Vòng Tròn Đồng Tâm

Chương 10

Một khi muốn tách ra, lưu lại cái gì để cô một mình gánh vác, vậy thật là hỗn trướng đến không thể tha thứ. Anh giơ tay đem cô ôm vào lòng, khẽ hôn. “Lại để anh một lát, tối nay đưa em về, trên đường sẽ tìm quầy thuốc giúp em mua thuốc.”

“Không cần, hôm nay trong kỳ an toàn.”

Cô rất thường dùng những lời này qua loa anh, anh cũng chưa từng hoài nghi qua, chính là…

“Kỳ kinh nguyệt của em có chút loạn, nhớ đi bác sĩ khám thử ? Đừng để anh lo lắng.” Nói rất nhiều lần, cô luôn tai trái nghe tai phải ra, không để ở trong lòng.

“Em không phải nói, kế tiếp muốn kết hôn, sinh vài đứa nhỏ, tạo một gia đình nhỏ cho mình sao? Kinh nguyệt không quy luật, rất khó mang thai, em có nghe không?”

“…” Đều sắp tách ra, còn tha thiết dặn dò như vậy, quan tâm như trước, cô có chút không chịu nổi, mũi chua xót.

“Uẩn Hoa?” Không đợi cô lên tiếng trả lời, anh cúi đầu, nhìn thấy hốc mắt cô đỏ đỏ.

Cô rõ ràng đối với anh không phải không có lưu luyến, vì sao nhất định muốn chia tay?

“Thực sự không thể lại thử một lần sao?” Anh không chết tâm mà hỏi lại một lần. “Em muốn kết hôn, chúng ta liền kết hôn, không nhất định phải xuất ngoại tu nghiệp mới có tương lai, lộ là người đi ra, còn nếu em kiên trì muốn anh đi, anh sẽ đi, xin em chờ anh vài năm, anh cam đoan vô luận bận rộn cỡ nào, nhất định mỗi tối lên mạng chat webcam, bảo trì liên lạc với em, tìm thời gian trở về thăm em, cho dù em cuối cùng vẫn chờ không được, anh cũng sẽ không trách em, tóm lại, tóm lại…”

Tôn Uẩn Hoa bình tĩnh nhìn anh chăm chú, vội vã muốn biểu đạt cái gì, nhưng lại nghèo từ lâm vào túng quẫn.

Ngay cả anh đều rõ, này có bao nhiêu gượng ép, lại vẫn gắt gao chống cự, cô nghe cảm thấy mệt thay anh.

Tình cảm đã thành gói đồ nặng nhất của anh, lo được lo mất như thế, sao có thể toàn tâm toàn lực tiến vào tương lai anh?

Không mở cánh ra, thì không cách nào bay lượn.

Thẩm Vân Phái bị cô nhìn thấy chột dạ, hắng giọng, khẽ nói: “Nhất định còn có biện pháp, không cần nhanh như vậy liền từ bỏ —— “

“Vân Phái.” Cô bình tĩnh mà cắt ngang. “Tôi không có khả năng chờ cậu, cho dù cậu không đi du học, cũng sẽ không thay đổi gì. Biết vì sao tôi nói, hy sinh của cậu, tôi không gánh vác nổi không? Tôi đối với cậu cảm giác không có khắc sâu như vậy, chí ít không đủ để cho cậu đánh cược tương lai của mình để kiên trì, cậu như vậy tôi nhận chỉ cảm thấu thẹn, thực sự không đáng.”

Anh lặng im, không nói gì nhìn cô.

“Chuyện này, tôi vốn không tính nói với cậu. Bạn trai trước của tôi… Có ý muốn hợp lại, trừ bỏ tình yêu ra, chúng tôi còn có nhiều năm giao tình, muốn sửa lại vết rách không phải rất khó khăn, tôi đang suy nghĩ. Vân Phái, cho dù tôi muốn kết hôn, cậu cũng sẽ không là đối tượng thích hợp, mẹ cậu sẽ đồng ý sao? Cậu có thể cách mạng gia đình, không có nghĩa là tôi muốn ủy khuất chính mình nhận một cọc hôn nhân không được chúc phúc, Quân Uy anh ấy… Các phương diện điều kiện đều so với cậu thích hợp nhiều lắm.”

Nói xong, là một trận thật dài, thật dài trầm mặc, tĩnh lặng —— ngay cả hô hấp đều thấy khó khăn.

Thẩm Vân Phái nới tay, không một tiếng đứng dậy mặc quần áo.

Cô lặng yên xem kỹ động tác cứng ngắc của anh, trong lòng biết lời này rất ác, tất nhiên sẽ làm tổn thương anh.

“Kỳ thực… Anh biết.” Giọng nói anh khàn khàn, khó khăn nói ra tiếng. “Anh biết em không yêu anh, theo ngay từ đầu đã biết, nhưng anh cuối cùng là muốn, lại nhiều tranh thủ một chút thời gian, nhất định có thể khiến em càng thích anh, một chút một chút gia tăng thích, lâu, tổng sẽ biến thành tình yêu. Nhưng là —— anh thực sự không nghĩ tới, anh chỉ là một trong những đối tượng để em tuyển chọn.”

Nói trắng ra, chính mình bất quá chỉ là hàng có thể đào thải mà thôi.

So với chính mình toàn tâm toàn ý, đến cuối cùng còn phải cố gắng giãy dụa ra một đường hy vọng, liền cảm thấy —— chính mình quá ngu xuẩn, đã đau, lại khổ sở.

“Cô hẳn là sớm để tôi biết, như vậy —— hôm nay tôi sẽ không khiến cô khó xử, chậm trễ cả một ngày của cô.”

“Vân Phái…”

“Cô yên tâm, cho dù tôi nhỏ hơn cô bảy tuổi, lại không hiểu chuyện cũng biết cái gì gọi là hảo tụ hảo tán, sau hôm nay, tôi sẽ triệt biến mất khỏi sinh mệnh cô, không cần lo lắng tôi sẽ dây dưa.”

“Tôi không phải có ý này…”

“Không phải sao?” Cô có thể không nói, nhưng cô nói, không phải là muốn làm cho anh triệt để hết hy vọng sao? “Tôi chỉ nhỏ hơn cô bảy tuổi, không phải không đầu óc.”

“…” Rõ ràng nói hôm nay không đề cập tới tuổi tác, anh lại tận lực đặt ở bên miệng nhắc đi nhắc lại, cũng không biết rốt cuộc là trào phúng người khác hay là tự giễu.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không xác định đi bước này có phải sai lầm hay không, một quân đi xuống, là nước cờ thua cả hai người, ngay cả muốn nói lời tạm biệt thật tốt, cũng không thể.

Im lặng đứng dậy mặc quần áo, anh một đường an tĩnh mà đưa cô đến trước cửa, đều không nói thêm một câu nào nữa.

“Vân Phái…” Cô muốn nói gì đó, vừa mới vươn tay, anh cơ hồ lập tức nghiêng người tránh đi, ngay cả góc áo cũng không cho cô đụng vào, vì thế cô đã biết, cái gì cũng không cần phải nói.

Lại nhìn sườn mặt hờ hững của anh một lát, nhẹ nhàng thở dài, mở cửa xe.

“Nếu đây là cô muốn, tôi chỉ có thể dùng chút phong độ cuối cùng còn sót lại, chúc cô được thứ mình mong muốn, hôn nhân hạnh phúc, cứ như vậy.” Bọn họ, thực sự cũng chỉ có thể như vậy.

Anh lấy điện thoại di động ra, trước mặt cô đem số điện thoại của cô xoá bỏ, biểu đạt quyết tâm của anh.

Có lẽ như vậy, cô sẽ có vẻ yên tâm đi. Anh tự giễu nghĩ.

Cửa xe vừa đóng, anh lập tức lái xe rời đi, từ đầu tới đuôi không liếc nhìn cô một cái. Không nói tạm biệt, cũng không nói gặp lại.

Ở sau này sáu năm thật dài, triệt để chặt đứt tin tức.

—–

Mưa dầm kéo dài, quấy nhiễu lòng người nôn nóng.

Thẩm Vân Phái từ kệ hàng hoá lấy ra một chai nước khoáng, một hơi uống hết, ánh mắt liếc nhìn khu tạp chí bên trái, thấy nhân vật trên mặt bìa là ngày xưa có quen biết, cầm lấy một cuốn lật vài tờ.

Đây là cái tuần san rát nát gì, một chút tố chất cũng không có, ngay cả loại chuyện tình cảm này cũng đưa lên báo, là không có gì để viết sao? Cho rằng toàn thế giới đều đối với loại bát quái màu hồng phấn này cảm thấy hứng thú?

Ai muốn biết Nghiêm Quân Uy lại quen ai, chính cung lại có bao nhiêu tịch mịch thê thương, cái rắm! Loại văn rác rữi này, anh một xu cũng không muốn tiêu.

Đem tạp chí quăng trở lại, mang theo giỏ hàng đến quầy thanh toán, đi ra cửa hàng tiện lợi, bên ngoài trận mưa kia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mưa còn chưa có hết, khiến tâm trạng phiền chết.

Anh dứt khoát ở trên ghế chủ quán cung cấp ngồi xuống, mở gói thuốc lá vừa mua ra, nuốt mây nhả khói.

Đã sáu năm, trong sáu năm này biến hóa, không thể không nói không lớn.

Cô từng nói qua, muốn kết hôn, cho nên mới không có cách nào chờ anh, cô đã khát cầu, anh không thể thỏa mãn được, vậy cũng chẳng trách người ta thực tế, có một đoạn thời gian tận lực lưu ý các tạp chí truyền thông ở Đài Loan, Nghiêm gia ở Đài Loan cũng coi như một công ty có tiếng, hôn sự của Nghiêm tam công tử sẽ không thể lặng lẽ không tiếng động.

Kết quả, thu hoạch được chính là đối với tin tức hoa đào của Nghiêm Quân Uy thuộc như lòng bàn tay, người nọ kết giao quá mấy nữ bằng hữu, anh đều rất rõ ràng.

Anh luôn luôn không có nhìn thấy tin tức bọn họ kết hôn, là phát sinh chuyện xấu hay là cái khác, không thể hiểu hết, có thể xác định là, cô vẫn độc thân, hơn nữa ngấm ngầm chịu đựng bạn trai thỉnh thoảng vượt tường.

Bỏ qua chuyện tình cảm không đề cập tới, cô ở trên công việc biểu hiện rất chói mắt, hoàn toàn hướng giấc mộng của mình bước tiến lên, thành lập phòng làm việc cá nhân, có nhãn hiệu riêng, mấy đợt phát biểu thành công làm danh tiếng của cô nước lên thì thuyền lên, không ít công ty tranh giành quyền độc quyền nhãn hiệu.

Anh ở nước Anh đã có công việc ổn định, sở dĩ một năm trước trở lại Đài Loan, chỉ vì song thân tuổi già, thân là con, không nên ở hải ngoại lâu.

Có vẻ ngoài ý muốn là, anh họ suốt ngày muốn đóng cửa tiệm, cư nhiên vẫn còn kinh doanh, có một lần đi ôn chuyện, nhìn ra được đối phương cố ý muốn hỏi thăm về suy nghĩ của anh đối với tình cũ.

Anh căn bản ngay cả nói cũng không muốn nói liền trực tiếp bỏ qua. Vô luận cô sống thế nào, anh không cần quan tậm, tựa như năm đó anh nói qua, khi tuổi trẻ dù sao vẫn có vài lần ngu xuẩn, coi như là che mắt quỷ, qua cũng tốt rồi.

Rất nhiều tâm trạng, vô luận lúc ấy có bao nhiêu rối rắm, hiện thời cũng sớm bình thản.

Thực sự, bề ngoài anh biểu hiện lạnh nhạt như vậy, một bộ sắp không nhớ ra nổi “Tôn Uẩn Hoa” là ai, ngay cả anh cũng đều nghĩ như vậy!

Chính là —— gặp quỷ mới bình thản a! Lừa lừa người ngoài còn có thể, anh nếu thực sự độ lượng như vậy, sớm thành tiên.

Ngay cả bây giờ, tiếp xúc đến tin tức có liên quan tới cô tâm tình vẫn có thể chịu ảnh hưởng, tuyệt đối không phải đối với đối tượng mối tình đầu tình cũ khó quên cái gì, thuần túy cũng chỉ là khó chịu, thật muốn miệt mài theo đuổi nguyên nhân mà nói, đại khái —— bởi vì cô không có hạnh phúc như anh nghĩ đi!

Nếu cô sống tốt, như trước đây nói, xây dựng một gia đình nhỏ, sinh vài đứa nhóc, có một đôi tay ổn định an toàn để cô dựa vào, vậy ít nhất chứng minh lúc trước cô lựa chọn anh minh lại cơ trí, anh bị knockout có lý, cũng không đến mức không cam lòng như vậy.

Nhưng chuyện chẳng phải như vậy, một tên bạn trai cả ngày gây chuyện xấu, làm cho cô đau lòng, hại cô suốt ngày bị phóng viên đuổi theo hỏi “Có cảm tưởng gì”… cô tình nguyện lựa chọn cuộc sống như vậy, cũng không muốn ở lại bên cạnh anh, được anh toàn tâm toàn ý đối đãi, anh rốt cuộc đã làm chuyện gì xấu xa khiến cô uỷ khuất?

Dùng sức hút điếu thuốc, lại đem cảm xúc tệ hại đầy mình theo sương khói trùng trùng phun ra, sau đó, anh cảm thấy lão thiên gia hẳn là muốn khảo nghiệm EQ của anh đi, bóng dáng xinh đẹp đội mưa tiến vào ban công kia, anh chỉ cần dùng đuôi mắt dư quang đều nhận ra được.

Gặp quỷ, Đài Loan nhỏ như vậy sao?

Trở về một năm, đầu đường cuối ngõ chưa từng gặp mặt, biết cô ở nơi nào, về Đài Loan sau cũng chưa từng muốn tới tìm cô ôn chuyện, bọn họ có chuyện tốt gì mà cần ôn? Có cũng chỉ là một đoạn gian tình không tiếp tục mà thôi.

Đã bị người nhìn thấy có đủ chật vật, anh nếu không cố tự tôn, cũng sẽ không lại lấy mặt nóng mà đi áp mông lạnh của người ta, tựa như năm đó nói qua, nếu gặp nhau cũng sẽ không chào hỏi, miễn cho bị hiểu lầm anh muốn dây dưa không nghỉ.

Vì thế, anh không phản ứng gì, bảo trì tư thế hút thuốc như trước, dự tính hút hết điếu này sẽ chạy lấy người, ngàn sơn ta độc hành, không cần đưa tiễn!

Tôn Uẩn Hoa vỗ vỗ vệt nước trên người, lơ đãng quay lại, bóng người xâm nhập mi mắt, trong nháy mắt khiến cô cho rằng chính mình hoa mắt.

Anh ngồi trên ghế, mở rộng hai chân, khuỷu tay cong lại tựa vào trên gối, nhíu mi nhìn phía màn mưa, làm như đối với trận mưa không ngừng này có chút không kiên nhẫn.

Là Thẩm Vân Phái. Lại không quá phù hợp Thẩm Vân Phái trong trí nhớ của cô.

Người kia, tính tình ôn nhuận, tựa như ánh mặt trời, thực thanh xuân, hơn nữa —— sẽ không hút thuốc. Trước mắt người này, bày ra tư thế thực MAN, thuần dương lại có hương vị đàn ông, sườn mặt nghiêm nghị, lộ ra ra vài phần đạm mạc cùng xa cách.

Cô không hiểu được, hoá ra khi anh không cười, thoạt nhìn sẽ xa xôi, khó có thể thân cận như vậy.

“Cô còn muốn xem bao lâu!”

Dôi mày nhíu chặt lại nhìn cô, anh thừa nhận anh định lực không đủ, không có biện pháp cùng cô chơi trò chơi không tiếng động.

Thì ra anh sớm phát hiện cô, lại không tiến lên đây chào hỏi, là còn để ý những lời cô nói trước khi chia tay sao? “Về khi nào ?”

“Đã một thời gian.” Bất quá không cần thiết nói rõ với cô. Anh tùy ý bổ thượng một câu: “Trọng yếu sao?”

“Cậu không có đi tìm anh họ cậu sao?”

“Có. Vậy thì thế nào?” Anh có chút không kiên nhẫn. Hỏi mấy vấn đề râu ria này, rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì? Đúng a, anh sẽ tìm mọi người, chính là không có khả năng tìm cô, đừng quên, anh đây chính là làm theo ý của cô, từ nay cả đời không qua lại với nhau!

“Không có việc gì.” Cô cúi mắt, nhẹ giọng nói.

Anh đã cái gì cũng không biết, vậy không có việc gì.

“Cậu ——” cô liên tục đánh giá anh. “Sống thế nào?”

Xa cách đã lâu, người từng cực kỳ thân mật, nay làm cho cô có loại cảm giác xa lạ.

“Cô xem bộ dáng tôi giống tốt không?”

Không tốt lắm, anh tự mình hiểu lấy. Mũ bảo hiểm công trường còn đặt ở một bên, cả người dơ bẩn, ống quần còn dính xi măng, đối lập với cô một thân quần áo hợp thời trang, trang điểm hoàn mỹ hoàn toàn phù hợp xu hướng thời thượng, tất cả tựa như mới từ đèn flash đi ra cao nhã xinh đẹp…

Thực mãnh liệt đối lập, hoàn toàn chính là người của hai thế giới khác nhau, cho dù ai cũng sẽ không cảm thấy bọn họ có bất kỳ quan hệ nào.

Sáu năm trước anh không xứng với cô, sáu năm sau thoạt nhìn lại cách biệt một trời. Anh chỉ có thể nói, anh thật sự bội phục công lực viết kịch bản của ông trời, cả xảo ngộ như vậy ông cũng có thể viết ra được.

Là nói… Anh có phải hay không nên tự ti xấu hổ, hối tiếc tự thương hại, một bộ dạng không thể thản nhiên đối mặt cô?

Không quan trọng.

Cũng không biết là làm người rất thẳng thắn hay mang chút cố ý đùa giỡn, anh chế nhạo: “Tôi làm việc vặt ở công trường, cái gì cũng làm, không có biện pháp, cuộc sống liền như thế.”

Vẻ mặt cô cứng đờ, khó khăn phun ra tiếng nói: “Tôi cho rằng…”

“Thế nào? Du học nhất định sẽ có tiền đồ rực rỡ? Đừng ngây thơ, uống mấy ngụm mực phương tây, không nhất định sẽ tài trí hơn người! Xem phim thần tượng nhiều lắm cái gì mà nữ chính hy sinh kính dâng, buông tay để nam chính rời đi, cuối cùng thành công vang danh trở về, lại thêm một trận mưa lãng mạn duy mĩ gặp lại… Nói thật ra, tôi ở bên cạnh đều cười đến đau bụng, may mắn cô không có tự cho là đúng như vậy, bằng không cảnh tượng hiện tại không biết người xấu hổ là cô hay tôi.”

“…” Cô dù trì độn cũng biết, Thẩm Vân Phái không vui khi gặp cô, từng chữ đều có gai, trong lời nói ẩn hàm trào liền phát hiện ra được.