Vọng Nguyệt Lâu

Chương 36: Kết thúcⅡ

Tín Mặc chưa từng chỉnh lý bộ yên ngựa một cách lưỡng lự như vậy. Thớt ngựa thiên lý ấy cũng chưa từng nhìn thấy hắn cử động rề rà như thế, sốt ruột lắc đầu.

Tín Mặc cũng không mong đợi mục đích của mình. Thật sự phải đi sao? Tim của y khi đập khi ngừng. Không cần gấp nhất thời! Y nghĩ rồi đi ra ngoài về phía phu ngựa nhưng cổng lại không mở. Tín Mặc phát hiện cửa bị cài then, lập tức gọi lớn tiếng.

Người làm ngoài cửa cất tiếng “Đắc tội”, còn nói: “Là công chúa dặn dò… Ngài biết tính tình của công chúa rồi đấy.”

Tín Mặc chợt cảm thấy hôm nay Vinh An hành động cổ quái. Nếu như mời tể tướng tới vì y thì lúc này chính là cơ hội tốt để y nhận lỗi tạ tội với tể tướng, thực sự không nên quản y. Anh ta suy nghĩ một lát, lưng dần dần chảy mồ hôi ròng ròng.

Rốt cuộc nàng ấy muốn làm cái gì? Tín Mặc có dự cảm xấu. Nhưng trong lòng có một giọng nói thầm thì: Mặc nàng ấy thử một lần! Lỡ thành công thì sao?

Không! Không có khả năng thành công đâu! Âm thanh thường nhắc nhở bản thân y tách rời ra mà phản bác: Mèo có hung hãn thì vẫn không thắng được cáo. “Thả ta ra ngoài.” Tín Mặc hét lớn một tiếng về phía ngoài cửa. Người làm kia cũng không cố ý nhốt y, nghe tiếng của y đã có sự sốt ruột và tức giận thì bèn mở rộng cửa thả y ra ngoài.

Tín Mặc gần như chạy như bay một mạch đến bên ngoài sảnh tiệc, vừa lúc thấy Vinh An cố gắng đâm kiếm.

“Vinh An!” Y hét lớn một tiếng, Vinh An làm như mắt điếc tai ngơ.

Lưỡi kiếm nhanh chóng xuyên qua lồng ngực kẻ quỳ dưới đất.

Tín Mặc không biết người nọ là ai, lại thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đứng ngẩn ngơ một chốc, vô số suy nghĩ quẩn quanh trong đầu y. Lúc này y mới len lén cảm khái: “Nếu thật sự giết tể tướng cũng tốt…” Suy nghĩ này xen lẫn với vô số ý nghĩ trong đầu, trôi qua rồi biến mất. Y hốt hoảng chạy về phía trước, nhìn thấy trong sảnh tiệc thi thể ngổn ngang, lại thấy vạt áo tể tướng dính máu, quỳ rầm xuống nói: “Cứu hộ tới chậm, hạ quan tội đáng muôn chết!”

“Trong phủ ngươi xảy ra việc này, ngươi há chỉ là cứu hộ tới chậm?” Cư tướng lạnh mặt phất tay áo rời đi. Thanh Y Vệ của hắn ta dẫn theo đồng bọn bị trọng thương và đã chết đi.

Ánh mắt Vinh An đờ đẫn, phản ứng cũng chậm chạp. Tín Mặc thấy nàng ấy như vậy, không khỏi đau lòng nói: “Nàng…” Sau một chữ thì chẳng biết nên nói gì, dứt khoát không nhìn nàng ấy nữa, chỉ huy người làm dọn dẹp chỗ đất dữ. Dương thị đã sớm tắt thở, Tín Mặc tiến lên nhìn vết thương thì biết là thích khách ra tay không tầm thường, hiển nhiên đã có mưu tính từ trước. Y thở dài nặng nề, không ngại máu vương đầy đất, cách ra ngồi xuống dưới đất.

Vinh An chậm chạp đi tới chỗ mình ngồi, muốn rót một ly rượu, tiếc rằng tay run dữ dội, chén và bình rượu kêu lách cách. Tín Mặc nhấc hũ rượu bị đánh đổ ở cạnh chỗ tể tướng ngồi, thấy bên trong còn có một ít, hỏi Vinh An: “Có độc không?”

Vinh An lắc mạnh đầu. Tín Mặc rót đầy cho nàng ấy, còn mình thì uống một mạch hết chỗ rượu còn lại, hỏi tiếp, “Trước khi nàng vào tiệc với tể tướng đã nói những gì, kể lại từng câu từng chữ cho tôi biết.” Lúc này Vinh An đã không còn chủ kiến, lắp bắp thuật lại một lần. Tín Mặc nghe được nàng ấy nói dối tể tướng rằng y ra ngoài làm việc thì nở nụ cười khổ: “Lần này nàng không dễ phủi sạch rồi!” Nếu như nàng ấy không nói láo thì còn có thể chối rằng thích khách thay thế người làm trong phủ, nàng ấy cũng không biết chuyện. Nhưng mà nàng ấy rõ ràng là một trong những kẻ chủ mưu.

Tín Mặc không để ý tới Vinh An nữa, cúi đầu ngồi trong chốc lát, chậm rãi hỏi: “Rượu này còn nữa không?”

“Còn.”

“Rót một bình cho tôi.” Tín Mặc nói rồi đứng lên.

Vinh An như chim sợ cành cong, hốt hoảng hỏi: “Chàng đi đâu vậy?”

Tín Mặc lạnh nhạt trả lời: “Không thể không ra ngoài rồi.”

Phi nhanh không ngủ không nghỉ, lúc tới thành Tuyên, ngựa đã sức cùng lực kiệt, kẻ cưỡi lại vẫn bình tĩnh. Trong cung Ly, bầu không khí thảm đạm của tiệc rượu vẫn tụ lại chưa tan đi. Tín Mặc mang theo hoa tuyết và hơi lạnh đầy người, bước chân ổn định đi tới, mọi người nhìn thấy y thì đều kinh ngạc, không biết sự xuất hiện của y có ý nghĩa gì.

Duệ Tuân kinh ngạc khoảnh khắc rồi lại cười nói: “Tới đúng lúc lắm, bầu rượu này vừa mới hâm đấy.” Dứt lời thì bình tĩnh cho đám người Tố Ly lui ra, để Tín Mặc lại đối ẩm. Y đã không còn là Đông cung thái tử, Tín Mặc vẫn cúi đầu với y, hỏi: “Là rượu hoa cúc sao?”

Những năm rồi Đông cung mời bạn gặp mặt, trong bữa tiệc luôn có mấy loại rượu mới từ hoa cúc. Duệ Tuân cười nói: “Lúc này nơi này nói những chuyện phong nhã vô dụng làm gì? Nếm thử rượu này đi, mạnh lắm.” Tín Mặc bỏ áo khoác sang bên, cởi xuống một bầu rượu từ bên hông nói: “Rượu mạnh không phù hợp với ngài.”

Đó là một bầu rượu hoa cúc ngọt sảng khoái. Duệ Tuân thương tiếc nếm thử một ngụm, dư vị của nó tinh khiết và thơm, một lúc lâu mới nói: “Chỉ có nó là trước sau như một. Đúng là thứ đồ tốt!” Y bảo Tín Mặc ngồi đối diện nhưng không bảo Tín Mặc uống rượu, một mình uống dăm ba chén rồi mới hỏi: “Anh tới làm gì?”

“Ôn chuyện.” Tín Mặc không nhanh không chậm trả lời, “Bây giờ thật cực khổ. Tôi hy vọng trong đêm nay, tất cả những thứ điện hạ nghĩ tới đều tốt đẹp. Thí dụ như rượu này.” Y ngồi đối diện Duệ Tuân, chăm chú nhìn y uống rượu, nhìn y liên tiếp uống xong hơn mười chén, nói: “Tôi và Tố Táp… Điện hạ vẫn đánh giá Tố Táp khá cao. Lúc Vinh An chuẩn bị kén chồng, điện hạ vẫn luôn quan tâm đến hắn.”

“Ta thích tính cách tiến thủ của hắn.” Duệ Tuân lãnh đạm nói, “Ta vốn tưởng rằng, giữa hai người các anh, so ra hắn đáng tin cậy hơn. Không ngờ hắn về phe tể tướng trước. Cái ấy thì tính là hồi ức tốt đẹp gì kia chứ?”

“Hồi ức ấy đã nói rõ, trực giác của điện hạ không sai. Khi đó hắn quả thực đáng tin cậy hơn tôi.” Tín Mặc khẽ gật đầu nói, “Năm tôi mười tuổi được tể tướng nhận làm con nuôi.”

Duệ Tuân kinh ngạc trông y, cười khổ nói: “Cảm giác càng ngày càng hỏng rồi. Nếu ta không phải thứ dân thì chắc đến nay vẫn chẳng hay biết gì nhỉ? Anh thật sự đến là để cho ta hồi ức tốt đẹp sao?”

“Chuyện mà điện hạ muốn biết, tôi biết gì nói nấy.” Tín Mặc trả lời như vậy.

Duệ Tuân thong thả gật đầu: “Ta nghe nói tình cảnh gần đây của anh… Thì ra, thực sự là tể tướng không dung nổi anh nữa. Vậy anh hãy nói hết những điều biết được ra đi.”

“Chuyện hôm mồng tám tháng Chạp có chút sai lệch với suy nghĩ của tướng gia.” Tín Mặc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Dựa theo ý nghĩ của hắn, Tố Giang nên giết chết hoàng hậu, đồng thời cho rằng, tất cả chính là chỉ thị của điện hạ. Bởi vì tôi, người em rể mà điện hạ ỷ lại đã truyền đạt cái kế hoạch này cho hắn.”

Duệ Tuân đột nhiên biến sắc, “Anh!”

“Sau khi Tố Doanh bị đâm, sẽ có một cung nhân đến cung Ngọc Tiết báo chuyện mưu phản. Khi thánh thượng gọi đội con em hộ vệ thì không có ai tới. Bởi vì tôi sẽ cùng một kẻ dẫn đầu đội con em, một vệ suất Đông cung truyền đạt mệnh lệnh của ngài cho đội con em: Trong đội con em có người chuồn ra khỏi cung say rượu làm loạn, đả thương một vệ suất Đông cung và người làm nhà công chúa Vinh An. Giờ Thân tất cả phải bị kiểm tra.” Tín Mặc nói rồi cụp mắt xuống, “Như vậy, chỉ cần một người phụ nữ chết đi thì một cuộc mưu phản mô phỏng sẽ hoàn thành.”

“Đúng thật, không có ai đổ máu thì làm sao cái tội danh này có thể vững?” Lúc Duệ Tuân nhìn Tín Mặc vừa bi ai lại vừa thất vọng, “Anh mà lại tham dự âm mưu giết chết Tố Doanh ư?”

“Không.” Tín Mặc bình thản phản bác, “Lời đồn là thật, trước khi xảy ra chuyện, tôi đã từng lén truyền tin tức cho hoàng hậu.”

Tình cảnh lúc đó rõ mồn một trước mắt, Tín Mặc như thể đang cố gắng miêu tả, tiếng nói lơ lửng: “Tể tướng tính kế khôn khéo hơn xa tôi, ánh mắt cũng xa hơn tôi. Tôi chưa bao giờ so trí với người thông minh hơn tôi, tôi luôn luôn vâng theo mệnh lệnh của hắn. Duy chỉ có chuyện này, tôi khờ dại cho rằng nếu như lúc ấy nàng ở cung Ngọc Tiết thì mọi thứ đều không thể xảy ra. Nhưng nàng vẫn rời khỏi chỗ an toàn nhất. Tôi truyền lệnh cho đội con em trở về thì tận mắt thấy nàng đi vào cung Đan Xuyến. Nàng không để ý đến đề nghị của mình. Nàng không tin mình, phải làm gì đây? Đầu óc của tôi rất loạn, đứng ở nơi đó không biết nên lựa chọn loại tương lai nào.”

Anh ta cười tự giễu, nói: “Tạ Chấn quyết đoán hơn tôi. Có lẽ hắn muốn đến cung Đan Xuyến, nhìn thấy tôi đờ ra, hỏi tôi đang làm gì. Tôi vẫn không trả lời, Tố Doanh chạy trốn ra từ cung Đan Xuyến – Tố Giang đang đuổi giết nàng. Tạ Chấn lập tức đoạt lấy ngọn giáo dài của kẻ dẫn đầu đội con em bên cạnh tôi, đuổi theo… Tôi đi theo phía sau hắn, tuy là trái tim đập thình thịch nhưng trong đầu lại không có mục đích. Chỉ theo chân hắn, nhìn xem tương lai của tôi sẽ biến thành thế nào.”

Duệ Tuân nghe đến ngừng thở.

Tín Mặc thở dài nói: “Lúc tể tướng thấy Tố Doanh, nhất định lập tức hiểu ra mọi chuyện không thuận lợi. Hắn đã nghĩ ra kế thoát thân tốt nhất, từ kẻ chủ mưu biến thành người bị hại.”

“Đáng tiếc một đao kia của Tố Giang không giết chết hắn.” Duệ Tuân nói một cách lạnh lùng.

Tín Mặc cười ra không tiếng, nói: “Hắn há lại là người tự tìm đường chết?”

“Nếu anh đã nói những lời này cho ta, ta sẽ có cách khiến hắn đền tội.” Mắt Duệ Tuân lại lóe ra ánh sáng hy vọng, thậm chí muốn bật cười. Dường như trong cuộc đời này vẫn chưa có lần nào y hiểu rõ ràng quỷ kế của tể tướng, lại còn có được một người sống sờ sờ làm chứng như hôm nay.

“Âm mưu của tể tướng không thành liền muốn đẩy cho anh gánh tội thay… Hắn nên hối hận vì điều đó. Chúng ta nhất định có thể làm cho hắn chịu trừng phạt đúng tội.” Duệ Tuân nói, muốn đưa tay vỗ bả vai Tín Mặc. Nhưng là rượu bỗng nhiên sực lên trán, thân thể của y lảo đảo, sự hân hoan trong đầu biến thành bình tĩnh, dần dần mất đi tất cả biểu cảm, hết sức điềm tĩnh mà phục ở trên bàn ngủ mê man.

“Điện hạ, ngài chưa từng chuẩn bị tốt để làm kẻ địch của hắn!” Tín Mặc thương xót nói với Duệ Tuân đang ngủ say: “Tôi chưa bao giờ nói chân tướng với bất kỳ ai. Tôi tới đây không phải để bán đứng hắn. Vừa nãy không phải đã nói rồi sao? ‘Tôi luôn luôn vâng theo mệnh lệnh của hắn."”

Y nhìn khuôn mặt khi ngủ của Duệ Tuân, nhìn một hồi mới lấy ra một xấp lụa từ trong ngực. Lụa trắng như tuyết, không có một chữ. Tín Mặc không thể tưởng tượng nổi tể tướng sẽ thêm câu chữ thế nào ở trên mặt lụa này. Y cắt một vết thương ở trên tay Duệ Tuân, cuối cùng dấu vân tay ấn lên lụa trắng. Làm xong tất cả, y băng bó vết thương cho Duệ Tuân, cất rượu mạnh của Duệ Tuân vào trong bầu của mình, còn thừa lại một ít vì đầy không chứa nổi thì làm như vẻ bị đánh đổ rơi vãi ở trên bàn.

“Điện hạ, chỉ mong ở trong mộng ngài vạch trần hắn, đánh bại hắn, biến thành người thắng cuối cùng.” Tín Mặc nói xong, cung kính hành đại lễ, rón rén đi ra cửa, cẩn thận đóng cửa lại. Như thể người trong phòng ngủ không sâu, sợ bị đánh thức.

Mê Nhạn bưng rượu mới đến, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Tín Mặc đi xa. Trong lòng cô ta sinh nghi, bước nhanh hơn đi vào trong điện. Chỉ thấy trên bàn toàn bộ bình rượu rỗng tuếch, cả người Duệ Tuân đầy mùi rượu nằm trong những vết tích, say đến mức bất tỉnh nhân sự. Mê Nhạn bất an trong lòng, khẽ gọi vài tiếng “Điện hạ”. Duệ Tuân đã là thứ dân nhưng người hầu hạ y vẫn như gọi y như thế. Mặc dù y đang say trong mộng nhưng cũng đã thành thói quen với cách xưng hô ấy, nghe được thì mơ hồ ngâm một tiếng. Mê Nhạn thấy y cất tiếng thì thoáng yên lòng, gọi cung nữ thu dọn đống hỗn độn trên bàn đâu ra đấy, dìu Duệ Tuân đi vào phòng nghỉ ngơi.

Lúc Duệ Tuân ngủ say, Mê Nhạn bỗng nhiên thấy trên tay của y có một dải lụa trắng. Cô ta lấy làm kinh hãi, lập tức cởi ra, phát hiện một vết thương sâu có vẻ mới. Mê Nhạn đoán được trong đó có chuyện, lập tức đi gọi Tố Ly.

Tố Ly vội vội vàng vàng tới, thấy vết thương chỉnh tề, rõ ràng là do lưỡi dao sắc bén uống máu gây nên, không biết Duệ Tuân nói gì làm gì với Tín Mặc. Nhưng bất kể nàng ấy gọi thế nào Duệ Tuân cũng không tỉnh. Thấy Duệ Tuân mỉm cười ngủ say như chết, Tố Ly chỉ đành mang nghi ngờ trong lòng chờ y tỉnh lại.

Không ngờ giấc ngủ này của Duệ Tuân kéo dài một ngày một đêm, ngủ đến khi hơi thở càng ngày càng yếu ớt, không hề có dấu hiệu tình lại. Toàn bộ cung Ly trong thành Tuyên đều luống cuống. Những lời như “điện hạ bị hại” truyền khắp chung quanh, đám người đến đây cậy nhờ Duệ Tuân tụ tập tại bên ngoài tẩm điện của y, lẳng lặng chờ tin tức.

Trong tẩm điện đóng chặt, Tố Ly thấy Duệ Tuân thở thoi thóp, canh giữ ở bên giường y sắp ngất, cuối cùng vẫn cắn chặt răng khẽ rít lên: “Đi tìm thầy thuốc giỏi nhất!” Nghe được giọng nói khản đặc của Tố Ly, đám nữ quan và cung nhân lập tức bắt đầu hành động, đi tìm hy vọng. Mặc dù thầy thuốc giỏi nhất có thể tìm được đã ở nơi đây rồi.

“Duệ Tuân…” Hai tay Tố Ly dùng sức nắm chặt vai Duệ Tuân, cắn răng nghiến lợi nói: “Chàng không thể ngã xuống như vậy, chàng là Đông cung thái tử! Đây không phải là kết cục có thể viên mãn cho chúng ta. Duệ Tuân, chàng phải tỉnh lại, chàng không thể ngủ tiếp như vậy được, chàng không thể để thiếp đi nói cho những người bên ngoài đó rằng ‘Các ngươi đều là kẻ mù, các ngươi đều đã nhìn lầm người, y hoàn toàn không đáng để mong chờ!’ Duệ Tuân, chàng không thể đối với bọn thiếp như vậy!”

Khuôn mặt khi ngủ của y thật bình tĩnh, không hề phản ứng với giọng nói của nàng ấy.

“Tỉnh lại đi, tương lai của bao nhiêu người đểu đặt ở mắt trên mặt chàng đấy! Mở mắt ra, chàng không thể sợ hãi gánh nặng của bọn thiếp được.” Tố Ly cảm thấy bả vai chồng đang trở nên cứng ngắc trong lòng bàn tay của chính mình. Nàng ấy sợ đến mức toàn thân run rẩy. “Duệ Tuân!” Tiếng nàng ấy trở nên the thé, “Tên ích kỷ, chàng không được đi thẳng một mạch như vậy! Không được! Không được!”

Có lẽ bị nàng bỗng nhiên cất cao giọng thét chói tai hù dọa, đứa bé gái mà trắc phi Tố Từ đang ôm khóc òa lên, bị đứa bé này dọa, Duệ Hâm trong lòng Phùng thị cũng bắt đầu gào khóc. Trắc phi nghe tiếng hét tuyệt vọng của Tố Ly, cho rằng Duệ Tuân đã chết, không khỏi khóc lóc. Đám cung nữ xung quanh không biết đầu cua tai nheo cũng nức nở theo. Rất nhanh, mọi người chờ ngoài điện nghe được tiếng khóc của họ, bị không khí này cảm hoá, tiếng khóc thảm nổi lên bốn phía.

“Y còn chưa chết! Chưa chết đâu!” Tố Ly gay gắt quở trách mọi người, lại thấy hai mắt họ đẫm lệ mà nhìn mình, dường như nàng ấy mới là người không rõ chuyện. Tố Ly kinh ngạc nhìn bọn họ, lại trông Duệ Tuân nằm yên, mình cũng không thể chắc chắn nữa. Nàng ấy đưa tay lên trên nụ cười mỉm lặng lẽ của y một cách vô cùng chậm rãi… Quả nhiên, cả hơi thở yếu ớt nhất kia cũng không cảm giác được.

Tố Ly hơi hé miệng, ngã ngồi ở bên giường, tay vô ý thức nắm được cổ tay Duệ Tuân. Hình như y còn có nhiệt độ, nàng ấy chưa hết hi vọng, không muốn buông ra. Về sau, không biết nhiệt độ kia là của y hay là của nàng ấy nữa.

Nàng ấy ngơ ngác quay đầu, dịu dàng ngóng nhìn y, chỉ đành khóc than: “Chàng… muốn thiếp làm sao bây giờ?” Dứt lời chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã ầm vào trước ngực y.

Đám nữ quan cuống quýt ba chân bốn cẳng cứu chữa cho nàng ấy.

Tố Ly tỉnh lại rất nhanh, bình tĩnh ngửa mặt nhìn trời vẫn chưa khóc. Các nữ quan nhao nhao rơi nước mắt cầu xin nàng ấy giữ gìn thân thể, chủ trì cục diện trong cung Ly. Tố Ly lại thong thả nói: “Y đã chạy trốn tới thế giới kia rồi. Ta tỉnh lại làm gì chứ?”

Một nữ quan nói: “Nương nương còn có hoàng tôn! Tuyệt đối không thể nhụt chí.” Lại một người nói: “Đông cung điện hạ đã bị hại, hoàng tôn còn cần nương nương bảo vệ.” Đám nữ quan lần lượt quỳ gối, thề: “Trời xanh sáng tỏ, nghịch tặc cuối cùng cũng có quả báo. Chúng tôi nhất định dốc hết sức trung thành hầu hạ nương nương, một ngày kia, hoàng gia nhất định có thể trở về nghiêm chỉnh. Khẩn cầu nương nương phấn chấn lên!”

Tố Ly suy nghĩ rồi cố chống thân thể dậy. Thân thể của nàng ấy vốn không bệnh tật, một buổi sáng mất đi ý chí liền như một trận bệnh nặng, muốn lần nữa ngạo nghễ đứng thẳng lại cần rất nhiều sức lực. Nhưng nàng ấy vẫn đứng lên.

“Lấy giấy bút cho ta.” Nàng ấy nói, “Ta muốn tự tay viết, để cho cha của y biết.”

Đám người về sau đều nói, trình độ văn từ trong tờ ấy của Tố Ly vượt xa cô của nàng ấy là phế hậu Tố Nhược Tinh. Sau khi Tố Nhược Tinh bị phế đã từng dâng thư trần thuật oan khuất, hoàng đế vẫn chưa lộ vẻ xúc động. Còn lời lẽ ngắn ngủi của Tố Ly lại làm cho hoàng đế thản nhiên bao nhiêu năm mặt đầy nước mắt.

“Chết rồi?” Lúc Tố Doanh biết được thì đang lấy tuyết pha trà ở dưới hành lang cung điện, trong nháy mắt ấy hương mịt mờ trên tay bỗng mất đi mùi vị.

“Chết rồi?” Nàng nghẹn ngào lần nữa. Trước hành lang tuyết đang lặng lẽ bay xuống, nàng nhìn qua chỉ cảm thấy trước mắt rối loạn mờ nhạt, thì ra là viền mắt đã ướt. Nàng vội vàng lau đi, hỏi: “Sao lại thế?”

Tín Tắc không biết nói với nàng như thế nào, trầm mặc một khắc, cuối cùng bảo: “Bên ngoài đang nói thứ dân Tuân và Tố Nhược Loan âm mưu giết tể tướng, chuyện xảy ra thì sợ tội tự sát.”

À! Không chỉ giết chết y, còn muốn bôi nhọ y như vậy… Tố Doanh đau đớn trong lòng, lại hỏi: “Tố Ly nói như thế nào?”

“Nói là từ khi thứ dân Tuân đến thành Tuyên, cõi lòng luôn u sầu, đêm đó buồn bã uống rượu, từ đó về sau ngủ mãi không dậy.” Tín Tắc cẩn thận nói: “Trong thư chưa nhắc tới có người hại y. Không giống như là kêu oan cho thứ dân Tuân, giống như oán giận cung Ly đau khổ kiềm chế, sống không nổi hơn.”

“Nhất định là không có bằng chứng nên không dám tùy tiện chọc vào người khác.” Tố Doanh dứt lời, thất thần nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, một lát mới yếu ớt nói, “Thật sự đã chết rồi sao? Trong lòng ta lại cảm thấy, dường như y vẫn còn sống ở nơi xa xôi nào đó.”

“Nơi đó chắc là một góc xa xăm trong lòng nương nương.” Tín Tắc bỗng nhiên thất lễ mà nói một câu như vậy. Tố Doanh tỏ vẻ mặt hốt hoảng, không trách tội y nhưng lại đi tới trước một ngăn tủ, lấy một cây sáo ngọc ra.

Tín Tắc vội vã khuyên nhủ: “Hôm nay tấu nhạc liệu có…”

“Không sao đâu.”

Bình thường sáo ngọc tiễn thu và hương liệu tên là hương không già đặt ở cùng nhau nên vừa chạm vào liền tỏa hương lạnh. Môi Tố Doanh dán gần lỗ thổi, ngón tay linh hoạt. Lần đầu tiên Tín Tắc thấy nàng thổi sáo. Làn điệu ấy xa xôi thưa thớt, tiếng sáo trong suốt có loại cô đơn, khó có thể gần gũi, song lại hướng tới gần kề.

Lần trước lúc khúc “trăng lên” này được tấu là khi dự tuyển trắc phi của Đông cung, khi đó người nghe tuy nhiều nhưng Tố Doanh chỉ thổi cho một mình Duệ Tuân. Hôm nay người nghe vẫn đông nhưng có ai hiểu được đâu?

Thổi xong một khúc, dường như Tố Doanh nghe được trong cung có âm thanh dịu dàng nói: “Quả nhiên từng tiếng đều xúc động… Người thường xuyên nghe được thật là có phúc.”

Nàng mỉm cười, nước mắt liền rơi xuống.