Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 10: Chat voice

–Tiêu ca không có ý này, Tô đáng khinh nhanh đình chỉ não bổ của mày đi, đại thần biết sẽ khóc!

Sở Tô một bên xem khung chat khinh bỉ chính mình, một bên miệng không khống chế được chậm rãi câu dẫn ra một nụ cười, coi như thỏa mãn một chút ảo tưởng của mình, dù sao cũng không cần tiền.

Văn Ý Tô: Khụ, may là anh trở lại sớm.

Em có biết anh đang đợi em không: Lão Đại là đã chấp chận trao quyền rồi sao?

Văn Ý Tô: Ai là Lão Đại của anh, đừng gọi loạn.

Em có biết anh đang đợi em không: Đại Đại?

Văn Ý Tô: Cũng đâu có lớn như vậy.

Em có biết anh đang đợi em không: Thì ra là thế.

Văn Ý Tô: Thời điểm nên lớn vẫn là sẽ lớn.

Em có biết anh đang đợi em không: ….

…. Đã không thể càng không biết xấu hổ rồi, thời điểm nên lớn vẫn là sẽ lớn …. Ngọa tào, Tô Tiểu Quai mày là muốn nơi nào lớn nha!!!

Sở Tô khụ một tiếng, xoa xoa mặt chính mình để cho chính trực của mình nổi dậy, không thể xin lỗi cái tên “Văn Ý Tô” của mình có nội hàm văn nghệ như vậy, mặt khác chú giải của đại thần hình như có chút ngốc, ngẫm lại vẫn là đổi cho hắn thành “Trầm Tiêu”

Văn Ý Tô: Lúc trước chưa từng nghĩ qua muốn trao quyền .

Bởi vì anh không trở về, chờ lúc anh trở lại, em lại phát hiện không biết phải lên tiếng như nào.

Trầm Tiêu: Thật may lúc trước cậu không cho trao quyền, hiện tại cậu có nguyện ý cho tôi cơ hội lần này không?

Anh có nguyện ý cho em cơ hội một lần không, chăm sóc anh cả cuộc đời.

Phốc, MN, kiếp trước viết tiểu thuyết không chỉ đơn giản là thiên sứ gãy cánh mà còn là hố đen nhân tạo, Sở Tô sắp bị chính mình não bổ khóc, làm sao lại không có tiết tháo YY đại thần thực sự không thành vấn đề sao?

Văn Ý Tô: Khụ, cũng không phải không được, Tiêu ca có thể chat voice không, tôi muốn nghe thanh âm có thích hợp hay không.

Tôi muốn nghe thanh âm có thích hợp hay không, nhìn lý do nghiêm túc lại chính trực này, thật là vì chất lượng trao quyền vì đông đảo độc giả mà suy nghĩ a! Tuyệt đối không có tư tâm!

Trầm Tiêu: Không thành vấn đề.

Trầm Tiêu mới vừa nói xong liền gửi qua yêu cầu chat voice, Sở Tô nghe thanh âm “Tút Tút Tút” tay nắm con chuột buông ra liền nắm chặt, chuột ngừng lại thật lâu nơi tiếp nhận không có nhấn xuống, tim chậm rãi đập nhanh hơn, quay đầu đi chỗ khác hít thở thật sâu một chút, mới nhấp chấp nhận.

“A lô, nghe thấy không?” Căn phòng đang an tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nam, trầm thấp hữu lực, có lẽ nguyên nhân là đêm khuya vắng người, giọng nói có vẻ có chút lười biếng gợi cảm.

Đúng, chính là cái thanh âm này, mỗi ngày lúc nửa đêm tỉnh mộng liền dây dưa chính mình trằn trọc khó ngủ, đơn giản là một tiểu yêu tinh chọc người!

Đột nhiên tiếp cận quá mức chân thật, Sở Tô sợ đến run run, tay run một cái liền nhấn từ chối yêu cầu chat voice.

Trầm Tiêu: …

Văn Ý Tô: Vừa rồi không có cắm phone, sợ hết hồn.

Sau khi Sở Tô gửi tin nhắn xong liền cấp tốc cắm phone vào, một lần nữa gửi yêu cầu chat voice qua, rất nhanh đối phương liền chấp nhận, thanh âm mình ngày nhớ đêm mong trong tai phone liền truyền vào tai.

“Có thể nghe thấy không?” Đối phương nhẹ giọng hỏi, có thể là bởi vì nguyên nhân trước một lần, sợ thanh âm quá lớn lần thứ hai hù cậu sợ.

Thời điểm nối máy Sở Tô liền tắt mạch của mình, rất sợ quá hưng phấn nhịn không được thô bỉ nam thần của mình, nghe thấy câu hỏi của Trầm Tiêu cậu gõ chữ gửi qua.

Văn Ý Tô: Nghe thấy.

“Ơ? Không thể nói chuyện sao?” Đối phương hỏi.

Chữ ơ âm cuối cất cao khiến cho Sở Tô manh đến máu đầy mặt, chữ ở mà Tiêu ca nói làm cho Sở Tô không hiểu sao có cảm giác thật là êm dịu ~

Văn Ý Tô: Giọng nói có chút không thoải mái, tôi đánh chữ là được rồi, chủ yếu là nghe anh nói.

“Như vậy a, nhiệt độ không khí mùa hè có chút cao, uống nhiều nước, ăn ít thức ăn nguội và đồ nóng,”

Thanh âm ôn nhu của Trầm Tiêu xuyên qua internet truyền tới, trong giọng nói mang theo quan tâm nhàn nhạt, cho dù biết đối phương nói chỉ là lời xã giao, nhưng Sở Tô vẫn là không nhịn được tim đập nhanh hơn, coi như là thực sự quan tâm chính mình được rồi, dù sao cũng không có ai biết.

Văn Ý Tô: Được, cảm ơn Tiêu ca.

Trầm Tiêu cúi đầu nở nụ cười, thanh âm càng lộ vẻ lười biếng, so với người thường trầm hơn một chút mang theo chút thành thục, Sở Tô phát hiện giọng nói thật cùng thanh âm phối kịch có chút khác nhau, lúc này nghe thanh âm Trầm Tiêu có vẻ càng thêm tùy ý tự nhiên, không có thời phối kịch khắc họa các vai diễn trong kịch, cậu mê luyến bốn bộ kịch truyền thanh của Trầm Tiêu, quen thuộc bất kỳ một cái vai diễn nào mà hắn diễn, hiện tại lại phát hiện nguyên lai thanh âm trước đây mình quen thuộc cũng không phải là hắn.

Bất quá vậy thì như thế nào, từ giờ trở đi hỏi thăm liền được, Sở Tô ở trong lòng âm thầm tự nhủ.

“Không cần khách khí.” Trầm Tiêu ngừng một chút, tiếp tục nói, “Có đặc biệt muốn tôi thử âm lời kịch nào không? Lão Đại.”

Hai tiếng Lão Đại phía sau cất cao mang theo ý tứ hàm xúc, Sở Tô nghe thấy một trận tê dại.

Văn Ý Tô: Có, chờ một chút.

“Ừ.”

Văn Ý Tô: Em là quả táo, quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào đều không cảm thấy đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mà sưởi ấm lòng anh, thắp sáng ngọn lửa cả cuộc đời anh, lửa lửa lửa lửa lửa!

“….” Đối phương trầm mặc một trận.

Văn Ý Tô: Ngại quá gửi sai rồi.

“Không có việc gì.”

Sở Tô nghe thấy trong giọng nói của Trầm Tiêu có chút bất đắc dĩ, đột nhiên trong lòng trở nên ti tiện, cộc cộc cộc mà gõ chữ gửi đi.

Văn Ý Tô: Nhưng mà có thể hát không? Rất muốn nghe.

“…” Bên kia tai nghe dừng lại một lúc, giọng nói lúc này đây càng nồng đậm ý tứ bất đắc dĩ, “Thực sự phải hát sao? Tôi chưa có nghe qua bài này lần nào cả, không quá hold được.” Bài hát này hắn vẫn là thật chưa có đặc biệt nghe qua, chỉ là ở siêu thị và cửa hàng nghe qua hai lần.

Sở Tô một bên ở trong tâm tình sung sướng hát một lần, một bên nghiêm chỉnh gõ chữ.

Văn Ý Tô: Đến đây đi, bảo bối, tôi hold được.

Tiếu Thần nhìn câu kia trong khung chat, “Đến đây đi, bảo bối” âm thầm cười một cái, chính mình đây có được cho là bị đùa giỡn không? Bất quá cũng chỉ là một ca khúc mà thôi cũng không phải chuyện lớn gì, liền đi tìm BGM.

Chờ sau khi BGM vang lên, Tiếu Thần chính mình trước nở nụ cười, ca khúc buồn cười như vậy, thật sự có loại cảm giác không cách nào nhìn thẳng.

“Anh trồng một hạt giống, rốt cuộc phát triển kết quả, hôm nay là ngày vĩ đại, hái xuống ngôi sao tặng cho em, kéo xuống mặt trăng tặng cho em, khiến cho mặt trời mỗi ngày đều vì em mà mọc lên…”

Thanh âm trầm thấp của đại thần từ tai nghe truyền đến trong tai Sở Tô, so với ca khúc nguyên bản vui vẻ mắc cười được hắn hát nghiêm chỉnh một chút, ở giữa còn có chút tiếng máy điều hòa dừng lại không rõ ràng, bất quá thanh âm xuất sắc đủ bù lấp những thứ không đáng kể này, Sở Tô đang nghe ca khúc cảm giác mình bị thanh âm tha thiết hoặc nhân bên tai gắt gao vây lại, nhưng cậu tuyệt không muốn tránh thoát.

“Em là quả táo, quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào đều không cảm thấy đủ.”

Trong đầu không ngừng tuần hoàn câu này, Sở Tô cầm cái gối ôm dựa lưng cố sức che mặt của mình, ca từ trắng trợn như vậy, thanh âm dụ người như thế, đại thần như nào đói khát khó nhịn như thế, quả thực…. là muốn cứng lên rồi!!!

Thời gian một ca khúc quá ngắn, sau khi Trầm Tiêu dừng lại, bạn học Tô Tiểu Quai đáng khinh buông tay, thở dài, thời gian ngắn như vậy ngay cả tuốt một phát cũng không đủ được không, phê bình!

Văn Ý Tô: Tiêu ca, anh lạc điệu rồi.

“Ân, không quá quen.” Trầm Tiêu rất sảng khoái thừa nhận, sau đó hỏi, “Còn có những cái khác không?”

Văn Ý Tô: Tôi gửi lời kịch cho anh.

“Được.”

Sở Tô mở trang chuyên mục ra, sau khi từ bên trong tìm thấy lời kịch cho Trầm Tiêu thử âm gửi qua cho hắn.

Văn Ý Tô: Nhân sinh trải qua ngắn ngủn hơn mười năm, nếu có được Khinh Y làm bạn, nắm tay giang hồ, khoái ý nhân sinh, mất thiên hạ lại thế nào?

Văn Ý Tô: A, bất kể là thiên hạ hay là Mộ Khinh Y, hai thứ ta đều muốn.

Văn Ý Tô: Mộ Khinh Y, cả đời này của Bách Lý Kiền ta nguyện cùng ngươi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.

Trầm Tiêu không hổ là đại thần thực lực hùng hậu trong giới, sau khi lời kịch gửi qua trầm mặc chuẩn bị tình tự nửa phút liền lên tiếng.

“Nhân sinh trải qua ngắn ngủn hơn mười năm, nếu có được Khinh Y làm bạn, nắm tay giang hồ, khoái ý nhân sinh, mất thiên hạ lại thế nào.” Thanh âm Trầm Tiêu vừa vang lên, cùng lúc nói chuyện vừa rồi rõ ràng đã khác nhau, những lời này trong giọng nói mang theo ba phần trêu đùa, năm phần chăm chú, còn có hai phần tùy ý, làm cho người khác không biết là thật hay giả, hết lần này đến lần khác lại không nhịn được đi tin tưởng.

“A.” Thuận theo kết thúc câu thoại trên, Trầm Tiêu chuyển đổi câu thoại hạ giọng phun ra một tiếng cười, giọng nói ngang ngược mà khí phách mang theo lãnh ý và không cho phép xem thường, “Bất kể là thiên hạ hay là Mộ Khinh Y, hai thứ ta đều muốn.”

“Mộ Khinh Y.” Một tiếng gọi khẽ này mang theo thở dài không rõ ràng, sau khi Trầm Tiêu gọi ra cái tên này, thanh âm chậm rãi thay đổi lần nữa mang theo hàm ý quyết tâm và quý trọng mất mà có lại được, gằn từng chữ một, “Cả đời này của Bách Lý Kiền ta nguyện cùng ngươi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.”

Ba câu thoại ngữ điệu không giống nhau, ba hoàn cảnh không giống và ba loại biến hóa trong lòng không giống nhau, Trầm Tiêu không có bất kỳ hòa hoãn nào dưới tình huống trôi chảy phát huy ra, tình cảm chuyển đổi chặt chẽ đúng chỗ, thu phóng tự nhiên thoải mái.

Sở Tô mím môi một cái, chấn động trong lòng có chút lớn, Bách Lý Kiền trong lòng cậu cho đến nay chính là Trầm Tiêu, vẫn luôn tưởng tượng qua lời thoại cho hắn diễn dịch sẽ là cái dạng gì, nhưng khi Trầm Tiêu chân chính nhập vai nhân vật này, cậu mới phát hiện năng lực tưởng tượng của mình là cỡ nào thiếu thốn.

“Tại sao không nói chuyện, là nơi nào không hài lòng sao?” Thanh âm Trầm Tiêu vang lên lần nữa, phỏng chừng là cậu thật lâu không có phản ứng nên cho rằng có chỗ nào không phối tốt.

Văn Ý Tô: Đọc lại một lần câu cuối cùng.

“Mộ Khinh Y, cả đời này của Bách Lý Kiền ta nguyện cùng ngươi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.” Đối phương rất nhanh nghe lời đọc lại lời thoại một lần nữa.

Văn Ý Tô: Lại một lần nữa.

“Mộ Khinh Y, cả đời này của Bách Lý Kiền ta nguyện cùng ngươi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.”

Văn Ý Tô: …. Lại một lần nữa.

“Mộ Khinh Y, cả đời này của Bách Lý Kiền ta nguyện cùng ngươi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.”

“… Lão Đại, cậu đừng quậy.”

Thanh âm Trầm Tiêu bất đắc dĩ liền truyền tới, cắt ngang ký tự Sở Tô gõ được một nửa, ngượng ngùng xóa bỏ nửa câu “Lại một lần nữa”, trong lòng Tô Tiểu Quai ghi nợ cho đại thần một khoản, ngay cả cơ hội nằm mơ cũng không cho, hứ! ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻!!

Văn Ý Tô: Còn có thể

Sở Tô cao lãnh trả lời ba chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng không gõ, kỳ thực nội tâm vui sướng thảo*mã*nê* đã sớm xếp hàng lao nhanh rồi, anh là quả táo quả táo nhỏ của em ~

“Liền quyết định như vậy đi, hửm?”

Âm cuối lên cao lại làm cho Sở Tô một trận tê dại.

Văn Ý Tô: Anh đã thành khẩn ôm đùi như vậy, liền cho anh đi.

Tin tức vừa mới gửi qua, Sở Tô chợt nghe thấy Trầm Tiêu phát ra tiếng cười nhẹ, thanh âm của hắn quanh quẩn ở bên tai khiến tâm cậu ngứa ngáy một chút, sau đó chợt nghe thấy tiếng Trầm Tiêu nói, “Ừ, đùi lớn thật nhỏ.”

Văn Ý Tô: Không có eo nhỏ của Tiêu ca.

Trầm Tiêu: “…”

Hai người chậm rãi trò chuyện tiếp Sở Tô đã không còn tâm tình thận trọng đối đại thần như lúc đầu, Tô Tiểu Quai thân là một VIP trong đội ngũ độc mồm,  máy bay chiến đấu đáng khinh làm sao có thể bỏ qua đại thần đưa đến cửa! Hơn nữa đại thần căn bản cũng không phải là hình tượng bạch liên hoa trong tưởng tượng của chính mình chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, rõ ràng chính là một thanh niên lớn tuổi không chịu nổi tịch mịch.

Tô đáng khinh, cậu lại não bổ!!