Thời điểm Sở Tô nhìn thấy tin nhắn của Trầm Tiêu sửng sốt một chút, còn cho là mình nhìn nhầm rồi, rõ ràng mới ba ngày không nhận được tin nhắn của đối phương lại cảm giác như qua rất lâu, ngoại trừ tin nhắn của Trầm Tiêu còn có một người bạn trên mạng tên là [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ].
[Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] là bạn trên mạng Sở Tô quen biết ở trong một diễn đàn văn học năm đầu, đối phương ở trên phương diện văn học có kiến giải rất sâu, đặc biệt là đối với tiền cảnh lịch sử Trung Quốc càng hiểu rõ, có cái nhìn và kiến giải đặc biệt của mình, ở khu quốc văn lịch sử thảo luận dưới post luôn luôn có thể bắt gặp thân ảnh của cậu ta, nhưng cậu ta tựa hồ không hiểu rõ hình thức hoạt động của diễn đàn, ngữ khí nói chuyện thường mang theo một loại giọng điệu phê phán và giáo dục, hiện tại phần lớn người chơi ở diễn đàn đều là thanh niên, có thể tưởng tượng được tính cách [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] như vậy ở trên mạng lăn lộn không thuận lợi, cho nên cậu ta bình thường bị phun, thỉnh thoảng còn bị bạn mạng trên danh nghĩa mở post, bất quá [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] cũng đúng là một cái gân, đối với lần này cậu ta cũng không hề có ý hối cải, một mực giữ vững phương thức và thái độ của mình, dần dần liền bị người trong diễn đàn cô lập, bất quá cậu ta tựa hồ cũng không thèm để ý, vẫn là thường thấy thân ảnh cậu ta lăn lộn trong diễn đàn.
Cùng [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] xuất hiện là cái ngoài ý muốn, lúc ý nghĩ bị một nhóm người phun lên, nguyên nhân gây ra là bởi vì một cái bài post gọi là [Lịch sử và dã sử tế bái Trung Hoa cổ đại ngươi không biết], đăng post là một hội viên không mới không cũ, tỉ mỉ đào móc một ít dữ liệu thời cổ đại cùng hiện đại không giống như dã sử lịch sử trong miệng mọi người, chủ post nói đến kết thúc mới có chuyện lạ, mỗi một quan điểm đều mang theo dẫn chứng, post đăng không bao lâu liền hồng, cùng hội viên post rất nhiều, mỗi người đều đưa ra cái nhìn quan điểm của mình đối với chủ post, [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] cũng là một trong đó.
Diễn đàn vốn có tự do ngôn luận, mỗi người có quan điểm bất đồng cũng là không thể tránh khỏi, hơn nữa [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] cũng không phải người vô tri và không hiểu biết, rất nhiều thứ tương phản với cậu ta hiểu, ngôn luận phát biểu so với chủ post có căn cứ và khắc sâu hơn nhiều, chỉ bất quá cậu ta không hiểu hình thức sinh tồn trong diễn đàn, trong lời nói quá mức tự phụ và truyền giáo, khiến cho người khác có loại cảm giác một đám hậu bối các ngươi này không hiểu để cho ta tới dạy các ngươi, tuy nói là diễn đàn văn học, thế nhưng cái đó và trên mạng tính chất hội viên phần lớn là học sinh, thanh niên tâm cao khí thịnh tất nhiên là không nhịn được như vậy, vì vậy trở thành độc hành hiệp lại bị cô lập.
Mặc dù nói [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] bị phun đã là rất bình thường, bất quá Sở Tô thấy cậu ta ở trong một đám người vây công lại kiên trì không để ý cố gắng cảm thấy cậu ta cũng rất là liều mạng, cái loại cảm giác này tựa như một người bị đánh đến quen thế nhưng ngươi mỗi ngày thấy hắn ta bị đánh cũng không đành lòng, lúc Sở Tô nhận thấy [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] cũng không phải là cái loại người tự cao tự đại này, cậu ta nói đều chẳng qua là lịch sử cậu ta biết và hiểu rõ, bất đắc dĩ đầu óc quá thẳng không biết chuyển đổi ở trên mạng cũng chỉ có thể bị phun.
Lúc đó Sở Tô cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua cảm thấy trải qua không quá tốt, liền lên acc quản lý diễn đàn của chính mình lúc trước, cậu từng đảm nhiệm chức vụ nhân viên quản lý hơn nửa năm, cũng vừa lúc là người quen, ở trong hội viên coi như là nói qua một lần, sau khi lên acc phục hồi lại post làm cho trọng điểm của người phun đều ngừng lại quay trở về chủ post.
Khiến cho cậu không nghĩ tới chính là [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] vậy mà nghiêm túc cùng cậu nói cám ơn còn nói nếu như trong vấn đề lịch sử có cái gì không biết có thể hỏi cậu ta, Sở Tô hết chỗ nói rồi, cũng khó trách trêu phun, việc này Sở Tô cũng không có để ở trong lòng, bất quá dần dần cậu phát hiện chỗ có cậu lên tiếng hầu như đều có đối phương xuất hiện, cứ qua lại như vậy hai người tự nhiên mà quen thuộc nhau hơn.
Lúc cậu mới vừa hiểu rõ tính cách [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] chính là lão học giả cổ xưa, tuy rằng tự phụ lại không có ý gì xấu xa, có chuyện cũng là nói thẳng, quen thuộc rồi Sở Tô cùng đối phương trao đổi phương pháp lăn lộn ở diễn đàn và internet, lúc mới bắt đầu cậu còn lo lắng đối phương không tiếp nhận, làm cho cậu ngoài ý muốn là [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] không chỉ tiếp nhận, còn học đến vô cùng nhanh, bản lĩnh tự học cũng là tiêu chuẩn nhất định, lần trước Sở Tô có đoạn thời gian không có lên mạng, cậu ta ngay cả các loại ngôn ngữ internet “MN, ta đi, mang ta trang bức mang ta bay” đều học xong, hiện đang dần dần ở trong diễn đàn chơi đến vui vẻ, vốn là lão học giả cổ xưa còn học được mặt chữ, mỗi lần nói chuyện phiếm nhìn biểu tình bán manh Sở Tô cũng là say rồi.
Lại nói tiếp Sở Tô có một đoạn thời gian không thấy cậu ta onl, không nghĩ tới lần này lại nhận được tin nhắn của cậu ta.
[Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ]: Tô Tô a, buồn chết tớ rồi a! Mấy ngày nay không thể lên mạng, người nhà quản quá chặt, chờ tớ đối phó bọn họ rồi lại onl tìm cậu chơi chung ~
[Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ]: Không xong rồi, bị bắt được rồi! Tớ out! Chờ tớ trở lại mang cậu giả trang bức mang cậu bay!
Thời điểm ban đầu ở diễn đàn quen biết [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ], Sở Tô cảm thấy đối phương là một người có tuổi lớn hơn so với cậu, cách thức nói chuyện có chút như người cấp bậc chương Nạp Lan, tựa như không cản nổi lão gia hỏa này như thủy triều diễn đàn, thế nhưng sau khi thêm bạn tốt chậm rãi quen thuộc cậu lại cảm thấy đối phương tựa như là người nhỏ tuổi hơn cậu, nhất là sau này lại càng ngày càng cảm giác cậu ta chính là một thiếu niên bệnh trung nhị (tuổi dậy thì ở VN) quen thuộc giả trang lão thành.
Đặc biệt là thời điểm nói chuyện phiếm, nhìn một câu “Mang cậu trang bức mang cậu bay” kia Sở Tô quả thực không đành lòng nhìn thẳng, đối phương giống như là một đứa nhỏ có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ vừa mới tiếp xúc chuyện hoặc vật mới mẻ lại thích tiếp nhận kiến thức mới, ở trên mạng internet này chơi đến vui vẻ vô cùng.
Xem tin nhắn mới [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ] nhắn lại Sở Tô nghĩ có lẽ là sắp cuối kỳ rồi, người nhà không cho lên internet, như vậy cũng tốt, miễn cho ảnh hưởng học tập.
Đối phương không onl Sở Tô tùy ý reply mấy câu, để cho cậu ngoan ngoãn nghe lời người nhà nói, chờ thi xong lại lên chơi tiếp.
Sau khi gửi tin nhắn xong Sở Tô bắt đầu hướng về tin nhắn trả lời của Trầm Tiêu ngây ra, xác thực nói là hướng số điện thoại phía sau tin nhắn trả lời của Trầm Tiêu ngây ra, loại kinh hỉ ngoài ý muốn này thật bất ngờ, sau khi đối phương biến mất ba ngày ngày hôm nay không có có reply tin nhắn, còn thêm vào số điện thoại cá nhân, cậu thậm chí có loại xung động muốn gọi điện thoại cho Trầm Tiêu thử xem này có phải là thật hay không, nghĩ như vậy cậu cầm lấy điện thoại trên bàn nắm chặt ở trong tay, nhìn bàn phím số trên màn hình chính là không có dũng khí nhấn gọi.
Ngay lúc cậu cầm điện thoại trong tay còn chưa quyết định được đột nhiên chuông di động vang lên, chuông điện thoại chính là ca khúc “trái táo nhỏ” của Trầm Tiêu, mới đầu thanh âm quen thuộc liền làm cho Sở Tô càng hoảng sợ, đại thần gọi điện tới, tỉnh táo lại mới nhớ tới đại thần căn bản không có số điện thoại của mình, nhìn về phía hiển thị màn ảnh điện thoại.
–Ba baSở Tô nhìn hiển thị gọi đến sửng sốt một chút, tay cầm điện thoại di động tăng thêm lực chậm chạp không có nhận, sau cùng chờ cậu nghĩ tiếp điện thoại thì tiếng chuông đã dừng, trong nháy mắt trong lòng Sở Tô thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút thất bại, đầu ngón cái vô ý ma sát màn hình trơn trợt, cậu chưa nghĩ ra có muốn gọi lại hay không, ngay lúc cậu suy tính gọi lại thì điện thoại lại vang lên lần nữa, thở dài, Sở Tô bắt máy.
“Ba ba.”
“Tiểu Quai?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng ôn hòa của cha Sở Nghiệp, “Vừa rồi làm sao không nghe điện thoại? Ăn cơm chưa?”
“Mới nãy không có để ý.” Sở Tô trả lời, “Con ăn rồi, ba ăn chưa?”
“Đã ăn rồi, hôm nay cùng mẹ con ăn cơm ở nhà ông ngoại con.” Giọng Sở Nghiệp ôn hòa mang theo ý cười, “Gần đây như thế nào rồi? Ba và mẹ con hết bận liền đến thăm con, cuộc sống một người đã quen chưa?”
Sở Tô nghe thấy mấy từ “cùng mẹ con” trong nháy mắt có chút trốn tránh, bất quá rất nhanh thì phản ứng lại, nói, “Con sống rất tốt, không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi, còn tiền tiêu vặt không?”
“Vẫn còn.” Sở Tô bình tĩnh trả lời, cúi đầu nhìn sàn nhà.
Hai người hàn huyên đến học tập và cuộc sống gần đây của Sở Tô xong mới cúp điện thoại, bên kia sau khi Sở Nghiệp cúp máy Sở Tô vẫn cầm điện thoại dán ở bên tai mình, hồi lâu mới từ từ lấy xuống, chạm lên màn hình điện thoại liền thấy trên màn hình vẫn hiện lên thông báo cuộc gọi đến của [ba ba], Sở Tô mặt không thay đổi nhìn hai chữ kia, thẳng đến màn hình tối sầm, chạm sáng, lại tối sầm, lại chạm sáng.
Sáng tối sáng tối hơn mười mấy lần ngay cả mình cũng hiểu được buồn chán mới ngừng lại, mỗi một lần trò chuyện đều là những câu thăm hỏi ân cần nhàm chán này, tựa như làm cho có lệ khiến cho cậu cảm thấy phiền chán lại bất đắc dĩ, rồi lại nhịn không được tiếp tục len lén chờ mong, biết rõ đã không còn giống như quá khứ, bất kể là ba ba hay là mẹ.
Lúc nào các người mới có thể thẳng thắn một chút, vẫn như vậy thực sự không thấy mệt mỏi sao?
Mỗi lần đều không nhịn được muốn hỏi ra những lời này, cuối cùng vẫn là cứng rắn nhịn lại, dù sao nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen rồi không phải sao?
Sở Tô kéo kéo khóe miệng, thẳng thắn hay không thẳng thắn cũng không sao, mở weibo khó có được cập nhật tâm tình, sau khi đăng xong liền đi tắm.
Chờ Sở Tô từ phòng tắm đi ra liền thấy trên màn hình di động có mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ, toàn bộ đều là một người –Lâm Tưởng Thất.
Gọi điện thoại lại đợi một hai tiếng chuông đã bắt máy, còn chưa mở miệng bên kia hỏi trước mấy câu.
“Tiểu Quai cậu làm sao vậy! Không có sao chứ?! Mới nãy vì sao không nhận điện thoại của tớ? Xảy ra chuyện gì sao?!!” Lâm Tưởng Thất vừa mở miệng liền keng keng hỏi mấy câu, Sở Tô còn chưa kịp trả lời cô một vấn đề tiếp theo liền đến, “Bọn họ đang làm cái gì vậy? Cậu đừng quản nhiều như vậy a! Không phải còn có tớ và Dương Dương sao?!”
“Dừng một chút, Tiểu Thất.” Sở Tô nghe đối phương không có ý dừng lại liền cắt ngang cô, chờ bên kia sau khi Lâm Tưởng Thất dừng lại mới lên tiếng, “Tớ không sao, đừng lo lắng.”
“… Cái rắm.” Lâm Tưởng Thất trả lời một câu rõ ràng không tin cậu, “Cậu đăng weibo có ý tứ gì, tớ không tin này là một chút chuyện cũng không có.”
Nguyên lai là bởi vì chuyện weibo, cậu mới nãy chẳng qua là cảm thấy tâm buồn phiền đến phát hoảng mới đăng một câu, dù sao có mấy lời nói ra so với buồn bực giữ trong lòng càng thoải mái hơn chút, không nghĩ tới Lâm Tưởng Thất lại để ý đến.
“Chỉ là có chút mẫn cảm, cậu đừng để ý.” Sở Tô trấn an cô, “Tớ nghỉ hè quay lại thăm cậu.”
“Trở về làm gì? Không có gì hiếm lạ.” Lâm Tưởng Thất cự tuyệt một tiếng, “Tớ đi thăm cậu là được rồi, không muốn trở về không ai ép cậu.”
“Đến lúc đó lại nói, cậu gặp Lộ Dương sao?” Sở Tô không muốn dây dưa chuyện này quá nhiều.
“Gặp rồi, tớ bảo Dương Dương mang cho cậu món kho và mứt hoa qua do mẹ tớ làm.” Lâm Tưởng Thất biết cậu không muốn nhiều lời cũng liền cùng cậu đem trọng tâm câu chuyện dời đến chỗ khác, “Mẹ tớ và Thổ Đản đều rất nhớ cậu, nhất là tiểu quỷ Thổ Đản kia.”
Sở Tô nghe thấy lộ ra nụ cười nhợt nhạt, thanh âm cũng buông lỏng hơn, “Giúp tớ cảm ơn dì Trang, nghỉ hè tớ trở về thăm bà.”
“Không thăm tớ sao?!!”
“Thăm.”
Hai người hàn huyên một hồi mới cúp điện thoại, Sở Tô để điện thoại ở bên cạnh máy tính rồi ngồi vào, trên màn hình vẫn là cái weibo vừa mới đăng, vừa update lượt mới liền phát hiện dưới weibo đã có không ít fan cmt hỏi cậu là làm sao vậy.
—
Tô Tô Tô Tô:Yêu hay không yêu đều sắp mất đi, cảm ơn hai người từng ban cho con hạnh phúc và vui vẻ, đến sau cùng chí ít còn có một thứ không cách nào chặt đứt, chúc phúc hai người.Vốn cậu chỉ là muốn tìm một nơi phát tiết, có một số việc để ở đáy lòng quá lâu ít nhiều gì có chút vô lực nhưng cậu không nghĩ sẽ lại làm cho người quan tâm cậu lo lắng, nghĩ đến cuộc gọi nhỡ của mấy người Lâm Tưởng Thất Sở Tô thở dài, tiện thể xóa post weibo.
Mới vừa xóa post chim cánh cụt bên dưới góc phải màn hình liền nhảy nhót, hệ thống rất sớm hiện thị hình cái đầu chim cánh cụt màu xanh nhạt, Sở Tô không cần nhìn tên cũng biết là ai, ở trong nhóm bạn tốt chỉ có một người là cái hình đầu đó, đó chính là Trầm Tiêu.