân làm bốn cái vòng sắt có gai... Ngoài ra còn cần làm yên voi. Yên voi không giống yên ngựa. Hoàng Thiên yêu cầu nó rộng lớn phù hợp với kích thước lưng voi, toàn bộ đều bằng thép dày, chống đỡ các loại cung tên để binh lính phía trên có thểan toàn... Bởi vì Voi rừng thể lực lớn, trang bị từng đó không tính là gì. Chúng vẫn có thể tự do bình thường hoạt động.
Ngoại trừ trang bị thêm cho Voi Chiến, hắn còn yêu cầu toàn bộ trang bị của kỵ Voi chiến người cần được làm lại. Bởi vì Voi chiến chiều cao trung bình vào khoảng 3m, cho lên Trường thương cũng cần làm lại cho phù hợp. Áo giáp bảo vệ binh lính cũng cần làm lại, che phủ toàn bộ từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai mắt. Voi chiến kỵ binh tương lai sẽ phải lao vào giữa trận địa quân địch chiến đấu, Hoàng Thiên tiền nhiều của lớn vì an toàn binh lính cũng không tiếc chút ít tài nguyên như vậy.
Rời khỏi tiệm rèn phô, Hoàng Thiên đi vào quân doanh dặn dò Triệu Võ ngày mai cho binh lính tiếp xúc làm quen với Voi chiến một chút, ít nhất có thể cho giữa Voi và binh lính có thể hiểu nhau một chút. Hoàng thiên dặn dò xong xuôi, chuẩn bị rời đi thì thấy một góc của quân doanh Diệp Minh Nguyệt cùng Nguyệt Nữ vệ vẫn còn đang chăm chỉ luyện tập. Sau khi thu phục Diệp Minh Nguyệt, Hoàng Thiên gần đây có chút không quan tâm tới cô nàng này. Giữa hai người hảo cảm độ đã đạt tới 90 ( Nam Trung thành, nữ hảo cảm)
Diệp Minh Nguyệt mấy ngày hôm nay cảm giác giống như nằm mơ, chính mình sơn trại cứ như vậy bị chủ công đánh chiếm, chính mình cứ như vậy khuất phục. Nghĩ tới lại cảm thấy chính mình dường như không phải là mình. Hơn nữa chủ công còn như vậy tín nhiệm chính mình, tiếp tục để cho mình thống lĩnh Nguyệt Nữ Vệ. Không chỉ vậy còn gia tăng nhân số cho Nguyệt Nữ Vệ, càng khó tin hơn là Chủ công lựa chọn Nguyệt Nữ Vệ làm bản thân hộ vệ thân binh.
Từ xưa đến nay thân binh hộ vệ toàn bộ đều là những người trung thành, tinh nhuệ nhất, đáng tin nhất. Bởi vì thân binh hộ vệ trách nhiệm duy nhất chính là bảo vệ chủ nhân an toàn. Mạng sống của chủ nhân đều có thể hoàn toàn tin cậy giao cho thân binh hộ vệ.
Diệp Minh Nguyệt cùng Nguyệt Nữ Vệ do nàng huấn luyện lúc này được giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy. Chuyện này làm Diệp Minh Nguyệt năm phần vui mừng, năm phần nghi hoặc. Vui mừng là chính bản thân mình đạt được Chủ công tín nhiệm, không nghi ngờ xuất thân, phận nữ... Nghi hoặc là mình mới gia nhập được vài ngày, còn là kẻ thua trận đầu hàng, tại sao chủ công lại tín nhiệm như vậy? Hơn nữa bản thân cũng chưa lập công lao gì, chủ công không lẽ không sợ người khác dị nghị....
Diệp Minh Nguyệt rất muốn hỏi Hoàng Thiên tại sao nhưng vì mấy ngày nay hắn rất bận rộn, căn bản không có thời gian rảnh rỗi. Mặc dù nghi hoặc cách làm của hắn, nhưng Diệp Minh Nguyệt cũng không dám cô phụ sự tín nhiệm của hắn. Nàng cùng 200 Nguyệt Nữ Vệ ngày ngày đều cố gắng luyện tập, có thể nói phận nữ nhưng không kém đàn ông. Thậm chí khi Hạo Thiên quân nghỉ ngơi hết các nàng vẫn cố gắng thêm một chút.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi binh lính nghỉ ngơi, Nàng vẫn tiếp tục cùng Nguyệt Nữ Vệ tập luyện. Từ xa thấy Hoàng Thiên đang nhìn hướng mình gật gật đầu. Diệp Minh Nguyệt có chút vui mừng, cố gắng của mình đã được hắn nhìn thấy, ghi nhận. Nàng không biết từ khi nào bắt đầu chú ý tới cách nhìn của Hoàng Thiên đối với mình.
Diệp Minh Nguyệt nhấc chân định hướng tới phía Hoàng Thiên đi tới, nhưng sau đó nàng lại không có dũng khí. Nếu nàng tới hỏi hắn như vậy, hắn có thể hay không cảm thấy mình không tin tưởng hắn, có thể hay không chán ghét mình.
Đang lúc Diệp Minh Nguyệt miên man suy nghĩ, Hoàng Thiên cũng đi tới phía nàng. Hoàng Thiên để cho Nguyệt Nữ Vệ làm hộ vệ chuyện này hắn chẳng qua là không muốn thấy một đám nữ nhân trên chiến trường chém chém giết giết. Hạo Thiên thôn cũng không thiếu Nam nhân, để một đám nữ nhân lên chiến trường không phải là làm trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa nữ nhân không phải là để nâng niu sao? Hoàng Thiên thừa nhận giữ Diệp Minh Nguyệt bên cạnh là có tư lợi. Hắn cũng là bình thường nam nhân, Diệp Minh Nguyệt là võ tướng nhưng tất cả mọi mặt đều không kém, nhan sắc, thân hình... Đều là cực phẩm. Đặc biệt là đôi chân dài thon dài, mỗi lần thấy nàng ánh mắt hắn đều không tự chủ được lén lút liếc xuống chân nàng một chút.
- Suy nghĩ gì vậy?
Hoàng Thiên đứng cạnh Diệp Minh Nguyệt, thấy nàng còn đang ngây người, hắn nhẹ giọng hỏi.
- Chủ Công
Đám Nguyệt Nữ Vệ tập thể kêu lên.
- A.... Chủ công.....
Diệp Minh Nguyệt giật mình phản ứng lại.
- Ân.... Các ngươi còn chưa đi nghỉ ngơi sao? Những người khác nghỉ cả rồi.
- Chủ công, Minh Nguyệt tướng quân nói chúng ta là nữ nhân, mọi phương diện đều không bằng nam nhân, vậy nên phải cố gắng luyện tập để có thể bảo vệ chủ công.
- Các ngươi đừng nghe nàng. Cứ bình thường tập luyện là được. Thế giới này cũng không phải lúc nào cũng có nguy hiểm, hơn nữa ta cũng có thực lực, có thể bảo vệ bản thân mình.
- Chủ công nói như vậy là coi thường chúng ta, coi thường Nguyệt Nữ Vệ? Có phải hay không chủ công muốn chúng ta làm vật trang trí?
Diệp Minh Nguyệt nghe Hoàng Thiên nói, nàng nghĩ tới điều gì, nói. Phía dưới đám Nguyệt Nữ Vệ cũng bắt đầu xôn xao lên.
- Ai nói ta coi thường Nguyệt Nữ Vệ, không phải ta để Nguyệt Nữ Vệ làm hộ vệ của mình sao. Tương lai ta an toàn chính là do các ngươi phụ trách.
Hoàng Thiên vội vàng nói. Hắn cũng không có ý định để Diệp Minh Nguyệt đoán ra ý đồ của hắn.
- Chính là...
- Được rồi. Các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Đây là lệnh, hơn nữa từ ngày mai chỉ được luyện tập bình thường như Hạo Thiên quân.
Nguyệt Nữ Vệ một đám nhìn Diệp Minh Nguyệt một chút, sau đó các nàng chậm rãi rời đi.
- Minh Nguyệt, ngươi xem ngươi, mấy ngày không thấy mà gầy đi nhiều rồi.
Hoàng Thiên thấy đám người Nguyệt Nữ Vệ rời đi, nhìn Diệp Minh Nguyệt nói.
- Chủ công....
- Được rồi, từ nay không được cố sức như vậy nữa. Đây là lệnh.
Hoàng Thiên đưa tay nhẹ nhàng xoa má nàng, ôn nhu nói.
- Chủ công....
- Đinh! Chúc mừng ngươi thuộc hạ Diệp Minh Nguyệt đối với ngươi hảo cảm đạt tới 100. Chết không chia lìa.
Hệ thống thanh âm vang lên làm Hoàng Thiên ngây người, nghi hoặc nhìn Diệp Minh Nguyệt. Vừa rồi hảo cảm có 90 mà trong nháy mắt đạt tới 100. Hắn hoàn toàn không biết một chút lơ đãng ôn nhu của mình đã làm nàng cảm động.
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Hoàng Thiên cũng không biểu hiện ra ngoài, nói:
- Nghỉ ngơi sớm một chút, ta nhưng không nguyện ý sau này có nữ nhân của mình gầy trơ xương đứng bên cạnh mình đâu nha.
Hoàng Thiên nói xong quay người rời đi. Bỏ lại Diệp Minh Nguyệt sắc mặt đỏ bừng vì câu nói của hắn.
Hảo cảm đạt 100 Hoàng Thiên cũng đã có thể đối với nàng phát sinh một chút chuyện lý thú, chắc chắn nàng sẽ không phản đối. Nhưng hắn cũng biết chỗ này không thích hợp, phía xa đám Nguyệt Nữ Vệ còn đang rình coi kia.