Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 39: Yến tịch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ sáu ở C đại có một buổi diễn thuyết quan trọng, một vị lãnh đạo cục giáo dục cấp tỉnh tự mình tới dự thính, thầy giảng chính là thầy Tịch Cảnh Trần khoa Hán Ngữ Trung Văn Ngôn Văn Học, nói đến vườn trường BBS C đại bây giờ có hai người nổi tiếng ở trang chủ nhất, một là Sở Tô, hai đó là Tịch Cảnh Trần, Tịch Cảnh Trần làm phó giáo sư C đại trẻ tuổi nhất, năm nay mới 32 tuổi, hai năm trước do hiệu trưởng đặc biệt xem trọng mời đến C đại đảm nhiệm dạy học, Tịch Cảnh Trần chủ nhiệm chính là nghiên cứu sinh, chương trình học cũng không nhiều thế nhưng mỗi một khóa đều là chật ních, vượt qua học sinh của trường, ngay cả học sinh ngoại khóa cũng thường xuyên đến dự thính, loại hiện tượng này luôn tăng vọt chẳng bao giờ ngừng lại, cái hiện tượng này có hai nguyên nhân, một là bởi vì học thức của Tịch Cảnh Trần trên văn học khiến cho người không theo kịp, hai là bởi vì gương mặt tuấn tú của Tịch Cảnh Trần làm cho người khác đã gặp qua là không thể nào quên được.

Có người đã từng đem Tịch Cảnh Trần so sánh với sen, thanh cao liêm khiết, gần bùn mà không nhiễm, nói là tính tình hắn thanh cao cao ngạo, còn có gương mặt tuấn tú tao nhã lịch sự, người như vậy được xưng là cao lãnh chi hoa cũng không phải là quá đáng.

Diễn thuyết mười giờ sáng bắt đầu, địa điểm ngay hội trường diễn xuất C đại, ban đầu bởi vì Sở Tô có việc nên trì hoãn một chút, thời điểm sắp mười giờ rưỡi mới đến hội trường, chờ đến lúc đến nơi mới phát hiện ở cửa trong đại sảnh không có ai, hai nữ sinh ở đại trách phụ trách ký tên là chuyên ngành XX, chung khóa với cậu thường xuyên cùng khoa tiếng Pháp của bọn cậu cùng lên lớp công cộng, thời điểm hai người thu dọn tập ký tên thấy cậu đến có chút kinh ngạc, gọi cậu lại, hỏi, “Sở Tô, cậu sao đến trễ như thế?”

“Xin chào.” Sở Tô bắt chuyện một câu, “Mới rồi có chút việc, đã bắt đầu rồi sao?”

“Ừ, đã bắt đầu rồi, bất quá phần đầu là ban lãnh đạo nói chuyện, cho nên mới vừa bắt đầu không bao lâu.” Một nữ sinh trong đó đáp, sau đó lại nhắc nhở cậu, “Lớp của cậu ở vị trí gần phía đầu, cậu có thể ngồi ở chỗ đó.”

“Không có việc gì, cám ơn.” Sở Tô gật đầu cảm ơn đối phương liền đi vào bên trong hội trường, bước chân nhanh hơn, tuy rằng không phải chuyên ngành, thế nhưng Tịch Cảnh Trần là thầy giáo cậu tương đối bội phục, nếu như không phải có việc, cậu tuyệt đối không nghĩ bỏ qua diễn thuyết của đối phương.

Đi qua phía sau đại sảnh chính là hội trường, bởi vì nguyên nhân đến trễ thời điểm Sở Tô đến hội trường là chọn đi cửa sau, cửa sau của hội trường trái phải hai bên đều có, lúc chạy đến cậu thấy có người đang đứng ở cửa, thân thể nửa dựa vào cửa nhìn vào bên trong, cửa bên kia đã đóng, Sở Tô muốn đi vào trong chỉ có thể đi qua vị trí của người kia, lúc đi đến gần cửa cậu thả chậm cước bộ, người nọ tựa hồ rất nghiêm túc nghe diễn thuyết, cũng không có chú ý cậu đi tới, Sở Tô chỉ có thể cắt ngang cậu ta.

Đối phương nghe thấy thanh âm quay đầu lại, ánh vào trong mắt

Sở Tô đầu tiên chính là kính râm như muốn che khuất nửa khuôn mặt trên mặt đối phương, sau đó là môi hơi mím, và cằm nhọn, lúc đối phương quay đầu lại trong nháy mắt Sở Tô có chút kinh diễm ngắn ngủi, cho dù không nhìn thấy cả khuôn mặt, cũng không khỏi than một tiếng mỹ nhân.

“Cảm phiền nhường một chút, tôi muốn đi vào.” Sở Tô nói.

“Xin lỗi.” Mỹ nhân thấp giọng nói một câu, đứng sang bên cạnh nhường ra chỗ trống cho Sở Tô.

Có lẽ là trong khoảng thời gian này bởi vì nguyên nhân chế tác kịch truyền thanh, Sở Tô ít nhiều cũng tiếp xúc một ít CV, tỷ như mấy người Trầm Tiêu, Mạc Vong Lưu Niên, còn có Yến Vô Thanh, khi đối phương phát ra thanh âm liền nhạy cảm phát hiện thanh âm của cậu ta rất êm tai, rất đặc biệt, có loại vị đạo không tả nổi, có ít người tiếng nói luôn được trời ưu ái, hai chữ đơn giản liền trọn vẹn.

Thời điểm đi lướt qua bên người cậu ta Sở Tô dừng chân lại, cậu chú ý tới cho dù cách kính râm, ánh mắt của đối phương vẫn luôn dừng ở trên người Tịch Cảnh Trần đang diễn thuyết trên bục giảng ở bên trong, vì vậy hỏi một câu, “Cậu không đi vào sao?”

“Hả?” Đối phương tựa hồ không ngờ đến cậu sẽ hỏi cái này, hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng kịp lộ ra nụ cười thản nhiên, làm cho gương mặt có lực sát thương nguyên bản của cậu ta lại tăng thêm phần diễm lệ, chỉ nghe cậu ta nói, “Không cần, tôi ở chỗ này là được rồi, cảm ơn.”

Sở Tô nghe cậu ta nói như vậy cũng không nói cái gì nữa, vào hội trường tìm vị trí trống ngồi xuống, đúng như nữ sinh ký tên vừa nãy nói Tịch Cảnh Trần bắt đầu diễn thuyết không lâu, Sở Tô may mắn chính mình không có bỏ lỡ chỗ đặc sắc, Tịch Cảnh Trần không hổ là nhân vật số một giới diễn thuyết C thị, giơ tay nhấc chân đều tồn tại mị lực đặc biệt của hắn, một cái động tác đơn giản của hắn đều có thể vừa khéo biểu đạt bày ra ngôn ngữ hình thể hắn mong muốn, có đôi khi chỉ cần một động tác đơn giản lại khiến cho lời nói vốn muốn biểu đạt tăng thêm không ít sức thuyết phục.

Tịch Cảnh Trần diễn thuyết cũng không giống như những người khác có bao nhiêu dõng dạc, cũng không giống người khác nói đến chỗ xúc động sẽ kích động và không cách nào khống chế tâm tình của chính mình, hắn lãnh tĩnh tự kiềm chế, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như ngọc trai nghe vào tai mọi người lại so với những giải thích dõng dạc kia càng làm cho người nghe có lực rung động hơn.

Nghe Tịch Cảnh Trần diễn thuyết Sở Tô cảm giác mình ở tại phương diện này so sánh với đối phương đơn giản là khác nhau một trời một vực, thứ mình phải học tập nhiều lắm, vị trí của Sở Tô tuy rằng không phải ở chính giữa thế nhưng cũng là bên cạnh chính giữa, cách bục diễn thuyết cũng không tính xa, cách cửa sau cũng không tính xa, lúc nghe nghe cậu nhớ lại người vừa gặp ở cửa liền quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện đối phương vẫn đứng ở đó, vẫn là cái tư thế kia, mặt vẫn hướng về bục diễn thuyết, Sở Tô suy đoán ánh mắt giấu dưới cặp kính râm chính là đang chăm chú nhìn người ở trên bục giảng.

Sau khi diễn thuyết kết thúc Tịch Cảnh Trần giống như thường ngày lãnh tĩnh cảm ơn, Sở Tô chú ý tới trong toàn bộ quá trình diễn thuyết tựa hồ ánh mắt nhiều lần đều nhìn về một vị trí, mà vị trí hắn nhìn về vừa lúc là chỗ ngồi người nhà, lão nhân ngồi bên kia ăn mặc quần áo sang trọng, thoạt nhìn như là cha mẹ hắn.

Thời điểm tan cuộc Sở Tô vừa định len lén rời khỏi đã bị Lục Dao Dao hỏa nhãn kim tinh thấy được, ở cách đó không xa liền hướng cậu hô to một tiếng “Sở Tô Tô!!” Bước chân lên cầu thang của Sở Tô dừng lại, may là cô kêu hoa khôi, nếu không thật có loại xung động muốn lên BBS treo cô, cái tên hoa khôi này quả thực không thể chung sống thật tốt.

Sở Tô ở tại chỗ đợi một chút, rất nhanh Lục Dao Dao và Trầm Lỗi từ trong đám người đi tới,  Lục Dao Dao đi tới lại nói, “Cậu thế nào ở đây nha? Lớp chúng ta ở bên kia giành cho cậu một vị trí nha.”

“Tới hơi trễ.” Sở Tô giải thích, “Bất quá cũng may không bỏ lỡ.”

“May là không bỏ lỡ, thầy Tịch thật sự là đẹp trai a, nói thật hay, đơn giản là nam thần của tớ nha!!” Lục Dao Dao nhớ tới dáng dấp Tịch Cảnh Trần ở trên bục giảng vẻ mặt nhộn nhạo, thật là xem như nào cũng đẹp trai như vậy!

“Lần trước cậu cũng nói Tiếu học trưởng là nam thần của cậu.” Trầm Lỗi ở bên cạnh nói một câu, rõ ràng trêu chọc cô ấy.

Lục Dao Dao nghe xong liếc mắt nhìn cậu ta, không sao cả nói, “Không cần để ý cái này, có một hai nam thần rất bình thường, bất quá tớ chỉ có một nữ thần!” Nói xong có hàm ý nhìn Sở Tô, “Hoa khôi cậu cứ nói đi ~”

Sở Tô: “…” Cô gái, cầu cậu đừng nhìn tớ, tớ tuyệt không muốn biết cái này.

Trầm Lỗi tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Lục Dao Dao, nhìn Sở Tô im lặng cười cười, giải vây cho cậu, “Được rồi, đã 12 giờ rồi, đi ăn cơm đi, Sở Tô cùng nhau đi ăn nha?”

“Được.” Sở Tô gật đầu.

Sau khi ba người ra khỏi hội trường liền thấy vị lãnh đạo khách quý ở cửa hội trường nói lời tạm biệt, ở đây ngoại trừ lãnh đạo tỉnh XX và bí thư xuống ngoài ra còn có lãnh đạo thành phố, hiệu trưởng và chủ nhiệm C đại, mặt khác hai lão nhân Sở Tô thấy ngồi ở vị trí người nhà cũng ở đó, từ bộ dáng của họ mà xem, tựa hồ cùng mấy người kia rất quen thuộc, Tịch Cảnh Trần cũng đã ở bên trong, hắn vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, đối mặt với các nhân vật cấp bậc chấp chưởng quyền to cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh như trước.

“Hai người kia là cha mẹ của thầy Tịch.” Lục Dao Dao nói nhỏ với hai người, “Tuy rằng không rõ lắm, bất quá bối cảnh của thầy Tịch có vẻ rất sâu.”

Sở Tô không có trả lời cô, bởi vì cậu chú ý tới người mà cậu gặp ở trước cửa cách chỗ bọn họ không xa, Sở Tô thấy cậu ta đứng ở chỗ đó, một tay đút trong túi, trên mặt còn có kính râm che nửa khuôn mặt, cậu ta cứ như vậy lẳng lặng đứng ở chỗ đó, giống như vừa nãy không tới gần cũng không cách quá xa, thế nhưng Sở Tô luôn cảm thấy cậu ta luôn nhìn Tịch Cảnh Trần.

“Sở Tô cậu đang nhìn cái gì?” Lục Dao Dao hỏi một câu, theo ánh mắt của cậu nhìn sang, đồng dạng thấy được người có khí chất xuất chúng kia, không khỏi hỏi, “Là người cậu quen biết sao?”

“Không, không biết.” Sở Tô thu hồi ánh mắt, “Đi thôi.”

Buổi chiều Tịch Cảnh Trần về đến nhà, vừa mở cửa ra liền thấy Yến Vô Sanh vùi mình ở trên giường nhỏ ở thư phòng ôm tablet xem phim, Yến Vô Sanh vốn mạn bất kinh tâm khi nhìn thấy hắn mở cửa đi vào xong, cầm tablet trong tay để xuống, “Anh đã trở về?”

Thiết kế bên cạnh căn hộ là một không gian xanh rộng hai mét rưỡi, hai người sửa lại thành thư phòng, để cho Yến Vô Sanh tiện xem phim Tịch Cảnh Trần còn đặc biệt tìm người làm cái giường nhỏ.

“Ừ.” Tịch Cảnh Trần đem chìa khóa để ở trên mặt tủ giày, sau khi thay dép liền đi đến bên cạnh Yến Vô Sanh liếc nhìn trên màn hình đang chiếu phim điện ảnh, “Đang xem cái gì?”

“Mấy hôm trước mới vừa lên web điện ảnh, một người buồn chán vừa lúc giết thời gian.” Yến Vô Sanh nói.

Ngày mai cuối tuần đi rạp chiếu phim xem đi.” Tịch Cảnh Trần giống như vô ý nói.

“Hả?” Yến Vô Sanh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, có chút chần chờ mở miệng, “Có vẻ không tốt lắm đi?” Tuy rằng cậu rất muốn cùng Tịch Cảnh Trần đi xem phim nhưng nếu như bị học sinh của hắn bắt gặp chung quy cũng không tốt lắm, chính mình ngược lại không sao cả, chỉ là không muốn làm cho hắn khó xử.

“Không có gì không tốt cả.” Tịch Cảnh Trần đối với lo lắng của cậu không thèm để ý chút nào.

“Kia được.” Yến Vô Sanh cười cười, xuống giường nhỏ liền đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện, “Hôm nay em trở về sớm liền mua xong thức ăn rồi, ngày hôm nay tâm tình em rất tốt em xuống bếp là được rồi, tuy là làm không được ngon như anh, bất quá anh cũng không thể ghét bỏ…”

“Ngày hôm nay em đi đâu?” Tịch Cảnh Trần cắt ngang cậu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo bất kỳ tâm tình gì.

Yến Vô Sanh bởi vì những lời này của hắn mà ngừng lại, ở góc Tịch Cảnh Trần không thấy được mà mím môi, lập tức quay đầu lại hướng hắn nở nụ cười, nói “Ngày hôm nay sao? Nga, trường học vừa vặn có việc liền không kịp đến xem anh diễn thuyết, thật xin lỗi, rõ ràng là tự em muốn đi xem…”

“Đứng ở cửa hai tiếng không mệt mỏi sao?”

“…” Lời nói dối bị đâm thủng Yến Vô Sanh có chút xấu hổ, môi giật giật không nói chuyện, chậm rãi cúi đầu hướng Tịch Cảnh Trần đi tới cậu thấp giọng nói, “Xin lỗi.”

Tịch Cảnh Trần đi tới trước mặt cậu liền dừng lại, nhìn người trước mặt đang cúi đầu, gương mặt vốn lãnh đạm mang theo tâm tình bất đắc dĩ, “Không phải đã nói không cần nói những lời như vậy sao? Anh biết em đang lo lắng cái gì, anh nói rồi em không cần để ý những cái đó.”

“…” Yến Vô Sanh không nói gì, cậu làm sao có thể không thèm để ý chứ, từ lúc mới vừa mới bắt đầu là cậu cứng rắn kéo Tịch Cảnh Trần đi lên con đường này, vì ích kỷ của bản thân mình, thậm chí có thể sẽ phá hủy tiền đồ của Tịch Cảnh Trần, cậu không phải nguyện ý từ bỏ ý định đến buổi diễn thuyết của Tịch Cảnh Trần, chỉ là ngày hôm nay khi nhìn thấy cha mẹ của đối phương vẫn là khiếp đảm, sợ mình xuất hiện khiến cho Tịch Cảnh Trần khó xử, càng sợ chính mình sẽ mang đến lúng túng cho hắn, những thứ đó đều là cậu không muốn thấy.

Ngón tay thon dài đột nhiên chế trụ cái ót của mình, Yến Vô Sanh còn chưa kịp cảm thụ độ ấm của những ngón tay lạnh lẽo, một giây kế tiếp đã bị áp vào vòng tay ôm ấp quen thuộc, tiếp theo nghe thấy giọng nói người đàn ông mang theo lạnh lẻo từ đỉnh đầu vang lên, “Không cần lo lắng, hết thảy đều giao cho anh.”

“… Được.” Yến Vô Sanh cúi đầu đáp ứng.

Tịch Cảnh Trần đem cằm để trên đỉnh đầu của Yến Vô Sanh, tay dời xuống vòng quanh bờ vai của cậu đem cậu hướng vào trong ngực mình buộc chặt, người trong ngực từ trước ra sau liền gầy đến khoa trương, mỗ lần thấy cằm cậu so với lúc trước nhọn hơn không ít lại không ngừng được yêu thương, một mình ở bệnh viện rõ ràng vô cùng đau đớn vẫn là không muốn để cho hắn biết, nhưng không biết như vậy sẽ chỉ càng làm cho hắn lo lắng hơn.

Từ năm ngoái Yến Vô Sanh tự mình len lén mua căn nhà này, mỗi lần đều nói bóng nói gió hỏi thăm sở thích của mình, sau đó gạt mình cậu liên lạc với người trùng tu nhà, sau khi bị chính mình phát hiện có chút xấu hổ lại mang quyết định bất cứ giá nào cầm bất động sản hỏi hắn có nguyện ý ở cùng cậu hay không, Tịch Cảnh Trần biết lúc này đây chính mình rốt cuộc đổ rồi, triệt triệt để để đổ ở trên thân người nhỏ hơn mình tròn mười tuổi, C thị lấy tư cách phủ thành, khu vực nơi này lại thông suốt bốn phía, gần nội thành, căn hộ ở tiểu khu này bất kể là trả góp hay là trả dứt đều không hề rẻ, Yến Vô Sanh chỉ là một học sinh năm tư đại học, lúc này đây đem toàn bộ tiền dành dụm mấy năm này diễn xuất và học bổng đều để trả dứt căn hộ này, còn dự định trùng tu xong mới nói cho hắn biết, chính hắn cảm thấy tức giận lại nhẫn nại chẳng được đi trách cứ cậu, dù sao trong lòng cậu suy nghĩ cũng là Tịch Cảnh Trần hắn mà thôi, ánh mắt Yến Vô Sanh ngay lúc đó đến nay hắn còn nhớ rõ, nơi đó duy nhất chứa đựng chỉ có chính mình mà thôi, chính mình có tài đức gì có thể được người này toàn tâm toàn ý.

Yến Vô Sanh, nếu như anh đã đáp ứng cùng em ở cùng một chỗ, vậy hết thảy đều giao cho anh đi, trước kia anh không chăm sóc tốt cho em, sau này tất cả mọi chuyện để cho anh đến gánh vác.