Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 48

Editor: Bóng

Beta: An Hiên

Khi Trần Hi quay lại đoàn phim, các nhân viên nhiệt tình tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cho cô. Mặc dù Trần Hi thấy việc này cũng không có gì để ăn mừng, nhưng có ăn uống vui chơi thì cô vẫn chung vui với mọi người.

Sáng hôm sau, Trần Hi mang tâm trạng hớn hở mở điện thoại lên hóng chuyện, không cần đoán cũng biết tin của cô được lên trang nhất, cùng với một tiêu đề chói mắt: "Bàn luận về tầm quan trọng của sự khiêm tốn và bối cảnh."

Sau đó Trần Hi mở bình luận xem.

Quả nhiên lại một lần nữa khẩu vị của các fans không khiến cô thất vọng.

"Tôi đã xin nghỉ phép để xem trực tiếp đó, thật không uổng phí khi bị trừ 200 tệ tiền lương mà, vỗ tay cho chị Hi."

"A a a a a a, tôi không ngờ Trần Hi là con gái của ông Trần XX, tình tiết vở kịch này bị bẻ lái quá nhanh, tôi phải đi tiêu hóa cái đã."

"Câu chuyện về chủ tịch giả làm ăn mày và cái kết đây mà, suốt quá trình tôi xem mà không dám đi vệ sinh luôn."

"Trần Hi quá ngầu, hồi trước bị bôi đen đến vậy mà vẫn có thể khoan dung. Rõ ràng có thể cậy vào gia thế, nhưng cô ấy vẫn cứ dựa vào chính mình, thật sự không hiểu nổi."

"Hình tượng của Trần Hi từ một kẻ xấu xa đã trở thành một nữ thần luôn rồi, bản thân có hậu thuẫn nhưng lại che giấu, quả là tấm gương sáng của chúng ta."

"Chỉ đơn giản một câu Trần XX là bố tôi, Trần Hi đã đập tan mọi tin đồn. Quá dữ!"

"..."

Phía dưới có một ít bình luận tẩy chay Đường U Lạc, Trần Hi lướt xuống từng trang từng trang, tâm trạng khá là sung sướng.

Cuối cùng thì cô cũng thành công tẩy trắng bản thân khỏi đám tro than rồi, thật vui mừng. o( ̄▽ ̄)d

Có một số quan điểm không thể nào hiểu được chuyện cô công khai gia thế mà lại được tẩy trắng, không phải bình thường minh tinh mà công khai bối cảnh thì đều bị chửi bới thêm sao? Vì sao đến lượt cô thì mọi chuyện lại khác vậy?

Trần Hi khiêm tốn tiếp thu và suy nghĩ cặn kẽ vấn đề đó, sau đó đưa ra kết luận: "Có một người tốt và một kẻ xấu, người tốt luôn tốt bụng bỗng dưng làm việc xấu thì sẽ bị mọi người mắng chửi, khinh bỉ. Còn người xấu luôn làm điều xấu xa, bỗng dưng làm việc tốt thì kẻ xấu xa này lại được ca ngợi hết lời. Lòng người vốn dĩ cực đoan vậy đấy, rõ chưa?”

Trong lòng Trần Hi yên lặng giơ ngón cái lên khen bản thân mình, sau đó thì tiếp tục đi làm chuyện xấu.

Vật đổi sao dời, thế gian thay đổi trong chớp mắt, Trần Hi giải thích cho mọi người chuyện phong thủy luân chuyển (1) vô cùng chính xác, làm người cần phải khiêm tốn và biết nói chút đạo lý.

(1) Phong thủy luân chuyển: Ý chỉ cả đời không phải lúc nào cũng may mắn suôn sẻ.

Việc này nhanh chóng trở thành một cơn bão trong giới giải trí, đi đâu mọi người cũng "Đừng trêu chọc tôi, tôi có người chống lưng đấy", các fans đều noi theo Trần Hi làm người khiêm tốn, khiến tinh thần này được phát huy mạnh mẽ.

Từ con đường thị phi, Trần Hi rẽ sang một hướng đi sáng sủa khiến ba người Đỗ Hân cũng cảm nhận được cảm giác đi trên con đường rộng rãi này một lần, tất cả đều hoàn mỹ như vậy.

Phim "Hoa Nở Hoa Tàn" vẫn tiếp tục quay.

Trần Hi bận rộn quay phim hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian đó hầu như không được về nhà, thêm việc công tác thường ngày của Tô Cẩm cũng bận rộn, cơ hội gặp mặt của hai người ít đến đáng thương. Điều này khiến tâm trạng Trần Hi rất sa sút.

Hôm nào đó khi hai người đang tán gẫu với nhau, Trần Hi tỏ vẻ đáng yêu ngốc nghếch than phiền với Tô Cẩm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy có khi nào em sẽ bị bệnh không? Hay vốn dĩ trên đời không có thuốc chữa bệnh tương tư?"

Tô Cẩm ở đầu dây bên kia không nói thêm gì.

Nhưng khi Trần Hi vừa về khách sạn thì nhìn thấy một nam thần nào đó đang tao nhã ngồi trên sofa đọc sách, ở góc phòng còn có một chiếc vali không rõ lai lịch.

Trần Hi chớp mắt mấy cái, khi chắc chắn người mình thấy không phải là ảo giác, cô nhanh tay nhanh chân đóng cửa lại, thấp thỏm vuốt ngực, đúng là có tật giật mình mà.

Trần Hi không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy, Tô Cẩm ngồi trên sofa cũng không thể hiểu được.

Nam thần nào đó lên tiếng hỏi: "Em sao vậy? Gấp gáp thế làm gì?"

Em làm sao, có thể làm sao được, đương nhiên là kích động quá chứ sao.

Trần Hi chạy nhanh đến cạnh anh, hỏi: "Sao anh lại đến đây? Mà làm sao anh vào được?"

Tô nam thần bình tĩnh đáp: "Không phải em nói mình sắp bị bệnh sao? Anh tới để tiêm thuốc phòng bệnh cho em."

Phụt, chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào hết.

"Còn về việc vào bằng cách nào..." Tô nam thần lại nói: "Cái này hãy đi hỏi người đại diện của em ấy."

Người đại diện mê trai nhiều chuyện này...

Trần Hi chỉ thuận miệng phàn nàn thôi nhưng không ngờ lại mời được nam thần đến, bây giờ cô vô cùng phấn khích, trong lòng còn mừng thầm.

Sau khi hai người nói chuyện về công việc và vô số những chuyện nhỏ nhặt khác thì Trần Hi mới nhìn sang chiếc vali nằm trong góc, chỉ vào nó rồi hỏi Tô Cẩm: "Đó là cái gì vậy ạ?"

Tô Cẩm nhìn qua một cái rồi thản nhiên đáp: "Vali."

Ừm, đương nhiên em biết cái đó là vali rồi, cô hỏi tiếp: "Nhưng tại sao nó lại ở trong này vậy ạ?"

Tô nam thần hờ hững đáp: "Chạy qua chạy lại mãi thì phiền lắm, anh quyết định mang hết qua đây, vừa hay chỗ này cũng gần với địa điểm quay của anh, tiết kiệm được kha khá thời gian."

Trần Hi: "..." Ý anh là sao? Hả? Mấy lời nói này của anh có ý gì?

Trần Hi kinh ngạc nhìn chiếc vali nằm yên lặng nơi góc phòng, thật sự là cô không tin vào lỗ tai của mình nữa rồi, ý anh là...?

Trần Hi không dám nghĩ tới cũng không dám hỏi nữa, sợ bản thân lại nghe thêm vài câu khiến người ta không khống chế nổi.

Tâm trạng nóng nảy bất an của Trần Hi vẫn kéo dài đến khi màn đêm buông xuống, cô không thể không biết xấu hổ mà hỏi chuyện dọn qua đây theo lời anh nói có phải là dọn qua đây như trong suy nghĩ của cô không.

Tô nam thần vẫn bình thản xem TV, đọc sách, lướt điện thoại, lên mạng, chẳng hề có biểu hiện gì gọi là lúng túng, thoải mái bình thường như ở nhà mình vậy.

Trần Hi lề mề ôm áo ngủ đứng ở cửa nhà tắm, quay đầu nhìn thấy Tô Cẩm tựa nửa người trên giường.

Tô Cẩm mặc bộ đồ ngủ thoải mái, màu sắc khá nhạt khiến nhìn qua trông anh cực kỳ dịu dàng thoải mái, lúc này anh đang nghiêm túc xem kịch bản "Hoa Nở Hoa Tàn" của Trần Hi.

Trần Hi ngượng ngùng mở miệng: "Tô... Cẩm..."

Tô Cẩm ngẩng đầu lên, Trần Hi không chịu được kích thích từ khuôn mặt mê hoặc lòng người ấy, gò má đỏ ửng lên, đôi mắt vội vàng đảo sang nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mặt anh, lí nhí hỏi: "Tối nay, anh... ngủ ở đây ạ?"

Câu này nghe thật dung tục, thật mời gọi làm sao ấy, Trần Hi vừa nói xong lập tức cảm thấy xấu hổ chết đi được.

Tô Cẩm nhìn vẻ lúng túng của người nào, khoé môi cong lên, giả vờ bất mãn thốt lên: "Cô Trần này, em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Dạ?”

Trần Hi tùy tiện liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường rồi trả lời, “Mười một giờ rưỡi rồi ạ..."

Thái độ ngoan ngoãn đáp lời của cô khiến Tô Cẩm bật cười, sau đó anh ra vẻ không vừa lòng nói: "Đã mười một giờ rưỡi rồi mà em còn muốn anh trở về sao? Từ đây về nội thành mất ba tiếng đấy."

Trần Hi ôm bộ áo ngủ màu trắng đứng ở cửa nhà tắm, thân hình nhỏ bé trông thật đáng yêu, lại thêm mái tóc dài xoã sau lưng, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay bối rối nhăn nhúm lại.

Cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời, loay hoay cả buổi chỉ nói được vài chữ: "Nhưng mà... nhưng mà..."

Đôi chân dài trắng nõn cứ nhích tới nhích lui trên thảm, lộ rõ sự lo lắng bứt rứt trong lòng cô.

Tô Cẩm buồn cười, ho nhẹ một cái rồi không thèm để ý đến sự bối rối của cô nữa, tiếp tục dán mắt lên kịch bản, ném cho cô một câu: "Em tắm nhanh đi, anh chờ."

Trần Hi: "!!!!!"

Trần Hi cắn môi, cẩn thận bước từng bước vào nhà tắm, trái tim cứ lơ lửng không yên.

Tắm một cái là mất tận bốn mươi phút, Trần Hi nhìn vào gương lần cuối, xác định không có vấn đề gì rồi mới đi ra.

Két một cái, cửa nhà tắm mở ra, Trần Hi ngó đầu ra nhìn trước, nhìn qua nhìn lại, trên giường đã không còn thấy Tô Cẩm nữa rồi, cô hơi thất vọng, nhưng mà lạ thật, tại sao cô lại thất vọng?

Tô Cẩm cầm theo máy sấy bước vào từ phòng ngoài, thấy dáng vẻ tìm kiếm xung quanh của Trần Hi thì đi đến phía sau cô, lên tiếng hỏi: "Em tìm gì vậy?"

Trần Hi giật mình, xoay người lùi ra sau hai bước, đáp: "Đâu... đâu có gì..."

Cô thật sự không có tiền đồ gì hết. o(╯□╰)o

Tô Cẩm cắm dây máy sấy vào ổ điện, vẫy tay bảo cô đi sang: "Lại đây, anh sấy tóc cho em."

Trần Hi chạy tới, nghe lời mà ngồi lên giường, tim đập như sấm.

Đêm khuya, khách sạn, sấy tóc, sau đó chính là... trí tưởng tượng của cô đã bay xa rất xa rồi. Vì để tránh cho bầu không khí này tiếp tục kéo dài, cô tìm chủ đề để nói chuyện: "Anh xem xong kịch bản của em rồi ạ?"

Tô Cẩm nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trần Hi tiếp lời: "Anh thấy kịch bản có vấn đề gì không?"

"Anh không biết." Tô Cẩm dùng ngón tay dịu dàng chải mái tóc của cô, chậm rãi đáp.

Không biết? Trần Hi cầm kịch bản bên cạnh giường lên hỏi anh: "Không phải anh xem xong rồi à?"

Tô Cẩm dừng một chút, sau đó cực kỳ nghiêm túc và chính trực trả lời: "Anh xem thử kịch bản có cảnh giường chiếu không thôi, còn mấy thứ kia... Anh không quan tâm."

Hả?

Tóc đã khô hơn nửa, Tô Cẩm dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "May mà phim này không có mấy cảnh giường chiếu hay hôn hít, hoặc quay với mấy em trai xinh tươi gì đó gì, anh yên tâm rồi."

Trần Hi lập tức cảm thấy Tô nam thần quá thực tế rồi.

"Lỡ như có thì sao? Anh sẽ không cho em quay à?" Trần Hi rất tò mò hỏi anh, sau đó lí nhí thừa nhận, "Trước kia em cũng từng quay đó."

Tô Cẩm nhẹ nhàng véo khuôn mặt mềm mại đáng yêu của người nào đó, lên tiếng: "Nếu em có diễn đoạn này thật thì anh nhất định phải giám sát em, nhỡ đâu em không khống chế nổi mà tuỳ tiện sờ mó người khác thì sao? Quay với anh thì không sao, nhưng em không được sờ người khác. Vì nghĩ cho họ nên anh mới phải giám sát em thật chặt đấy chứ."

Tại sao cô lại thấy Tô nam thần lúc này thật đáng yêu nhỉ, Trần Hi bắt lấy điểm quan trọng: "Vậy tức là em có thể tuỳ tiện sờ anh à? Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được..."

Trần Hi nói xong còn cười khà khà hai tiếng, Tô Cẩm bất đắc dĩ thở dài: "Rốt cuộc là cả ngày em cứ suy nghĩ chuyện gì thế?"

"Anh đó."

Thôi được rồi, Trần Hi cảm thấy bản thân thật sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa, cô gục đầu xuống, né tránh ánh mắt của Tô nam thần.

Tô Cẩm cong môi cười, lúc cô vừa gục đầu xuống thì lấy tay nâng cằm cô lên, người nào đó mới tắm xong tựa như hoa sen chớm nở, khuôn mặt ngây thơ thuần khiết hấp dẫn Tô Cẩm.

Anh lại gần, nhẹ nhàng ngậm khóe môi người nào đó, sau đó hôn càng lúc càng sâu, dịu dàng triền miên, hôn đến khi Trần Hi không còn sức để chống đỡ, dần dần ngã ra, Tô Cẩm cũng theo đó mà nằm xuống, thân thể quấn quít, hai người nằm chồng lên nhau.

Bầu không khí trong phòng tràn ngập ám muội, nhiệt độ tăng cao. Cô gái nào đó không thể kháng cự trước một nụ hôn sâu như thế, khuôn mặt đỏ bừng, Tô Cẩm hôn cô sâu hơn, dần dần hôn đến tai, trên người cô có mùi thơm của sữa tắm, chóp mũi Tô Cẩm lướt qua da thịt cô, sau đó ngậm lấy vành tai trắng ngần của người nào đó.

Trần Hi chợt rên lên một tiếng.

Tô Cẩm ngừng lại.

Trần Hi nằm trên chiếc chăn mềm mại, hô hấp thật sâu, hai tay đặt lên ngực nhưng không thể ngăn được tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực mình.

Tô Cẩm nhìn Trần Hi, khẽ vuốt sợi tóc lộn xộn của cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Trần Hi."

"Dạ?"

Ngay lúc này Trần Hi đã suy nghĩ hết tất cả những lời anh có thể sẽ nói, cũng chuẩn bị luôn câu trả lời rồi.

Nhưng cuối cùng Tô nam thần chỉ vuốt tóc cô: "Nghỉ ngơi sớm đi, anh đi đây."

Trần Hi: "..." Đây là tình huống gì vậy?

Trần Hi hoàn toàn không thể phản ứng được trước lời nói của Tô Cẩm, cô còn tưởng rằng anh nói đùa, kết quả không ngờ anh đến góc phòng kéo vali định ra ngoài thật.

Trần Hi bó tay, nhỏ giọng hỏi anh: "Đã trễ thế này rồi, anh thật sự phải đi về ạ?"

Vậy thì mang theo vali làm gì, mang theo cho vui chắc? o(╯□╰)o

Tô Cẩm buồn cười nhìn gương mặt hơi thất vọng của cô, chậm rãi nói: “Người đại diện đã đặt phòng cho anh rồi, anh chỉ về phòng thôi, ở ngay trên phòng em đấy. Em ngủ đi, ngày mai còn phải quay phim."

Hả? Vậy tại sao không nói sớm chứ, cô bị Tô nam thần trêu chọc sao?

Trần Hi leo lên giường, lăn qua lộn lại cả buổi, thật là xấu hổ mà, tại sao lại có thể có phản ứng đáng xấu hổ như vậy chứ, cô là một người trong sáng thuần khiết biết bao, không nên như vậy đâu.

Thế nhưng bây giờ làm sao mà cô ngủ sớm được đây!? o(≧ [口] ≦)o