Vừa Vặn Có Chút Ngọt

Chương 51: “Anh tặng em Bến Thượng Hải của anh”

Editor: Yuu
“Kiều An, sinh nhật vui vẻ.”

Kiều An cảm thấy trong lòng mình như có một dòng nước ấm dần dần lan ra toàn thân, nó không ngừng lưu động, dường như muốn tràn ra khỏi người cô vậy.

Trái tim cô mềm đến rối tinh rối mù.

“Anh cũng vui vẻ.” Một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ra câu này.

Sau đó, cả hai người đều cười.

Kiều An ôm lấy bó hoa, Phó Cảnh Tri đã gọi đồ ăn từ trước: “Lão Phùng cố ý đặt những món ăn này cho chúng ta.”

Lão Phùng là chủ của nhà hàng này.

Cô khịt mũi: “Thật đói bụng.”

“Có phải thành bữa ăn khuya rồi không?” Kiều An nhìn đĩa thức ăn đầu tiên được đem lên.

Lúc này đã gần 10 giờ, cũng không còn sớm lắm.

Phó Cảnh Tri không để ý: “Vừa lúc anh có thể nói với em một tiếng sinh nhật vui vẻ vào giây cuối cùng của ngày hôm nay.”

Kiều An nhận thấy hốc mắt mình lại bắt đầu nổi lên một tầng nhiệt khí.

Đồ ăn đã sớm được chuẩn bị nên được bê lên rất nhanh chóng, lúc này lão Phùng cũng tiến vào mời cô một ly rượu, còn nói muốn được gặp bạn gái của Phó Cảnh Tri, làm cho cô vô cùng xấu hổ.

Ăn uống xong xuôi, Kiều An giơ tay muốn nhận quà: “Quà của em đâu?” Không một chút khách khí hỏi.

Phó Cảnh Tri chỉ mỉm cười nhìn cô, ý cười như thế nào cũng không thể che giấu được: “Quà ở trong hoa viên nhỏ.”

Kiều An giống như là hiểu rõ “ồ” lên một tiếng. Cô đoán chẳng mấy khi ông cụ non nghìn năm tuổi này muốn chơi lớn làm mấy trò lãng mạn như thế này, nên cô cũng không muốn truy vấn nữa.

“Đi thôi, để anh dẫn em đi.” Phó Cảnh Tri thấy thế, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng kéo cô đi, đưa cô tới hoa viên nhỏ của nhà hàng.

Nơi đây ngay gần Bến Thượng Hải, hai tòa nhà cao ốc bao quanh một cái hoa viên nhỏ. Vừa mở hàng rào ra, Kiều An liền nhìn thấy tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu ở đối diện đang tỏa sáng, còn có mấy dòng chữ lẫn lộn đang nhảy màu “Tôi yêu Thượng Hải.”, “I love SH.”, “Hi SH”.

Đủ loại kiểu dáng ánh đèn vẽ lên một Bến Thượng Hải thật tuyệt đẹp.

Cô vô thức nhìn về phía khu vườn nhỏ, giờ phút này, trong vườn chỉ có một vài chiếc đèn retro treo ở dưới mái hiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Khu vườn rất tối, cách xa màn hình ánh sáng đối diện kia.

Kiểu An mỉm cười đầy ẩn ý, làm bộ không biết gì nói: “Quà ở chỗ này sao?”

Cô đoán rằng có lẽ Phó Cảnh Tri sẽ treo đèn lồng trên cây, sau đó, với một cái búng tay, những ánh đèn đầy màu sắc thật lộng lẫy hiện ra, có thể sẽ có âm nhạc và pháo hoa…

Phó Cảnh Tri nắm lấy tay cô đi đến một cái bàn đá nhỏ ở trong hoa viên, để cô ngồi xuống trước, rồi anh xoay người đem tới một cái bánh kem, cùng với một hộp quà đã được đóng gói vô cùng cẩn thận.

Kiều An nhìn một cái liền nhận ra, bánh kem trong hộp là của tiệm cô.

“Là chị Hạ làm sao?” Cô hỏi.

Anh gật đầu thừa nhận: “Hôm nay thật sự rất vất vả mới nhập cư trái phép vào được.” Anh nửa đùa nửa thật nói.

Phó Cảnh Tri mở hộp bánh ra, bên trong là bánh kem chocolate mà Kiều An thích nhất, trên bánh kem còn có hai cái hình người nhỏ kề sát vào nhau. Anh cắm lên bánh 18 ngọn nến, nhưng không lập tức châm nến.

“Quà sinh nhật.” Anh lấy từ trong túi ra một cái hộp tinh xảo, đưa đến trước mặt cô.

Kiều An nhìn mấy cái cây xung quanh, không có đèn, cũng không có âm nhạc, là cô đoán sai rồi sao?

Cô thoáng giật mình, cầm lấy nó, mở ra liền nhìn thấy, là một bông hoa có cánh giống hình cỏ ba lá màu vàng sáng lấp lánh.

Là vòng cổ của VCA Frivole.

Kiều An vẫn còn ngẩn người ra, thì Phó Cảnh Tri đã vòng ra phía sau cô. Anh lấy chiếc vòng cổ từ trong hộp ra. Trên cổ bỗng nhiên truyền tới cảm giác mát lạnh, cô cúi đầu, mặt dây chuyền rơi xuống trên xương quai xanh, cô không thể nhìn thấy hình dạng của nó.

Vì thế, cô trực tiếp cầm điện thoại lên mở camera trước ra xem.

Chỉ nhìn thấy những cánh hoa hình trái tim tạo thành một bông hoa ba cánh dừng trên xương quai xanh của mình, ở dưới ánh đèn màu vàng ấm khúc xạ ra những tia sáng rực rỡ.

Một vòng rồi một vòng, lấp lánh sáng lên.

“Tại sao không tặng Độc thư bút ký?” Kiều An đưa tay lên sờ mặt dây chuyền, ba cánh hoa hình trái tim truyền đến xúc cảm lạnh băng.

Thật ra thường ngày cô sống khá tiết kiệm, nhưng cô đặc biệt thích những thứ trang sức lấp lánh như thế này.

Phó Cảnh Tri quay trở lại trước mặt cô: “Vốn đã chuẩn bị sẵn cho em một quyển.”

Lời nói vừa dứt, anh liền cười rộ lên.

Còn vì sao không đưa cho cô, anh cũng không nói ra. Anh cứ như vậy mà nhìn cô chăm chú, trên mặt tràn ngập ý cười, vừa ấm áp lại vừa mê người.

Kiều An bị anh nhìn chắm chú, mặt mày đỏ bừng lên. Cô rũ mắt xuống, tầm mắt dừng trên hai cái hình người nhỏ kề sát nhau trên bánh kem, tim đập thình thịch.

Cái bật lửa được bọc lại cẩn thận để bên cạnh bánh kem: “Chúng ra cùng châm nến nhé?” Giọng nói rất nhẹ.

Không nghĩ tới, Phó Cảnh Tri lại một lần nữa ngăn cô lại.

Phó Cảnh Tri lấy từ trong túi ra một cái điều khiển từ xa, ấn hai lần, đèn trong hoa viên đều tắt đi.

Chỉ có hai người ở trong hoa viên, thình lình rơi vào một vùng tối đen, Kiều An có chút hoảng sợ.

Sau đó, nương theo ánh đèn sáng lạn của Bến Thượng Hải đối diện, cô thấy Phó Cảnh Tri đang bóc một hộp quà khác ở trên bàn. Hộp quà màu đỏ chỉ lớn hơn cái bánh kem trên bàn một chút, còn được thắt lại bằng một cái nơ bướm.

Chờ hộp quà được mở ra toàn bộ, cô rốt cuộc cũng thấy rõ được hình dạng của thứ bên trong.

Kiều An hoàn toàn sửng sốt.

Giống như lúc ở trong phòng, một cỗ nóng bóng lại lan tràn một lần nữa.

Chua chua ngọt ngọt.

Trong đêm tối, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người con trai thân trường ngọc lập kia. Anh cẩn thận cầm món quà lên, đi về phía cô. Anh bước chầm chậm, từng bước như thể dừng ở nơi trái tim cô.

Kiều An lại một lần nữa sờ lên cái vòng cổ trên xương quai xanh, lúc này đã vô cùng ấm áp.

Đứng yên ở trước mặt cô, Phó Cảnh Tri sờ đến cái nút, bật công tắc lên.

Trong phút chốc, ánh sáng lộng lẫy từ Bến Thượng Hài được thắp sáng lên trong tay anh.

Mọi thứ trước mắt Kiều An dần trở nên mơ hồ.

Ở tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu, từng dòng chữ lóe sáng lên: “Anh yêu em, Kiều An”, “I Love U”, “Kiều An, sinh nhật vui vẻ”…

Giống như một màn trình diễn ánh sáng ở đối diện vậy.

Ngay cả cực quang trong ánh sáng cũng nổi bật, từng chút từng chút biến hóa, đan xen vào khung cảnh đẹp nhất trên Bến Thượng Hải.

Phó Cảnh Tri duỗi tay, thật cẩn thận ôm lấy mô hình Bến Thượng Hải đưa tới trước mặt Kiều An: “Kiều An, tạm thời anh chưa thể làm cho tên em xuất hiện trên Bến Thượng Hải thật sự, cũng không thể làm Đông Phương Minh Châu và Tháp Kim Mậu sáng lên vì em, cho nên, anh tặng em Bến Thượng Hải của anh.”

Kiều An chớp mắt, cô nghĩ trước một màn này mình nên khóc vì vui sướng, nhưng nước mắt cô không thể rơi xuống được. Cô vẫn mỉm cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Lúc này, cô nhanh chóng tìm được bóng dáng của mình trong mắt Phó Cảnh Tri, đôi mắt còn lộng lẫy hơn cả những vì tinh tú, chỉ ẩn chứa bóng dáng của một mình cô.

Trong mắt anh cũng chỉ có thể nhìn một mình cô thôi.

“Phó Cảnh Tri, anh gạt em!” Cô mím môi.

Bị phản ứng ngoài dự đoán của cô làm cho phát ngốc, Phó Cảnh Tri thậm chí còn có chút bất lực: “Anh không gạt em.” Anh nhìn cô: “Sau này cũng sẽ không.”

Kiều An phì cười, nhìn đến bộ dạng vô tội của anh, cô lại căng mặt nói: “Không phải anh nói anh không lãng mạn sao? Em thấy rất say đắm lòng người.”

“Cho nên, em thấy xúc động sao?” Phó Cảnh Tri nhìn cô chăm chú không chớp mắt, đáy mắt nhiễm ý cười.

Kiều An nhướng mày: “Anh nói xem?”

“Thật là đẹp mắt!” Cô nhấn mạnh, duỗi tay chạm vào tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu trong tay anh: “Anh tự làm sao?”

“Ừ, mô hình là do anh tự làm, còn hệ thống đèn thì là Mục Thừa Dương thiết kế.” Phó Cảnh Tri vui vẻ nói.

Mô hình tinh xảo được đặt xuống bên cạnh bánh kem, anh châm nến, nói: “Kiều An, sinh nhật vui vẻ, mau ước đi.”

Anh đứng ở bên cạnh Kiều An, hai người hiện tại thật giống như hai cái hình người nhỏ trên bánh, kề cạnh bên nhau đến gắt gao: “Điều ước thứ ba em viết vào giấy, rồi nhét vào Đông Phương Minh Châu.” Anh lại nói.

Kiều An nghe lời nhắm mắt lại: “Điều ước thứ nhất, hy vọng ba mẹ sẽ luôn được khỏe mạnh.”

“Điều ước thứ hai, hy vọng cửa tiệm mới sẽ làm việc thật thuận lợi.”

Điều ước thứ ba, hy vọng Phó lão sư của em luôn được mạnh khỏe và hạnh phúc.

Cô quay lưng lại, nương theo ánh đèn sáng của mô hình, viết lời chúc sinh nhật đặc biệt của năm nay, sau đó gập lại thành ba. Phó Cảnh Tri thuận tay định nhận lấy, lại bị cô tránh được.

Tìm kiếm một lúc, cuối cùng Kiều An cũng nhìn thấy một cái khe nhỏ giống như trên con heo đất trong quả cầu thứ ba của Đông Phương Minh Châu, cô nhét tờ giấy vào bên trong.

Sau đó, cùng Phó Cảnh Tri thổi tắt ngọn nến.

“Anh muốn ăn miếng bánh kem nào?” Đầu ngón tay cô dính một chút kem, nhanh chóng quệt lên má phải anh, anh cũng không né tránh động tác của cô.

Phó Cảnh Tri khẽ cười, ngón tay cũng chạm vào kem, quệt lên má trái Kiều An: “Nghe theo em.” Rồi sau đó, anh dùng một chút lực tắt ánh đèn từ Đông Phương Minh Châu đi. Sau đó anh cầm mô hình lên đặt ở trên tay.

“Phó lão sư?” Kiều An sững sờ: “Điều ước của em vẫn còn ở trong đó.” Cuối cùng cũng định thần lại.

Phó Cảnh Tri cất lại mô hình Đông Phương Minh Châu vào trong túi mình: “Kiều An, hãy để anh thực hiện điều ước này của em. Bất luận nó là cái gì, anh đều sẽ biến nó thành hiện thực, được không?” Anh ôm lấy mặt cô, hơi khom lưng xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có bóng hình của lẫn nhau.

Giọng nói anh hàm chứa ý cười, ấm áp lại vô cùng trịnh trọng, từng câu từng chữ, đều dừng lại ở trong tim Kiều An.

Lần này, nước mắt của cô cuối cùng cũng đã rơi.

Cô còn chưa kịp kìm nén giọt nước mắt lại thì đã nếm được vị mặn đắng trên khóe miệng.

Nhưng cô cảm thấy thật sự rất ngọt.

Kiều An hít một hơi, chủ động ôm cổ Phó Cảnh Tri, anh cũng dùng sức ôm chặt lấy eo cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, môi mỏng dán lên môi anh: “Được.”

Dịu dàng lại lưu luyến.

*

Hôm sau, Kiều An ở trong tiệm. Tối qua hơn 12 giờ, Phó Cảnh Tri mới đưa cô trở về nhà, sau đó trằn trọc mãi, cô cũng không thể ngủ ngon được.

Nhìn gương mặt cô rõ ràng là đang buồn ngủ, nhưng nụ cười trên môi lại không tắt, phục vụ trong quán đều bí mật đặt cược với nhau chuyện vui của cô sắp tới.

Vào buổi trưa, trong tiệm vắng vẻ hơn rất nhiều. Bỗng nhiên một người đàn ông đẩy cửa bước vào, trên người tỏa ra khí chất thanh tuyển.

Phục vụ đi tới, chủ động chào hỏi: “Chào anh.”

“Chào cô, tôi tới tìm bà chủ tiệm.” Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo một ý cười nhạt.

Nhân viên phục vụ kia đỏ mặt: “Để tôi đưa anh qua đó.”

Kiều An đang ngồi trên ghế tính toán sổ sách, thấy rõ người đi tới, lập tức đứng lên, khẽ cười: “Luật sư Sở.”

Sở Dự gật đầu chào hỏi: “Tôi giúp Sở Mịch mang quà tới.” Lời ít mà ý nhiều.

Kiều An nói lời cảm tạ, đón nhận lấy hộp quà, cũng không khách khí hỏi anh xem có muốn uống cái gì không. Mà anh đưa quà xong cũng không nói thêm gì, chỉ bảo phải đi luôn.

Mấy nhân viên phục vụ trong tiệm đều nhìn chằm chằm vào Sở Dự, họ thấy tuy anh có vẻ lạnh lùng, nhưng thật sự đẹp trai.

“Còn nữa, sinh nhật vui vẻ.” Trước khi đi, Sở Dự nhớ ra, cong khóe môi, hai má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.

Nhanh chóng như phù dung sớm nở tối tàn, nụ cười được thu lại, lại trở về biểu cảm lạnh lùng, khiến Kiều An cảm thấy dường như cái má lúm đồng tiền vừa rồi là cô nhìn lầm.

“Cảm ơn.” Cô hoàn hồn, lại nói cảm ơn một lần nữa.

Sau khi anh rời đi, có hai nhân viên phục vụ tò mò đi tới, hết hỏi Sở Dự làm nghề gì, lại hỏi tại sao chưa từng thấy anh tới đây. Kiều An bị hỏi đến bất lực, đúng lúc đấy Sở Mịch gọi tới.

“Người chị em!” Cô ấy hét lớn.

Hai ngày trước, Sở Mịch đã theo giáo viên phụ đạo tới Chiết Giang giao lưu học thuật nên không kịp trở về: “Anh tớ vừa gửi tin nhắn nói rằng anh ấy đã chuyển quà tới tay cậu rồi?”

Kiều An mở hộp quà ra, là một chiếc lắc tay, trên vòng còn treo ba viên pha lê, thật xinh đẹp.

Cô cười rộ lên: “Cậu với Phó lão sư thật là tâm đầu ý hợp, một người tặng tớ vòng cổ, một người tặng tớ lắc tay, vừa đủ một bộ.”

Cô mở loa ngoài của điện thoại lên rồi đặt xuống bàn, sau đó đeo cái lắc tay lên cổ tay.

“Ồ! Vậy cậu thích quà tặng của tớ hay là thích của anh ta?” Sở Mịch tranh sủng.

Kiều An cố cài cái chốt lại, sau đó đặt điện thoại lên bên tai: “Cậu nói gì cơ?”

Sở Mịch: “Chán quá! Năm nay tớ phải ở lại Chiết Giang nên không về đón sinh nhật cùng cậu, vậy mà cậu lại còn so sánh sự lãng mạn với tớ nữa. Phó Cảnh Tri hơn tớ sao?”

“Người chị em, khẳng định anh ta đặc biệt nhàm chán lại không thú vị, không có chút lãng mạn nào!” Cô ấy lại nói.

Kiều An khẽ cười.

Thật ra Phó lão sư rất lãng mạn.

Tiểu Triệu xách theo một túi bánh kem đi ngang qua chỗ cô ngồi, suýt nữa bị nụ cười tươi của cô làm cho mù mắt.

“Chị, em đi giao hàng.” Tiểu Triệu giơ túi đồ lên, cười đầy ẩn ý: “F đại!”

Liền bị Kiều An hung hăng trừng mắt một cái.

Bởi vì tiếng nói quá lớn, Sở Mịch nghe được hai chữ “F đại” đặc biệt vang dội thì xì một tiếng: “Đừng nói chuyện với tớ nữa, đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khẳng định cậu sẽ đứng về phía Phó lão sư.”

“Không còn cách nào khác.” Giọng nói Kiều An tràn ngập sự kiêu ngạo: “Ai bảo người yêu tớ quá ngọt ngào cơ!”

Sở Mịch: “…”

Tiểu Triệu đi tới F đại, sau khi giao đồ tới mấy văn phòng trong học viện mới đi tới phòng của Phó Cảnh Tri. Lúc này anh không có tiết dạy, đang ngồi ở bàn chuẩn bị giáo án bài giảng.

Thấy Tiểu Triệu mang đồ ăn tới, một số giáo viên trong phòng lại bắt đầu buôn chuyện. Vốn dĩ Phó Cảnh Tri là một trong những giáo viên trẻ nhất trong văn phòng của họ, đặc biệt nhiều năm qua anh vẫn còn đơn thân, nhưng sự tập trung hiện tại của anh đều đặt vào giáo án làm cho bọn họ buồn thối ruột.

Khó thấy được cây vạn tuế nở hoa, tuy chỉ là một đóa hoa nhỏ, nhưng cũng trở thành chủ đề bàn tán của văn phòng giáo viên chuyên ngành của học viện Công Quản.

Có giáo viên đi tới, cười trêu ghẹo: “Tiểu Phó, nghe nói Kiều An muốn mở thêm một cửa tiệm mới, vậy sau này trong nhà cậu ai quản lý kinh tế vậy?”

Phó Cảnh Tri giật mình, không chờ anh trả lời, có một giáo viên khác liền thay anh trả lời: “Còn phải nói, đương nhiên là Kiều An rồi, cậu ấy còn phải đem tiền lương về nộp cho cô ấy ý chứ.”

Mấy giáo viên đều cười lớn, Phó Cảnh Tri chỉ mỉm cười, lẳng lặng nghe.

Buổi chiều sau khi tan làm, anh trực tiếp đi tìm Kiều An, cô nói tối nay có thể sẽ về nhà đúng giờ, vậy nên anh tới đón cô. Mấy nhân viên phục vụ trong tiệm thấy anh tới liền tươi cười đầy mặt.

Anh tìm không thấy Kiều An, Tiểu Triệu thấy vậy chỉ về phía phòng bếp: “Chị ấy đang cùng chị Hạ nghiên cứu món mới ở trong bếp.”

Phó Cảnh Tri nghe vậy, tự mình tìm một chỗ để ngồi, kiên nhẫn chờ cô.

Không lâu sau, Kiều An đeo tạp đề đi ra, hai tay đều bưng cái khay nhỏ. Thấy Phó Cảnh Tri tới, bước chân cô không khỏi nhanh hơn, khiến anh có chút hoảng hốt.

“Chậm một chút.” Phó Cảnh Tri đi tới, đón lấy khay bánh kem bên tay trái cô.

“Phó lão sư.” Kiều An giòn giã gọi anh, giọng nói không thể che giấu được sự vui sướng.

Anh đặt khay bánh kem lên trên bàn, cô cũng đặt khay trên tay mình xuống: “Anh nếm thử xem cái nào ngon hơn? Một khay là em làm, một khay là chị Hạ làm.” Cô ngồi xuống bên cạnh ăn, nhìn anh chăm chú.

Phó Cảnh Tri thấy đôi mắt cô đặc biệt long lanh, mi mắt chớp hạ khiến lòng người phát ngứa.

“Ngẩn người làm gì? Anh mau nếm thử đi!” Kiều An thúc giục.

Anh nếm thử miếng bánh hình vuông bên trái trước, sau đó nếm thử miếng mousse xoài bên phải.

“Bánh hình vuông ăn ngon.”

Sau đó, Phó Cảnh Tri nhìn thấy cô suy sụp: “Bánh hình vuông là chị Hạ làm.”

Anh cười xoa bóp tay cô: “Anh không thích đồ ngọt, những vị khách thích ăn ngọt sẽ thích ăn của em hơn.” Anh lập tức sửa lại miệng!

“Gió chiều nào theo chiều ấy!” Kiều An bĩu môi.

Trong lòng Phó Cảnh Tri khẽ động, anh cúi xuống hôn vào má cô, sau đó ôm cô vào trong lòng: “Anh sẽ ăn hết mousse xoài, được chưa?”

Mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy một màn này thầm cười trộm, bị Kiều An phát hiện ra. Tuy rằng ngoài miệng cô không kiêng nể lắm, nhưng cô vẫn không quen thể hiện tình cảm trước mặt nhiều người trong tiệm như vậy.

“Không cho, em đem cho người khác nếm thử.” Nói xong, trực tiếp đứng lên bưng hai khay đi ra chỗ khác.

Để lại Phó Cảnh Tri cười vô cùng vui vẻ.

Trong lúc Kiều An bận, anh cũng lấy Độc thư bút ký ra, bắt đầu công việc mà anh vẫn thường làm. Anh lật qua một trang, nghiêm túc đọc một cách cẩn thận, đọc xong lại cúi xuống ghi chú vào notebook.

Khách trong tiệm và nhân viên phục vụ ra ra vào vào, chỉ có anh im lặng ở trong góc, bình tĩnh trải qua năm tháng.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy vô cùng sững sờ.

“Về sau phải gọi Phó lão sư là gì vậy? Bà chủ là bà chủ, ông xã của bà chủ thì phải gọi như thế nào?” Một nhân viên phục vụ chế nhạo, cố ý nói lớn.

Phó Cảnh Tri dừng bút, nhìn qua, nhân viên phục vụ ấy càng hăng hái: “Phó lão sư, anh thích chúng tôi gọi là gì?”

Đôi mắt của anh sâu thẳm, không thể nhìn ra một tia cảm xúc.