Vọng Khâu

Chương 2

Edit: Cháo

Hạ Thanh Lâm 24 tuổi vào ngày hôm qua đã gặp phải một chuyện cực kì quái dị, đó chính là nhặt được một con sói con gọi cậu là cha.

Đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?

Cậu đỡ mặt đứng bên cửa phòng bếp, nhìn sói con lép chép uống hết nửa bát nước, nghĩ thế nào cũng không thông nổi.

À đúng rồi, nhóc này đúng là sói, mới nãy chính miệng nó nói vậy.

“Cha, con đương nhiên là sói rồi! Không được gọi con là chó, cha nhìn tai con mà xem,” Lúc nhóc con biết Hạ Thanh Lâm coi nó là chó thì bực tức giẫm chân, “Còn nữa, cha nghe tiếng kêu của con đi! Nghe kĩ vào nhé!”

Nó vội vàng ngẩng đầu vươn dài cổ biểu diễn màn sói tru tôn quý của nó với Hạ Thanh Lâm.

Ngay lúc ấy, group chat khu chung cư đột nhiên sôi sục lên, mười mấy nhà đồng thời đặt câu hỏi: Sao báo động phòng không lại vang lên vậy? Có động đất hay là hỏa hoạn à?

Hạ Thanh Lâm thở dài, đưa tay che miệng nhóc con lại, sau đó đứng dậy lấy xương sườn còn chưa kịp hầm trong tủ lạnh ra, giã đông cho vào nồi, đảo qua một chút rồi đổ nước vào ninh nhỏ lửa.

Ban đầu nhóc con ở bên cạnh Hạ Thanh Lâm cắn ống quần chơi, chơi mệt rồi thì trèo lên sopha ngủ một giấc, sau khi ngửi thấy mùi thơm của xương sườn thì vui vẻ chạy như bay tới, chân trước đạp tới đạp lui lên cửa tủ quầy bếp, hận không thể nhảy luôn vào nồi, miệng kêu lên: “Cha, con đói, con đói.”

Hạ Thanh Lâm tăng xông, ngay cả muôi canh cũng cầm không vững, cậu vẫn chưa tiêu hóa được tình cảnh động vật có thể nói tiếng người đáng sợ này, vì vậy nạt nó một câu: “Im miệng, nếu không không cho mày ăn nữa.”

Nhóc con tủi thân thu móng lại, lủi đến góc bếp giả bộ đáng thương, cúi đầu liếc trộm Hạ Thanh Lâm.

Lúc Hạ Thanh Lâm mang thịt đến cho nó, nó vẫn còn cáu với cậu, Hạ Thanh Lâm gọi nó mấy tiếng nó cũng không thèm để ý, vừa định đến gần thì nó nghiêng mặt qua một bên, dùng mũi thở xì xì, Hạ Thanh Lâm hé miệng nhìn nó một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi nhé.”

Bấy giờ nhóc con mới hài lòng, chậm rãi đi tới, cọ đầu lên đùi Hạ Thanh Lâm một cái tỏ vẻ tha thứ, sau đó chạy vèo đến bên cạnh bát xương, ngậm lấy một miếng thịt rồi dùng móng ôm lấy gặm, sợ nó không cắn nổi xương quá cứng nên Hạ Thanh Lâm chọn mấy miếng sườn sụn cho nó.

Sau khi ăn uống no đủ, nhóc con đi dạo khắp nhà Hạ Thanh Lâm, Hạ Thanh Lâm đi theo sau nó, trơ mắt nhìn nó đi đến góc giường của cậu, sau đó rất tự nhiên nhổng chân sau lên chuẩn bị làm chuyện xấu.

Hạ Thanh Lâm kêu to bảo nó ngừng lại, vội vàng xách nó đến phòng vệ sinh, ra lệnh cho nó sau này chỉ được phép đi vệ sinh ở đây.

Nhóc con lại tủi thân, lẩm bẩm nói: “Sao cha lại trở nên xấu xa vậy, trước kia cha rất dịu dàng mà.”

“Cha cái gì, tao không phải cha mày!”

“Đúng mà!”

Sau khi tiểu vào cống thoát nước trong phòng tắm xong, nó lắc lắc lông, rồi xông ra ngoài bắt đầu hành hạ thảm lông nhung của Hạ Thanh Lâm.

Buổi tối đi ngủ, Hạ Thanh Lâm rửa mặt xong đi ra đã thấy nhóc con nhảy lên giường của cậu, đào đào bới bới ra một chỗ lõm trong chăn, sau đó nghênh ngang nằm vào trong đó.

Hạ Thanh Lâm bó tay chỉ có thể mặc kệ nó, ngồi bên giường quan sát nó nửa ngày, sau khi chắc chắn nó không có tính công kích, mới chậm rãi vén chăn nằm xuống, chơi di động một lúc rồi mới tắt đèn đi ngủ, còn chưa nhắm mắt đã cảm giác thấy nhóc kia đột nhiên cảnh giác chống nửa người dậy, không biết nó nghe thấy gì, đột nhiên bắt đầu kêu gào, Hạ Thanh Lâm sợ tới nỗi vội ôm nó vào ngực bịt mõm nó lại.

“Mày kêu cái gì thế?!” Hạ Thanh Lâm rất sợ người khác tố cáo cậu quấy nhiễu người dân đêm khuya.

Nhóc con vội đến độ muốn vùng ra khỏi ngực Hạ Thanh Lâm, “Có người đến gần!”

Hạ Thanh Lâm ngẩn ra, cũng dỏng tai cẩn thận nghe tiếng, ra là anh trai hàng xóm Didi* về nhà, thang máy tòa nhà này không tốt lắm, cửa khi đóng mở sẽ tạo ra tiếng lẹt xẹt khá to, yêu cầu sửa mấy lần rồi mà chẳng ai thèm quản. Nhà Hạ Thanh Lâm gần thang máy, tiếng ồn càng rõ hơn, nhưng cậu đã quen rồi nên chẳng thấy sao cả.

*Didi (滴滴) giống với Grab hay Goviet của bên mình

“Không sao, là hàng xóm thôi.”

Nhưng nhóc con không tin, cứ nói có người xấu đến gần, phải dùng tiếng sói tru dọa hắn sợ chạy, nó giãy khỏi người Hạ Thanh Lâm, đứng trên chân cậu, mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, dáng vẻ này của nó khiến Hạ Thanh Lâm liên tưởng đến những con thú hoang phải sinh tồn nơi hoang dã mỗi ngày trong thế giới động vật.

Anh trai nhà hàng xóm hình như uống chút rượu, tìm khóa mất một lúc lâu, chìa khóa làm bằng đồng lạch lạch đụng vào nhau, cả người sói nhỏ cũng căng thẳng theo, Hạ Thanh Lâm có thể cảm nhận được tính công kích ẩn giấu trong cơ thể nho nhỏ kia đang chực chờ phát động, móng vuốt của nó lộ ra, cách tấm chăn nhưng vẫn khiến Hạ Thanh Lâm cảm thấy đau đau, nhưng cậu không dám động đậy, cũng không dám ngăn cản nó.

Qua chừng mười mấy giây, anh trai hàng xóm rốt cuộc đã vào được nhà, tiếng lạch cạch biến mất, nhóc con nghe thêm một lúc, sau khi chắc chắn an toàn rồi mới từ từ thả lỏng.

Nó vốn sắp ngủ và đang rất buồn ngủ rồi, sau khi bị giày vò như vậy ngay cả chuyện xoay người lại cũng lảo đảo lắc lư, nó nằm trên đùi Hạ Thanh Lâm, cái đầu nhỏ dựa vào bụng cậu, mệt mỏi nói: “Cha, không sao rồi.”

Hạ Thanh Lâm không biết nói gì, nhìn nó như vậy lại thấy buồn cười, không thể làm gì khác hơn đành sờ cái tai nhỏ của nó một cái, an ủi: “Tòa nhà này không có gì nguy hiểm đâu.”

“Nếu có thì sao ạ?” Sói con lắc đầu một cái, nghiêm túc nói với Hạ Thanh Lâm: “Cha, lão đại không có ở đây, con sợ không bảo vệ cha được.”