“Mạc, tìm gì vậy?” Thanh niên đang vẽ tranh chợt dừng lại, nhíu mày nhìn em trai mình.
“Đông Kiều, hai tù nhân ở căn nhà kia đâu?”
“Một già, một nhỏ, đều rời khỏi hôm qua”
“Tại sao?”
“Ông già kia vào cầu xin daddy và đã được daddy chấp thuận, còn đứa bé gái…anh rất ấn tượng với đôi mắt của nó, cứ nhìn anh chằm chằm” Lãnh Đông Kiều bật cười “cứ như nó cho rằng anh đã bắn chết ba mẹ nó vậy.”
Lãnh Mạc không nói gì cả, cảm xúc buồn vui lẫn lộn, hắn chỉ đi có ba ngày, đến khi trở lại liền không thấy cô bé phiền phức kia đâu.
“Nhớ nó à?” Lãnh Đông Kiều nhướng mày nhìn em trai “nếu con bé biết được sự thật sẽ hận em đến thấu xương, vậy mà em còn dạy võ nghệ và thuật huyệt đạo cho nó, đúng ngu xuẩn. Với lại quả đất này to lắm, muốn tìm người cũng không phải dễ nhỉ, hai đứa định sẵn chia li rồi, em không tìm thấy nó đâu.”
Lãnh Mạc vẫn im lặng quay đi, hắn không cam lòng khi nhìn ngôi nhà nhỏ nát kia phừng phực trong biển lửa, còn những lời của Đông Kiều dĩ nhiên chẳng lọt một chữ nào vào tai hắn.
Đông Kiều, một ngày nào đó, cô ấy sẽ tự tìm đến em, chắc chắn là như vậy, lý do ư? Để giết em…nhưng không hiểu vì sao em lại rất mong ngày đó đến sớm.
“Tiểu Hân…”
Lãnh Mạc trong giấc mơ trở về mười hai năm trước, lúc đó Ngữ Hân bị ông cậu của mình dắt đi đến nơi ở khác sinh sống, chính ông ta đã ngăn cách hắn và Ngữ Hân, nếu không vì một lần ở khách sạn Ngân Doanh vô tình thấy nốt ruồi son trên ngực cô, có lẽ Lãnh Mạc đã không hoài nghi và cho người đi tìm hiểu, mới có thể nhận ra cô chính là Tiểu Hân ngày xưa. Mười hai năm xa cách, đến bây giờ ông ta lại muốn dẫn Ngữ Hân rời xa hắn một lần nữa, chết tiệt.
Lãnh Mạc tỉnh giấc, mồ hôi lấm tấm trên trán làm tóc hắn bết lại, nhịp tim đập loạn đi một nhịp, chẳng lẽ nào hắn sợ mất cô sao? Thấy Ngữ Hân vẫn nằm ngủ gọn trong vòng tay của mình, Lãnh Mạc thở phào nhẹ nhõm. Phải, cô là của hắn, làm sao có thể đi mà không có sự cho phép của hắn, kẻ nào dám cướp đi Ngữ Hân, nhất định phải chịu hình phạt lớn nhất, nhưng lúc nãy suy cho cùng, ông già kia lại là cậu ruột của Ngữ Hân, là người thân duy nhất còn lại của cô, Lãnh Mạc sao có thể giết ông ta được.
Siết chặt vòng tay, Lãnh Mạc ôm cô vào lòng như thể không muốn có một khoảng trống nào chính giữa.
“Ừmm…” Ngữ Hân đang ngủ bỗng dưng thấy ngộp thở, cô khẽ chau mày, theo quán tính quay người đi hướng khác, đẩy Lãnh Mạc ra.
Lãnh Mạc không hài lòng, cánh tay của hắn không để cho cô chạy thoát, Ngữ Hân vì quá buồn ngủ nên đành tìm vị trí thoải mái nhất để dễ thở hơn, cuối cùng đầu của cô dừng lại ở dưới ngực của Lãnh Mạc.
Lãnh Mạc hài lòng vuốt tóc cô, bỗng dưng hắn nở nụ cười hiếm có “Tiểu Hân, em tốt nhất nên giữ lới hứa của em, đừng bao giờ rời xa tôi” đêm đó là một đêm thật dài với Lãnh Mạc, hắn vốn dĩ rất khó ngủ lại sau khi gặp ác mộng, nhưng ngắm nhìn cô là liều thuốc an thần tốt nhất.
Sáng hôm sau, Ngữ Hân tỉnh dậy đã không thấy Lãnh Mạc đâu cả, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng, giờ này hắn ta đã đến công ty rồi. Ngữ Hân dụi dụi mắt, vén chăn qua một bên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Phòng của Lãnh Mạc đúng là rộng lớn và khang trang hơn phòng của cô nhiều, tất cả đều sạch sẽ, ngăn nắp, còn có nhiều thiết bị hiện đại. Nhưng tốt nhất vẫn là tủ lạnh, dạo gần đây hắn ta chuẩn bị đồ ăn thật đầy đủ, cứ như rằng biết một ngày nào đó sẽ đưa cô về phòng của hắn định cư luôn vậy.
Ngữ Hân mặc đại bộ quần áo nào đó, cô chạy xuống nhà tìm ông cậu, nhưng cuối cùng không một ai biết ông ấy đang ở đâu. Linh cảm lúc này của Ngữ Hân có chút lo lắng, cô rất sợ, tối qua tuy Lãnh Mạc không giết ông cậu, nhưng ông cậu cũng bị tên Dany kia túm cổ kéo đi, còn cô thì bị Lãnh Mạc lôi về phòng hắn. Đến khi cô tỉnh dậy, đi tìm ông cậu thì tại sao mọi người đều giấu cô, kể cả Tiểu Thúy.
“Giang Ngữ Hân, tù nhân đê tiện nhất tôi từng gặp” bỗng dưng giọng nói ma mị của nữ nhân nào lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của cô, cô quay mặt lại đạ bắt gặp vẻ kênh kiệu của Hà Băng, nhưng cô lại chẳng màng đến cô ta nên cứ một mạch đi thẳng.
“Con đàn bà khốn nạn, không biết liêm sỉ, cô dám dùng bùa yêu gì mê hoặc Mạc của tôi” Hà Băng vừa nói vừa tiến đến, bàn tay ý định tát vào mặt Ngữ Hân, đến khi Ngữ Hân bắt được tay cô ta, liền bóp chặt cổ tay không buông.
Tinh thần Ngữ Hân hiện giờ cảm thấy không thoải mái, lại gặp ả đàn bà ti tiện này chọc điên, dĩ nhiên là cô muốn dạy cho cô ta một bài học rồi. Ở trong nhà này, ngoại trừ Lãnh Mạc, luận về võ thuật không ai sánh bằng Ngữ Hân, nếu có thì họa may là Dany và Hà Sinh, nhưng hiện giờ hai tên đó không có ở đây, dĩ nhiên Ngữ Hân là duy nhất.
“Buông tay tao ra, con đàn bà khốn kiếp, mày là thứ hồ ly tinh cướp chồng người khác” Hà Băng uất ức, cổ tay đau nhói nhưng không miệng không ngừng chửi rủa. Thấy vậy, Ngữ Hân nhếch môi cười khinh bỉ “ai là chồng cô, anh ấy và cô kết hôn chưa, đừng vì lý do anh ta đã từng lên giường với cô mà cho rằng cô là phu nhân của anh ta nhé, nếu như thế thì tôi là đại phu nhân của Lãnh Mạc, là chủ mẫu của Hắc Long rồi, biết chưa hả, đồ đàn bà không biết xấu hổ” Ngữ Hân trợn mắt, nghiến răng ken két trông ác độc.
“Đau quá…bu!ông tôi…” Hà Băng khóc thét thảm thương, nhưng không vì thế mà Ngữ Hân yếu lòng, bởi lẽ cô từng là một sát thủ máu lạnh chuyên đi giết người, làm gì có chuyện cảm động hay rung cảm với nước mắt “xin…cô..buông tay”
Giang Ngữ Hân hình như không còn bình tĩnh, trên đời này chưa từng có ai xúc phạm nhân cách cô đến như thế, vậy mà ả đàn bà này dám, hơn nữa trước đây còn năm lần bảy lượt gây khó dễ cho ông cậu và Tiểu Thúy, nên bây giờ trừng trị ả một chút cũng không sao, coi như xả stress với vận động gân cốt.
“Đủ rồi” Hàn Duật nắm chặt tay Ngữ Hân, nhưng cô vẫn không buông tha cho em gái hắn ta “buông ra đi” Hàn Duật hét lên, nhưng Ngữ Hân vẫn cứ giữ nguyên tư thế.
Hàn Duật dùng thế võ tấn công Ngữ Hân, để giải cứu em gái hắn. Ngữ Hân một tay siết cổ tay Hà Băng, một tay đối phó với Hàn Duật, hắn ta đánh đến đâu, cô đỡ ngay đến đó, cô còn đạp mạnh vào bụng hắn ta, cười khi dễ “shit, thế này mà đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân, đúng là Lãnh Mạc toàn giữ lại thứ vô dụng bên mình, thảo nào anh ta cũng là một tên” chưa nói dứt lời, Ngữ Hân đã bị đánh ngất đi, cô tựa vào ngực Lãnh Mạc, gương mặt trở về ban đầu, không còn cay cú như lúc nãy nữa.
“Mạc, huhu, cô ta suýt chút nựa giết chết em” Hà Băng khóc lóc thảm thương.
“Mạc, anh dung túng tù nhân nguy hiểm này, nên bắn chết cô ta đi, kẻo sau này cô ta giết anh đấy, võ nghệ của cô ta không phải dạng tầm thường…cũng có phần rất giốn anh” Hàn Duật ôm bụng, giọng nói gấp gáp, thở hổn hển, rồi cũng ngất đi do vừa rồi Ngữ Hân tấn công anh ta rất chính xác toàn vào những huyệt yếu điểm.
“Không cần hai người phải lo” Lãnh Mạc bế Ngữ Hân lên phòng, bỏ mặc Hà Băng đứng như trời trồng.