Vũ Lâm Ký Sự

Chương 40

Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả : Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ bốn mươi

PHIÊU HƯƠNG CÔNG TỬ HAY GIA SỰ

TRÚC LÂU LƯU LUYẾN PHÚT ĐỊNH TÌNH

Nguồn : Tàng Thư Viện

Lại nói, khi nghe Giang Thừa Phong mặc nhiên thừa nhận nàng là hồng nhan tri kỷ của chàng, Vương Bội Ngọc thẹn thùng đỏ mặt, nhưng trong lòng lại đang rất vui sướng. Đây cũng chính là tin vui lớn nhất mà nàng nhận được. Nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hoàng y nữ lang chỉ nhìn nàng khẽ mỉm cười.

Giây lát, Hoàng y nữ lang lại cười nói :

- Vương gia hãy vào trong mộc dục canh y. Cứ yên tâm để Vương hiền muội lại cho ta chăm sóc.

Giang Thừa Phong gật đầu nói :

- Phiền tiên tử vậy.

Hoàng y nữ lang quay sang hai hoàng y thiếu nữ đang đứng hầu cạnh đấy, nói :

- Hai ngươi hãy hầu hạ vương gia cho chu đáo đấy nhé.

Cả hai vâng dạ, rồi đưa Giang Thừa Phong vào trong ngôi trúc lâu, sau đó lại đi vào hậu viện. Ở đó có một hồ tắm nhỏ, nước trong vắt và thoang thoảng thanh hương. Cả hai nàng Hoàng y thiếu nữ phục thị Giang Thừa Phong vô cùng chu đáo, giúp chàng tắm rửa, rồi thay đổi y phục. Trước đây, khi còn ở Trường Thanh Cung, chàng vẫn được các cung nhân phục thị như thế nên cũng chẳng lấy chi làm lạ, an nhiên hưởng thụ. Chàng là một bậc vương giả, thân phận tôn quý, địa vị cao cả, thậm chí còn có thể xem là “vương trung chi vương”, có địa vị cao nhất trong chư vương, nên có quyền được hưởng thụ như thế. Hơn nữa, việc xa hoa hưởng thụ của chàng dù sao vẫn chưa bằng một phần nhỏ so với Vĩnh Lạc đế của đất Trung Nguyên kia mà. Nếu quá giản dị, có khi còn làm mất thân phận, ảnh hưởng không tốt.

Sau đó hai nàng Hoàng y thiếu nữ lại đưa chàng vào một gian phòng bài trí rất trang nhã. Trên án để một cây cổ cầm, một bình hoa, một lư hương khói trầm nghi ngút. Bốn bức vách còn treo vài bức thư họa. Quả là thư phòng của bậc cao sĩ.

Hai thiếu nữ mời chàng ngồi, dâng trà nước, sau đó lui ra. Chàng ngồi một mình trong phòng, thoáng có vẻ ngạc nhiên. Dù vậy, đoán biết sự quan trọng đại, chàng vẫn ngồi yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, từ bên ngoài bước vào một chàng bạch y công tử tuổi chỉ độ mười sáu mười bảy, rất mực anh tuấn, phong lưu thoát tục, khí vũ phi phàm, chính là Bạch công tử mà chàng đã gặp ở Trường Bích Trang lúc trước. Chàng vô cùng kinh hãi, vội quỳ ngay xuống cung kính tung hô :

- Thần xin tham kiến chúa thượng. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Nơi đây không có người ngoài, chàng phải cung kính hành lễ quân thần. Bạch y công tử, tức Bạch Thiếu Lăng, hay Tứ hải quân chủ, vẫn với ánh mắt hòa ái nhìn chàng, mỉm cười nói :

- Khanh hãy bình thân.

Giang Thừa Phong tạ ơn, đứng dậy. Bạch Thiếu Lăng đi đến bên án thư, ngồi xuống, đoạn nhìn chàng mỉm cười nói :

- Mấy tháng nay khanh qua lại giang hồ, cũng làm được nhiều việc đáng kể đó.

Giang Thừa Phong cung kính nói :

- Khải tấu chúa thượng. Đó chỉ là chút việc nhỏ mọn, thật chẳng đáng nhắc đến.

Bạch Thiếu Lăng nói :

- Cách liệu việc của khanh rất hợp ý trẫm. Điện hạ cũng có lời khen.

Nghe nói cả Điện hạ cũng có lời khen, Giang Thừa Phong vô cùng mừng rỡ, vội chắp tay kính cẩn nói :

- Thần xin cảm tạ Điện hạ và chúa thượng đã quan tâm. Tất cả là nhờ ân đức chúa thượng ban cho thôi ạ.

Bạch Thiếu Lăng khẽ mỉm cười, bảo :

- Khanh đã được sắc phong là Văn Nghi Vương. Nay trẫm phụng thánh ý gia phong cho khanh là Nghi Vương.

Giang Thừa Phong vội phục lạy :

- Thần cảm tạ ân đức điện hạ và chúa thượng.

Bạch Thiếu Lăng giao cho chàng sắc chỉ, ấn kiếm, lệnh bài biểu trưng cho quyền vị Nghi Vương. Tước vương hai chữ là tột phẩm, là nhất đẳng đại vương, cao nhất trong các vương vị. Mà chàng vốn đã được gia nhập Thiên giới, nên là Thiên vương, địa vị chẳng thua kém gì Hoàng đế. Thật sự mà nói, do thực lực của Trường Thanh Cung cực kỳ hùng hậu, Giang gia lại là thiên hạ đệ nhất gia tộc, nên trước đây địa vị của chàng chỉ hơi kém hơn đế vị một chút mà thôi, vì vậy mới gọi là “vương trung chi vương”. Chàng không vui mừng vì được tấn thăng, mà vô cùng xúc động vì được Đức Chí Tôn cùng Tứ Hải Quân chủ quan tâm chiếu cố. So với tước vị, Thánh ân còn quý hơn nhiều.

Sau khi đã ban ấn kiếm sắc chỉ, hoàn tất nghi lễ sắc phong, Bạch Thiếu Lăng nghiêm giọng nói :

- Sắp tới đây giới vũ lâm sẽ phát sinh nhiều biến cố. Trẫm giao cho khanh trọng trách an định giới vũ lâm, để nó khỏi vượt qua ngoài quy củ mà Điện hạ đã định ra.

Giang Thừa Phong cung kính lĩnh mệnh. Bạch Thiếu Lăng lại nói :

- Khanh một mình qua lại giang hồ, giữ kín thân phận cũng là việc nên làm. Nhưng khanh là một vị vương gia, không nên để bọn thủ hạ gọi là công tử gia mà phải gọi là vương gia mới hợp lễ. À. Mà hiện giờ khanh đã là một vị đại vương, sau này lại kế thừa bảo vị của Trường Thanh Cung, nên gọi là vương thượng mới phải.

Giang Thừa Phong kính cẩn vâng dạ. Bạch Thiếu Lăng đưa mắt ngắm nhìn sắc diện chàng, chợt mỉm cười nói :

- Khanh quả là có mệnh số đào hoa, đi đến đâu là lưu tình ở đó.

Giang Thừa Phong ngượng ngùng cúi đầu nói :

-Thần không muốn quá đa mang, vậy mà … không sao tránh được.

Bạch Thiếu Lăng mỉm cười nói :

- Đó là do khanh quá anh tuấn, lại thêm vẻ phong lưu hào hoa, khéo chiều lòng người nên các giai nhân đều mơ tưởng.

Giang Thừa Phong đỏ mặt ngượng ngùng, cúi gằm đầu không dám nhìn lên. Lời của chúa thượng xem ra quá đúng. Nhưng bản tính của chàng đã vậy rồi, không dễ gì thay đổi được. Bạch Thiếu Lăng lại mỉm cười nói :

- Như thế có gì không tốt chứ ? Chẳng phải là Giang lão khanh cũng muốn khanh nạp phi thật nhiều hay sao ?

Giang Thừa Phong cúi đầu nói :

- Cũng vì việc đó mà thần mới rời cung vào Trung Nguyên, chắc là gia phụ đã tức giận lắm ?

Bạch Thiếu Lăng nói :

- Lúc đầu thì cũng có hơi tức giận đó. Nhưng đã là bậc phụ mẫu, ai lại có thể giận hài tử lâu dài được. Sau khi khanh bỏ đi, Giang lão khanh rất lo lắng, đã phái nhiều người đi khắp các nơi tìm khanh. Trẫm đã truyền dụ đến Trường Thanh Cung để Giang lão khanh được yên lòng.

Giang Thừa Phong cúi gằm mặt. Chàng vốn không thích khóc, nhưng lúc này đôi khóe mắt bỗng đỏ hoe, ánh mắt long lanh. Chàng chợt thấy thương nhớ cha già vô hạn. Bạch Thiếu Lăng lại nói :

- Khi nào thu xếp xong mọi sự, khanh cũng nên quay về Đại Mạc. Giang lão khanh đã cao tuổi rồi, rất cần có khanh bên cạnh.

Giang Thừa Phong cúi đầu vâng dạ. Bạch Thiếu Lăng đứng dậy, đi đến bên chàng, chợt đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc vòng trên cổ chàng, mỉm cười hỏi :

- Đây là vòng tình nghiệp của khanh ở Hoàng Cúc Lâu phải không ?

Giang Thừa Phong ngượng ngùng, đỏ bừng mặt, ấp úng nói :

- Chúa thượng … thần … đúng ra thần không nên đeo nó, nhưng …

Bạch Thiếu Lăng mỉm cười đỡ lời :

- Không sao. Nó trông cũng hợp với khanh đấy chứ. Ngay đến trẫm nếu được một chiếc vòng thế này chắc cũng nhận mà đeo ngay thôi.

Giang Thừa Phong càng thêm ngượng ngùng bẽn lẽn, chàng đã hiểu ý chúa thượng định nói về điều gì. Cả Thúy Bình tiên tử cũng vừa bảo Vương Bội Ngọc với chàng rất xứng đôi đấy thôi.

Bạch Thiếu Lăng chợt nói :

- Hoàng Cúc Lâu nghe không được hay cho lắm. Khanh có thể xem nó là hành cung của khanh ở Trung Nguyên, cải tên thành Nghi cung.

Ngẫm nghĩ giây lát, Bạch Thiếu Lăng lại nói tiếp :

- Giang lão khanh vừa phái một toán nhân mã đông đảo vào Trung Nguyên để bảo vệ khanh. Nếu như khanh nhận thấy đưa bọn họ đi theo không tiện thì có thể an trí bọn họ ở lại Nghi cung.

Giang Thừa Phong ngập ngừng hỏi :

- Chúa thượng cũng nhận thấy thần nên đi một mình ư ?

Bạch Thiếu Lăng cười nói :

- Theo khanh thấy thì đưa một toán nhân mã đông đảo đi theo có tiện hay không ? Ước hẹn ba năm của khanh vẫn chưa hoàn thành mà.

Giang Thừa Phong ấp úng nói :

- Ước hẹn đó … Thần … thần chỉ lo gia phụ mà biết được sẽ không hài lòng thôi. Chúa thượng ủng hộ thần chứ ạ ?

Bạch Thiếu Lăng bật cười :

- Được rồi. Khanh cứ yên lòng. Trẫm sẽ ủng hộ khanh. Nhưng khanh phải khéo thu xếp. Khanh không thể xảy ra bất trắc gì được. Giang lão khanh mà nổi cơn thịnh nộ thì … hậu quả sẽ ghê gớm lắm đấy. Cả trẫm cũng phải nhường nhịn ba phần.

Giang lão Bá chủ tu luyện hỏa hệ công phu, mật pháp tinh luyện, đạo hạnh cao thâm, và tính cách cũng cứng rắn dị thường, nên có phong hiệu là Hỏa Đức Tinh Quân. Mỗi khi lão nổi cơn thịnh nộ, cả thiên hạ đều chấn động.

Nghe chúa thượng nói thế, Giang Thừa Phong vội cúi đầu vâng dạ, trong lòng rất cảm động. Bạch Thiếu Lăng lại hỏi :

- Luồng hàn khí trong người khanh hiện giờ ra sao rồi ? Trẫm vì nhận được tin này nên mới cho triệu khanh đến đây đó.

Giang Thừa Phong kính cẩn đáp :

- Khải tấu chúa thượng. Thần không sao ạ. Nội lực của thần đủ sức trấn áp hàn khí. Chỉ có điều là thần không thể nào hóa giải hàn khí được.

Bạch Thiếu Lăng gật đầu nói :

- Trẫm triệu kiến khanh cũng là vì chuyện đó. Nội lực của khanh vốn đã có Hỏa tính cực mạnh. Nay lại có thêm luồng khí âm hàn kia. Nếu như khanh có thể dung hòa cả hai lực lượng lại thành một thì chẳng những nội lực bản thân gia tăng rất nhiều mà còn có thể luyện thành tấm thân bách độc bất xâm.

Giang Thừa Phong ngập ngừng nói :

- Nhưng … chúa thượng … thần … không đủ sức …

Bạch Thiếu Lăng mỉm cười nói :

- Trẫm triệu khanh đến đây là có ý muốn giúp khanh chuyện đó. Trẫm sẽ truyền thụ cho khanh khẩu quyết luyện công. Chỉ cần mỗi ngày khanh luyện tập vài canh giờ là độ nửa tháng sẽ hoàn thành.

Giang Thừa Phong cả mừng vội kính cẩn vái lạy tạ ơn. Bạch Thiếu Lăng truyền thụ cho chàng khẩu quyết, và còn hướng dẫn chàng cách thức luyện công. Sau đó, cho phép chàng lui ra.

Sau khi cáo biệt chúa thượng, Giang Thừa Phong vừa bước ra khỏi phòng, chợt trông thấy một lão nhân vận hắc bào, trạc độ bát tuần, râu tóc bạc phơ, hình dung quắc thước, đang đứng chờ chàng. Lão nhìn thấy chàng đi ra thì hết sức mừng rỡ. Chàng ngạc nhiên hỏi :

- Tạ thúc thúc. Thúc thúc cũng đến đây ư ?

Hóa ra lão nhân kia chính là Tạ Thiên Thái, một trong Ngũ lộ Trưởng lão của Thiên Hỏa Giáo, và cũng chính là Ngũ lộ Pháp vương của Trường Thanh Cung. Ngũ lộ Pháp vương có địa vị rất cao cả, chỉ ở dưới Đại Mạc Bá chủ. Năm người bọn họ cùng với phụ thân của Giang Thừa Phong năm xưa đã từng hợp xưng là Thiên Hỏa Lục Sứ, sau đó phụng thánh ý mà cùng nhau sáng lập nên Thiên Hỏa Giáo, rồi đông chinh bắc phạt gầy dựng nên cơ nghiệp vĩ đại của Trường Thanh Cung ngày nay. Giữa bọn họ với nhau còn thân hơn huynh đệ.

Lão nhân bật cười ha hả nói :

- Hiền điệt. Đã lâu rồi không gặp. Trông hiền điệt càng phong độ hơn xưa nữa đó nha. Ta nghe nói hiền điệt vào Trung Nguyên rồi gặp được mấy vị hồng phấn tri kỷ phải không ? Đáng mừng a. Thật đáng mừng a.

Lão vừa cười vừa nói một tràng dài làm Giang Thừa Phong ngượng ngùng bẽn lẽn vội cúi mặt tránh ánh mắt lão. Chợt lão nhìn thấy chiếc vòng thép chàng đang đeo trên cổ, kinh hãi hỏi :

- Thế này là sao ? Chiếc vòng này … Chẳng lẽ hiền điệt phạm lỗi gì nên bị chúa thượng phạt ?

Giang Thừa Phong lắc đầu nói :

- Không phải đâu. Chúa thượng ưu ái tiểu điệt lắm, vừa mới phong thưởng cho tiểu điệt nữa đấy.

Lão nhân ngạc nhiên nói :

- Thế sao ? Chúc mừng hiền điệt. Nhưng mà hiền điệt vừa được chúa thượng ban thưởng gì thế ?

Giang Thừa Phong nói :

- Tiểu điệt vừa được gia phong là Nghi vương. Chúa thượng còn bảo đây chính là thánh ý của Đức Chí Tôn.

Lão nhân vui mừng ôm vai chàng cười nói :

- Hay lắm. Hay lắm. Hiền điệt mà được Điện hạ để mắt đến thì tương lai tất sẽ rực rỡ huy hoàng. Cả chúng ta cũng sẽ được nhờ.

Đoạn lão lại sờ chiếc vòng thép, hỏi :

- Thế còn chiếc vòng này là sao ?

Giang Thừa Phong nói :

- Tiểu điệt bị giai nhân phạt đấy. Tiểu điệt hiện đang là tù nhân của người, nên phải đeo thứ này để luôn nhớ thân phận mình đang là một tù nhân.

Lão nhân nói :

- Hiền điệt thân phận tôn quý, đeo thứ này thì còn ra thể thống gì nữa. Để ta mở nó ra cho hiền điệt.

Giang Thừa Phong giơ tay cản lại, nói :

- Không cần đâu. Tiểu điệt thấy chẳng có gì là bất tiện cả. Chính tiểu điệt muốn đeo nó chứ không thì tiểu điệt đã tự mở nó ra từ lâu rồi. Hơn nữa, ngay chúa thượng cũng bảo nó hợp với tiểu điệt.

Lão nhân nghe chàng nhắc đến chúa thượng, biết là trong chuyện này chắc có vấn đề vi diệu, đành thở dài nói :

- Chúa thượng bảo vậy ta cũng chẳng biết ra làm sao cả ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Thúc thúc không hiểu chỉ vì cho đến giờ thúc thúc vẫn chưa có ai là hồng nhan tri kỷ đấy thôi.

Lão nhân cau mày nói :

- Nếu có hồng nhan tri kỷ mà phải chịu đựng khổ sở như vậy thì thà là không có còn hơn. Mấy chục năm nay ta sống một thân một mình, ung dung tự tại, muốn làm gì thì làm, sướng biết mấy.

Giang Thừa Phong nói :

- Biết rằng là vậy. Nhưng tiểu điệt lại không thể học theo thúc thúc mà sống một mình được.

Lão nhân liên thanh nói :

- Đúng thế. Đúng thế. Nếu hiền điệt mà muốn học theo ta sống một mình thì ta chính là người đầu tiên phản đối đấy. Việc lập gia thất của hiền điệt không chỉ là đại sự của riêng Giang gia mà còn là đại sự chung của toàn cõi Đại Mạc đấy chứ. Ngôi Bá chủ cần người kế vị.

Đó là chuyện đương nhiên. Xưa nay, ở các nền quân chủ thì người thừa kế hoàng vị có liên quan đến quốc bản, ảnh hưởng trọng đại đến việc quốc thống có còn được kế tục hay không, là quốc gia đại sự. Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa nên hỏi sang chuyện khác :

- Gia phụ bảo thúc thúc đến tìm tiểu điệt phải không ?

Lão nhân đáp :

- Đúng thế. Đúng thế. Hiền điệt không chỉ là người kế nghiệp duy nhất của bản giáo, mà còn là vị Bá chủ tương lai thống lĩnh toàn cõi Đại Mạc. Chốn giang hồ nguy hiểm trùng trùng. Hiền điệt một mình ngao du giang hồ, chúng ta làm sao yên tâm cho được ? Đại ca bảo ta vào đây lo việc bảo vệ hiền điệt. Sự an nguy của hiền điệt có quan hệ trọng đại đến thiên hạ cục thế, không thể xem thường được.

Giang Thừa Phong hỏi :

- Vậy ra gia phụ không bắt tiểu điệt phải trở về ?

Lão nhân nói :

- Đương nhiên là đại ca rất mong hiền điệt hồi cung. Nhưng tính ý hiền điệt ra sao chúng ta biết quá rõ rồi. Chuyện gì hiền điệt không muốn thì dù có ép buộc cũng không được. Vả lại, nghe nói vừa có được mấy nàng dâu, đại ca liền vui vẻ ngay. Đại ca bảo hiền điệt muốn ở Trung Nguyên bao lâu cũng được, chỉ cần cưới về thật nhiều thê thiếp, rồi sinh ra vài hài nhi trắng trẻo bụ bẫm là được rồi.

Giang Thừa Phong lắc đầu hỏi :

- Thúc thúc mang theo vào đây bao nhiêu người ?

Lão nhân cười đáp :

- Năm trăm. Nhưng đó chỉ là toán đầu tiên. Khi chúng ta tìm gặp được hiền điệt rồi thì đại ca sẽ phái thêm mấy toán nữa vào đây.

Giang Thừa Phong khẽ cau mày, nói :

- Chúng ta không nên nói chuyện ở đây, kẻo làm phiền đến chúa thượng. Hãy đến chỗ của thúc thúc rồi chúng ta sẽ nói sau.

Lão nhân gật đầu nói :

- Phải đấy.

Đoạn lão dẫn Giang Thừa Phong rời khỏi trúc lâu, đi vào rừng mai. Nơi nghỉ của lão là một trong những tòa đình viện nằm ẩn khuất giữa rừng mai. Cùng ở nơi ấy còn có khoảng hai chục người, đủ cả nam phụ lão thiếu, đều là môn hạ của Trường Thanh Cung. Bọn họ vừa thấy Giang Thừa Phong liền vội cung kính vái chào thiếu chủ.

Vào trong rồi, Tạ lão liền bảo bọn người kia dọn trà nước và chia nhau canh gác xung quanh tòa đình viện, để lão cùng Giang Thừa Phong mật đàm. Xong đâu đấy, Giang Thừa Phong hỏi :

- Chuyến này thúc thúc đích thân vào đây, chắc gia phụ có mật lệnh.

Lão nhân nói :

- Hiền điệt thật sáng suốt. Thật xứng đáng là vị Bá chủ tương lai. Bản cung thật may mắn có được một người kế nghiệp tài ba lỗi lạc như hiền điệt đây. Chúng ta cũng rất hãnh diện vì hiền điệt.

Thì ra lão này còn có tật nói nhiều. Giang Thừa Phong gượng cười hỏi :

- Mật lệnh đó là của thúc thúc hay của tiểu điệt ?

Lão nhân hạ giọng nói :

- Là của hiền điệt. Chúng ta nghe nói hiền điệt rất được lòng Tứ hải quân chủ. Việc này hiền điệt làm là thích hợp nhất.

Giang Thừa Phong hỏi :

- Việc gì thế ?

Lão nhân chưa đáp mà hỏi lại :

- Nghe nói hiền điệt vừa sáng lập ra Thái Chính Cung. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thế lực này đã rất nổi tiếng trong giới vũ lâm rồi. Có điều đến giờ người vũ lâm vẫn không ai biết nó như thế nào cả. Thiên hạ xem nó là thế lực hùng mạnh nhất mà cũng thần bí nhất vũ lâm đương đại. Thế là thế nào ?

Giang Thừa Phong nói :

- Chuyện dài dòng lắm. Thật ra chỉ là tình cờ mà thôi chứ tiểu điệt vốn cũng chẳng có ý định thành lập Thái Chính Cung.

Thở dài một tiếng, chàng lại nói tiếp :

- Chốn vũ lâm gió tanh mưa máu, phiền toái vô cùng. Việc tranh hùng trong vũ lâm tiểu điệt chẳng có mấy hứng thú.

Lão nhân cười nói :

- Không. Không. Hiền điệt cần có hứng thú, bởi vì việc này rất có lợi cho chúng ta, rất có lợi cho đại nghiệp của bản cung, cũng như vận mệnh của toàn thể thần dân Đại Mạc.

Lão nói quanh một lúc lâu mà vẫn chưa nói vào chính đề. Giang Thừa Phong không khỏi thầm cười khổ.