Buổi tối sau khi Lâm Tưởng Thất trở về ký túc xá chuyện đầu tiên làm chính là chuẩn bị login nói cho Sở Tô biết chuyện Trầm Tiêu đã đáp ứng nhận kịch, Sở Tô sẽ thật cao hứng lắm đây, kiên trì lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ được, nghĩ đến đây khóe miệng cô nở nụ cười.
Bất quá nụ cười này cũng không duy trì được bao lâu.
Vừa lên QQ liền nhận được nhắc nhở của hệ thống, cho thấy có người gia nhập nhóm, bởi vì biết là Di Nhạc, Lâm Tưởng Thất mới đầu cũng không thèm để ý, cho đến lúc nhấp thấy người thứ hai cô mới sửng sốt một chút, Di Nhạc cũng không có nói còn có những người khác, nhìn cái tên có hai chữ “CX” xin gia nhập nhóm, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác thường, kết hợp với lời nói của Di Nhạc lúc trước, ma xui quỷ khiến cô dùng sogou nhập vào hai chữ cái đầu, sau đó như là ứng với hai chữ cô đã nhập xác nhận suy đoán của cô trên màn hình xuất hiện hai chữ “Trầm Tiêu”.
Vì vậy, cô ngổn ngang rồi, … loại triển khai thần thánh này….
Nếu như cô đoán không sai, người gia nhập nhóm chính là CV đại thần Tiêu ca nha!!!
Ai đến làm cho ta tỉnh táo một chút đi!!! Nội tâm của cô đang điên cuồng hét lên!
QQ còn đang nhảy nhót, Lâm Tưởng Thất hốt hoảng mở ra cửa sổ người đầu tiên, là Di Nhạc.
Di Nhạc: Cám ơn Ma Ma ha, cô logout quá nhanh, còn chưa kịp nói cho cô biết Tiêu ca cũng gia nhập đàn rồi, ha ha, tôi lừa anh ấy đi xem tiểu thuyết của Đại Đại, anh ấy cũng rất thích ~
Tiêu ca cũng gia nhập nhóm rồi…. Trong đầu tự động lập lại câu nói này, tay Lâm Tưởng Thất khẽ động lần thứ hai mở cửa sổ đàn QQ đang rung động, tin nhắn cũ của đàn trò chuyện đã được mấy trang, lật lại lật tin nhắn bên trên cô yên lặng quay đầu, trong nhóm lúc này đang chơi trò tiếp chữ, không biết là ai bắt đầu trước, đã tiếp một chuỗi thật lâu, mà Tô Tiểu Quai đáng khinh cũng thích thú, tuy rằng mỗi lần cậu ta đều rất tẻ nhạt, nhưng làm không biết mệt.
Quần Lót Của Cậu: Cậu ta nói từ lúc nhỏ cậu ấy đã có bóng ma ⊙﹏⊙
Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: Bóng ma nói liên quan đến ta cái lông ⊙▽⊙
Thanh Sơn Quy Viễn: Tớ nói thành tích hôm nay nát bét rồi ≧﹏≦
Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Thành tích nói MN nằm cũng trúng đạn (Д`)
Hôm Nay Trăng Thật Tròn: MN nói đừng bắn lão tử (*/w*)
Văn Ý Tô: Lão tử nói ta chết rất lâu rồi ╮(╯▽╰)╭
Ưu Tang Kia Gọi Là Đam Đam: ….
Hôm Nay Trăng Thật Tròn: ….. Lão Đại cậu lại dâm rồi.
Văn Ý Tô: Đầu gối của các cậu tớ nhận hết.
Lâm Tưởng Thất yên lặng che mặt, Tiểu Quai, cậu có biết đại thần Tiêu ca chân ái của cậu cũng đang ở trong nhóm không, cậu có biết hắn chính là đang xem lén tin nhắn không, cậu có biết hắn chính là đang ở bên kia màn hình máy tính âm u tĩnh mịch nhìn cậu không…. Thiếu niên, tớ chỉ có thể giúp cậu được đến đây.
Trong chớp nhoáng này Sở Tô không hiểu sao phía sau lưng đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, cái loại cảm giác này tựa như có người đang nhìn chằm chằm cậu, khiến cho cậu có chút lờ mờ đản đau, ngẫm nghĩ một chút mình cũng không có làm chuyện gì xấu, không nói xấu người, cũng không có chưa hoàn thành tác nghiệp, có lẽ là chính mình nghĩ nhiều rồi liền tiếp tục đem lực chú ý đặt ở trên đàn QQ, đúng lúc này Di Nhạc gửi tin nhắn.
Di Nhạc: Nam thần Lão Đại!! Văn Ý Tô!! Em rốt cuộc bắt được anh, ngao ngao ngao, lệ tẩy Hoàng Hà!!
Văn Ý Tô: …
Di Nhạc: Lão Đại xin nhận lấy đầu gối của em, tiếp thu tình yêu của em, moah ~
Văn Ý Tô: Cô là ai.
Di Nhạc: …
Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Phốc, Lão Đại lại nghịch ngợm.
Quần Lót Của Cậu: Phốc, Lão Đại lại tìm đường chết.
Di Nhạc: Khụ, đã quên giới thiệu mình một chút rồi, em là Di Nhạc, là fan NC của anh, nha, chính là em luôn ở phía dưới bình luận xoát comment xin trao quyền.
Văn Ý Tô: Tôi biết a.
Di Nhạc: ….
…. Vậy vừa nãy anh hỏi em là ai là vì cái gì a QAQ
Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: Lão Đại cậu đừng đùa, Di Nhạc đại nhân người ta vẫn luôn cảm thấy cậu chính là nam thần cao lãnh.
Văn Ý Tô: Tôi cao lãnh, không nam thần.
Thanh Sơn Quy Viễn: Cậu đê tiện, cậu vô sỉ, cậu không đáng tin cậy.
Văn Ý Tô: Không nên vạch trần tôi, tin tôi một tát đem cậu đánh tới trên tường hay không, muốn giãy cũng không giãy xuống được.
Quần Lót Của Cậu: Lão Đại lại bị Quỳnh Dao nhập thể rồi.
Văn Ý Tô: Xin chào Di Nhạc, vừa rồi đang nói đùa, cô bỏ qua cho nha.
Văn Ý Tô: Tạm thời tôi không có dự định trao quyền kịch truyền thanh, bất quá tôi bảo đảm nếu như có trước sẽ cân nhắc đến Hội Thanh Chế Tác.
Tuy rằng từ ngữ lễ độ nhưng quá mức chính thức cự tuyệt khiến cho tình cảnh lạnh xuống một chút, tất cả mọi người đều trầm mặc, qua một hồi Di Nhạc mở miệng trước.
Di Nhạc: Nếu như chủ dịch Bách Lý Kiền là Trầm Tiêu có được không? Em mới vừa làm cho Tiêu ca đồng ý nhận cái kịch này, Lão Đại thực sự không thể trao quyền sao? Van cầu anh!
Di Nhạc vừa nói ra lời này trong nhóm liền bùng nổ.
Là Dưa Ca Không Phải Tiểu Cúc: Tiêu ca? Tớ không nhìn lầm đi? Là Tiêu ca mà tớ đang nghĩ tới sao!!! Không phải đại thần đã rút lui giới võng phối rồi sao?
Thanh Sơn Quy Viễn: Đại thần Trầm Tiêu?!! Trở lại?
Hôm Nay Trăng Thật Tròn: Nhất định là tớ mở QQ sai cách rồi….
Văn Ý Tô: ….
Di Nhạc: Đúng vậy, CV chiêu bài của Hội Thanh Chế Tác Trầm Tiêu, Tiêu ca cũng là fan của anh a, sau khi xem xong anh ấy cũng cực kỳ thích, cái gì cũng không nói liền lập tức đáp ứng nhận kịch rồi!
Di Nhạc: Được rồi, ngày hôm nay anh ấy cũng cùng em gia nhập nhóm a, chính là người mới đang mạo phao
Mọi người: ….
Văn Ý Tô: Cô chỉ là đang trêu chọc tôi sao?
CX: Xin chào Lão Đại, tôi là Trầm Tiêu, là fan của cậu.
Khi nhìn thấy tin tức vừa mới nhảy lên trong nháy mắt Sở Tô choáng váng luôn, sau đó thật lâu, cậu làm một động tác mà rất nhiều năm rồi chưa từng làm: 45o nhìn trời, sau đó trong lòng lệ rơi đầy mặt, tất cả những gì cậu vừa nói ở trong nhóm, nói cái gì văn nghệ cũng không phải đáng khinh đâu, quả thực không dám lật lại tin nhắn cũ mình nói chuyện!
–Xin chào Lão Đại, tôi là Trầm Tiêu, là fan của cậu.
Một câu nói đơn giản sáng tỏ, nhưng mà lại giống như khí công quy phái đánh sâu vào Tô Tiểu Quai, sau đó “Phanh” một tiếng, khi cậu còn chưa có kịp phản ứng đã tan xương nát thịt.
Thời điểm ngay từ đầu Tiếu Thần gia nhập vào nhóm cũng không có những ý nghĩ khác, lúc mấy em gái ở trong nhóm nói chuyện trên trời dưới đất hắn cũng chỉ là đem cửa sổ của nhóm sụp xuống sau đó đi xử lý chuyện của mình, lúc làm xong công việc lơ đãng liếc mắt một cái lại phát hiện Văn Ý Tô đang onl, nhàn rỗi buồn chán liền lật a lật tin nhắn cũ mà bọn họ nói chuyện, thời điểm khi nhìn thấy nội dung nói chuyện hắn lại không nhịn được cười, vốn cho rằng đối phương là loại hình cao lãnh giống như Di Nhạc nói, không nghĩ đến lại tương phản lớn đến như vậy, không hiểu vì sao lại khiến hắn nhớ đến nhóc con gọi là Tô Tiểu Quai khi vô tình gặp gỡ ở C thị, phong cách hai người nói chuyện có chút tương tự, trong đầu đột nhiên nhảy ra gương mặt than nhưng rất đẹp mắt ở dưới cây hoa anh đào.
Sở Tô thu hồi ánh mắt tập trung ở trên bóng đèn trần nhà, phát hiện QQ sau khi Trầm Tiêu nói xong câu đó liền không có ai lại mở miệng, bình thường nói nhiều muốn chết sau khi đại thần xuất hiện toàn bộ nhất thời mềm nhũn, từng người từng người lặn mất so với ai khác đều nhanh hơn, quả nhiên khí tràng của đại thần không phải bình thường.
Sở Tô đang nghĩ xem phải làm như thế nào để tiêu hóa tin tức Trầm Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, lại phát hiện đường về của não căn bản không đủ dùng, hiện tại người ở nơi này ngay trước mặt mình lại đột nhiên một câu cũng không nói ra được.
Lúc cậu cảm thấy buồn đến tóc đều rơi sạch QQ nhảy lên báo có tin tức mới, nhấn mở cửa sổ đàn ra xem vậy mà là tin nhắn của Trầm Tiêu, mang theo quyết tâm thấy chết không sờn đọc tin nhắn, dù sao thời điểm đáng khinh đối phương cũng đã thấy qua, còn sợ cái gì?
CX: Còn onl không, hù dọa cậu sao? Xin lỗi, bất quá tôi là thực sự rất thích tiểu thuyết của cậu.
CX: Được rồi, có thể thêm bạn không?
Lúc Sở Tô thấy tin nhắn liền choáng váng, đại thần là muốn thêm bạn với mình?! Còn có hắn nói rất thích tiểu thuyết của mình…. Nha nha nha, tiểu thuyết, dùng đầu ngón tay sửng sờ gõ một câu, sau đó còn chưa thấy rõ là đánh chữ gì liền run tay nhấn gửi đi rồi, lúc gửi xong Sở Tô mới nhìn thấy mình đánh chữ gì, nhất thời hận không thể chém rụng đôi tay làm loạn này, lúc này cậu triệt để cảm nhận được tâm tình khi Thanh Sơn Quy Viễn nói câu kia “
Bị vô số thảo mã nên đạp lên, chết không toàn thây”.
Đến đây đi, giết chết ta đi, Sở Tô cam chịu nghĩ.