Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà

Chương 6: Vô đề

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 6: Vô đề

Edit: Dan

Beta: Manh Manh

------------------------------------------------------------

Ngụy Hằng vốn dự định hết giờ làm việc rồi sẽ đến tìm Hạ Thường An. Kết quả lúc xế chiều thư ký nhắc nhở, anh mới nhớ ra đêm nay còn phải tham gia một bữa tiệc không thể không đi.

Cha Ngụy mất rồi để lại một công ty có quy mô không thể coi là nhỏ, cổ phần của công ty tất cả đều để lại cho Ngụy Hằng. Tuy rằng Ngụy Hằng nhìn như nắm giữ rất nhiều quyền lực, nhưng do cha Ngụy chết quá sớm, công ty vẫn luôn có người ngoài xử lý, hắn cũng chẳng có nhiều tiếng nói trong công ty. Để thực sự đem quyền kiểm soát về trong tay mình, Ngụy Hằng sau khi tốt nghiệp từ cấp học cơ sở sau đó dùng thời gian mấy năm từng bước một đi đến vị trí hiện tại. Anh mới vừa vặn đứng vững chân, có rất nhiều chuyện đều không thể không tham dự, phần lớn xã giao càng là không thể không đi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc thì đã hơi trễ, Ngụy Hằng uống chút rượu được tài xế đưa đến nhà trọ dưới lầu.

Khi đến nơi Ngụy Hằng lại không xuống xe, vẫn tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Sau hồi lâu, anh mới thở dài rồi nói ra một địa chỉ với tài xế.

Đèn cầu thang lúc tốt lúc kém, một phút chốc sáng lên một phút chốc lại vụt tắt, Ngụy Hằng không sai biệt lắm là lần mò, trèo trên tầng, gõ lên cửa nhà Hạ Thường An.

Đợi nửa ngày, không ai trả lời.

Ngụy Hằng gõ rồi lại gõ, một chút so với một chút lại càng dùng thêm sức.

"Hạ Thường An!" Ngụy Hằng một bên đập cửa một bên gọi, "Hạ Thường An em mở cửa ra cho anh!"

"Hạ Thường An!"

Cánh cửa ngay sát vách mở ra, lộ ra một cái đầu nhếch nhác, rối tung đang buồn ngủ, sắc mặt khó coi mà nói: "Hơn nửa đêm rồi còn kêu la cái gì, có thể có chút lịch sự được hay không?"

Ngụy Hằng không để ý tới hắn, liền lại tiếp tục đập một quyền vào cửa chống trộm, âm thanh vang vọng khắp cầu thang u ám.

"Đệt! Con mẹ nó! Mày bị bệnh à?"

Người kia từ trong phòng đi ra, đẩy Ngụy Hằng một cái.

Người kia không mặc quần áo, chỉ mặc độc một cái quần pyjamas rộng rãi. Ngụy Hằng bóp lấy cổ của hắn, đập mạnh hắn vào tường, tàn bạo nói: "Không nên quản chuyện không liên quan đến mình. Nếu không muốn bị đánh thì mày nên cút về ngủ đi."

"Đệt!"

Người kia nhổ xuống mặt đất một miệng nước bọt, trở tay cũng tóm chặt lấy cổ áo Ngụy Hằng, "Xem ra con mẹ nó mày bị bệnh cũng không nhẹ? Mày cho rằng mày là ai? Tới đây con mẹ nó chơi xã hội đen à?"

Ngụy Hằng híp mắt một cái, vừa muốn đấm một phát, lại có một người từ cầu thang đi lên, lấy đèn pin cầm tay hướng về bọn họ mà quơ quơ.

"Các anh đây là... Ngụy Hằng?!"

Hạ Thường An nhận ra Ngụy Hằng,bước nhanh tới trước tách hai người ra. Tuy còn chưa hiểu tình huống, Hạ Thường An không nghĩ cũng biết là Ngụy Hằng gây sự trước, liền vội vội vã vã chịu nhận lỗi với người ta. Người kia cũng không phải là người vô lý, oán trách vài câu xong liền trở về phòng.

Hạ Thường An kéo Ngụy Hằng vào trong nhà, đặt hộp cơm tiện lợi trên tay để lên bàn, nhìn Ngụy Hằng trên mặt chưa hết tức giận, không biết nên mở miệng nói cái gì. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Buổi tối cậu lười ăn cơm, kết quả đến nửa đêm đói bụng đến mức ngủ không được. Tại thời điểm này, gọi thức ăn ngoài đều không được, cũng chỉ có thể mang giày đi xuống cầu thang đi mua đồ nướng trên đường phố, vừa lên lầu liền nhìn thấy Ngụy Hằng cùng người ta tranh cãi. Tính Ngụy Hằng ưa bạo lực, động tay liền bất chấp hậu quả, Hạ Thường An bị dọa sợ hết hồn, chỉ lo Ngụy Hằng gây rắc rối cho người khác. Mối quan hệ hàng xóm không tốt cũng chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.

"Ăn khuya sao?" Ngụy Hằng rốt cục lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, cằm chỉ chỉ hộp đồ ăn trên bàn.

"Ừm." Hạ Thường An đi tới một bên ghế sô pha ngồi xuống, mở hộp đồ ăn ra, cầm một cái sủi cảo tôm đưa về phía Ngụy Hằng, "Anh muốn nếm thử không?"

Ngon nhờ:

Ngụy Hằng nhìn chằm chằm cái sủi cảo tôm trước mắt, thân thủ nhận lấy, cau mày cắn một cái.

Hạ Thường An lấy làm kinh hãi.

Cậu kỳ thực cũng chỉ là theo lễ phép mà hỏi một chút thôi, không nghĩ tới Ngụy Hằng thật sự ăn. Ngụy Hằng đối với đồ ăn rất xoi mói, đồ nướng anh luôn cho là thức ăn không vệ sinh cho nên xưa nay đều kinh nhi viễn chi mà tránh xa, ngày hôm nay thế nhưng lại hạ mình ăn một cái sủi cảo tôm nướng, thật sự khiến Hạ Thường An bất ngờ. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Một xâu có ba cái sủi cảo tôm, Ngụy Hằng cắn đi một cái, đem phần còn lại trả cho Hạ Thường An.

Hạ Thường An cầm lấy cái xâu cũng cắn một cái.

"Em không phải là không thích ăn đồ nướng hay sao?" Ngụy Hằng đem miếng sủi cảo tôm trong miệng nuốt xuống, "Ngày hôm nay tại sao em lại mua thứ đồ ăn không tốt này?"

"Là anh không thích ăn đồ nướng." Hạ Thường An cúi đầu nhìn phần sủi cảo tôm còn lại kia, nhỏ giọng nói, "Tôi mới không có không thích."

"Nhìn em không ăn bao giờ, anh còn tưởng rằng em không thích cơ đấy." Ngụy Hằng ngồi xuống bên cạnh cậu, "Anh cũng không phải là không thích, nếu em yêu thích thì sau này chúng ta sẽ mua về ăn."

Hạ Thường An cầm lấy một chuỗi thịt ba chỉ, Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh, chưa kịp giơ lên bên miệng, Ngụy Hằng đã chen lại đây nắm lấy tay cậu, cắn một miếng.

Mỗi lần Hạ Thường An cầm lấy một xâu, Ngụy Hằng đều phải lại gần cắn một cái, nhưng khi Hạ Thường An đưa một xâu đồ nướng hoàn chỉnh cho anh, Ngụy Hằng liền không chịu nhận. Mấy lần như vậy, Hạ Thường An cũng lười để ý đến anh, tự mình ăn.

Hạ Thường An ăn mấy miếng, lấy ra một phần ruột vịt, cố ý quơ quơ trước mắt Ngụy Hằng. Ngụy Hằng do dự một chút, cắn một miếng nhỏ vào miệng. Hạ Thường An nhìn bộ dạng khổ đại cừu thâm* của Ngụy Hằng, không nhịn được mà bật cười.

"Ôi chao, " thấy Hạ Thường An nở nụ cười, Ngụy Hằng bất mãn mà nói, "Em cố ý hả?"

"Ăn ngon không?" Hạ Thường An cười híp mắt hỏi, "Nội tạng cũng ăn rất ngon, đúng không?"

Ngụy Hằng đã rất lâu không thấy Hạ Thường An lộ ra nụ cười như thế.

Ngụy Hằng nhìn Hạ Thường An cười mắt cong cong, có chút xuất thần. Anh đưa tay lau đi nước sốt tiêu màu đen bên khóe miệng của Hạ Thường An, đưa tới bên môi liếm liếm, nghiêm túc nói: "Ừm."

Hạ Thường An đem ruột vịt nhét vào trong tay Ngụy Hằng, cười nói: "Nếu ăn ngon như vậy, xâu này đều cho anh."

Ngụy Hằng đau đầu mà nhìn Hạ Thường An, Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh, nhìn cái xâu này dính đầy gia vị ruột vịt, không biết nên bắt đầu hạ miệng từ đâu.

Hạ Thường An cười đến không thấy mắt, vui vẻ nửa ngày mới từ trong tay hắn đoạt lấy cái xâu, há mồm cắn chặt phần ruột vịt cuối cùng, rút cái xâu ra, đem ruột vịt toàn bộ ăn vào trong miệng.

"Thường An." Thấy Hạ Thường An cười đến vui vẻ, Ngụy Hằng không nhịn được mở miệng nói, "Về nhà đi."

Nụ cười trên mặt của Hạ Thường An trong nháy mắt thu lại, cúi đầu tìm kiếm đồ nướng trong hộp đồ ăn, cầm lấy một xâu đưa vào trong miệng, không có trả lời.

Ngụy Hằng chờ hắn lại ăn bốn, năm xâu, lấy tay che lên hộp đồ ăn, đem hộp đồ ăn dời sang một bên, "Không nên ăn nữa, dạ dày của em tiêu hóa không được, lại ăn nữa thì sẽ đau dạ dày."

Hạ Thường An cắn miếng thịt cuối cùng, đem cái xâu ném vào thùng rác, lấy khăn giấy lau miệng, lấy một miếng rễ cây ra, sau đó tỉ mỉ lau chùi ngón tay của chính mình. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng cầm tờ giấy kia, lau lau những đầu ngón tay sạch sẽ mà Hạ Thường An đã lau chùi rất sạch rồi, đặt ở môi trên hôn một cái, lại nói, "Về nhà với anh đi."

"Không muốn." Hạ Thường An đem đầu ngón tay rút ra ngoài, "Tôi không muốn trở về."

Hạ Thường An ngữ khí rất nghiêm túc: "Em không muốn ở cùng với anh nữa, em thích sống một mình. Nếu anh không muốn chia tay, vậy thì không vấn đề gì. Anh muốn tìm em thì hãy đến đây tìm em. Muốn tìm người cùng anh ăn cơm, liền gọi điện thoại cho em, nếu em rảnh thì nhất định sẽ đi cùng anh. Chúng ta vẫn nói chuyện yêu đương, chỉ là không ở cùng một chỗ, như vậy có được hay không?"

"Cho nên, " Ngụy Hằng bén nhạy bắt được trọng điểm, "Em không phải muốn cùng anh chia tay, mà là không muốn ở chung với anh?"

Lúc đầu Hạ Thường An gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Hạ Thường An ban đầu thật sự muốn chia tay Ngụy Hằng.

Ngụy Hằng đêm đó nói không sai, mặc dù Ngụy Hằng là người vô cùng lười biếng bá đạo, tính khí lại không tốt, thế nhưng Hạ Thường An vẫn lại yêu anh đến mức không thể nào bỏ được.

Cậu yêu Ngụy Hằng, yêu đã nhiều năm rồi. Ngay từ đầu, cậu đã yêu sự tự tin cùng dũng cảm của Ngụy Hằng, sau đó thấy được sự ngông cuồng tự đại bá đạo cùng dục vọng độc chiếm mạnh mẽ không ai bì được trên người Ngụy Hằng khiến cậu cảm thấy anh đặc biệt đáng yêu. Ngay cả khi anh lộ ra manh mối của tính bạo ngược, trong mắt Hạ Thường An đều cho là chẳng qua Ngụy Hằng là đang ngẫu nhiên xù lông thôi.

Tuy nhiên sau đó phần bá đạo cùng dục vọng độc chiếm của Ngụy Hằng khiến Hạ Thường An chịu không ít đau đầu, nhưng Hạ Thường An vẫn luôn cam chịu, vẫn luôn tự nói với mình rằng Ngụy Hằng chỉ là quá để ý tới cậu.

Ngụy Hằng rất dễ dàng ghen, Hạ Thường An cùng bất luận người khác phái nào hoặc cùng giới chỉ hơi hơi thân cận một chút đều sẽ khiến cho Ngụy Hằng không vui. Ngụy Hằng còn là một người có chủ nghĩa nam nhân điển hình, ý muốn khống chế người yêu của anh vô cùng mạnh mẽ. Anh muốn mỗi thời mỗi khắc đều phải rõ ràng hành tung của Hạ Thường An, muốn mỗi quyết định của Hạ Thường An đều phải hỏi qua ý kiến của anh. Nếu là người khác, khả năng sớm đã bị Ngụy Hằng tác phong bá vương đó hù chạy, nhưng Hạ Thường An lại không.

Nhân sinh hai mươi năm trước đây của Hạ Thường An, cậu vẫn luôn là người dù cho đi đến đâu vẫn là người thừa thãi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Không có ai chú ý tới cậu đang làm gì, phải làm gì, muốn làm cái gì, cũng không có ai quy định cậu nên làm như thế nào. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Cậu vẫn luôn sống bên trong một cái góc nhỏ không đáng chú ý, chỉ có thể hâm mộ nhìn người khác có cha mẹ đưa ra các quy tắc, có anh chị em nhìn bọn hắn chằm chằm không muốn các em phạm bất cứ sai lầm nào.

Cho nên khi Ngụy Hằng đối với cậu như vậy, trong lòng cậu thật ra thì vẫn có chút cao hứng. Cậu yêu thích loại cảm giác bị người khác quản này, yêu thích việc khi đối mặt với việc lựa chọn mọi thứ có người quyết định thay cho cậu, điều này làm cho cậu cảm giác được mình rất được người ta coi trọng.

Bởi vì phần cảm giác được coi trọng này, cậu lại càng dùng sức mà đối tốt với Ngụy Hằng, dụng tâm hơn để chăm sóc anh. Ngụy Hằng không thích, cậu sẽ tận lực không làm, Ngụy Hằng yêu thích, cậu sẽ nỗ lực đi học. Ngụy Hằng không thích cậu và người khác quá thân cận, cậu liền tận lực cùng nhóm bạn bên người đều bảo trì một phần khoảng cách lịch sự. Ngụy Hằng thích cậu nghe lời, cậu liền đem ý kiến bất đồng với ý kiến của Ngụy Hằng đặt ở cuối lưỡi.

Cậu đã từng cảm thấy cuộc sống như thế rất hạnh phúc.

Nhưng cùng Ngụy Hằng ở bên nhau thời gian càng lâu, cậu ngụy trang lại càng mệt. Thời điểm ở trên ghế sa lon nhặt lên từng chiếc tất Ngụy Hằng cởi ra, trong lòng cũng cảm thấy càng ngày càng uể oải. Công việc của Ngụy Hằng càng ngày càng bận rộn, thời gian chung đụng cùng cậu càng ngày càng ít. Sau khi nghỉ việc, Hạ Thường An cảm giác mình kỳ thực cũng không hề thoải mái hơn trước kia bao nhiêu.

Một ngày buổi tối Ngụy Hằng không về nhà ăn cơm, Hạ Thường An nằm trên ghế sa lông chơi điện thoại di động. Thần xui quỷ khiến, Hạ Thường An mở ra nhóm bạn đại học đã bị chặn trong một quãng thời gian dài. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Tốt nghiệp đều đã nhiều năm như vậy, trong đám vẫn là náo nhiệt như vậy, nhóm bạn học cũ từng người từng người, mồm năm miệng mười, trò chuyện khí thế ngất trời. Hạ Thường An vốn định tìm một cơ hội nói vào vài câu, lại phát hiện bởi vì quá lâu không liên hệ với các bạn học, cho nên hoàn toàn không biết dùng đề tài nào để tán gẫu.

Từng dòng khung chat ở trên màn ảnh nhanh chóng lướt qua, Hạ Thường An cầm điện thoại di động, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, bên cạnh mình thậm chí ngay cả một người bạn để có thể đùa giỡn trắng trợn không kiêng dè đều không có. Hạ Thường An đếm số lượng người trong vòng bạn bè của cậu, sau đó hoàn toàn bị sốc bởi con số ấy.

Hạ Thường An lúc này mới phản ứng được, bây giờ trọng tâm trong toàn bộ sinh hoạt của cậu đều vây quanh một người, Ngụy Hằng.

Cậu không có sự nghiệp, không có mục tiêu, thu nhập của cậu so với những người cùng tuổi thì càng ít ỏi đến đáng thương. Cậu không có bạn thân để tâm sự, bên người cũng chỉ có Nghiễm Trản thừa nhận tính hướng của cậu. Rõ ràng cậu cũng được xem là một sinh viên có tiền đồ tươi sáng, tốt nghiệp trong một trường nổi tiếng, thế nhưng mỗi ngày cậu chỉ loanh quanh luẩn quẩn trong cái nhà bếp cũng với cái khu vực nhỏ bao xung quanh đây.

Tại sao cậu lại trở thành như thế này?

Hạ Thường An sắc mặt trắng bệch.

~~ vote this~ end chương 6

p/s: tất cả các chương về sau đều sẽ vô đề a~

tặng pic dễ thương nè ~

cre: đâu đó trên fb

bạn nào acc tên KinhCanCoNang a, không biết tại sao lại tag không được, nên không thể tặng được a, ~~ so sorry ~~