Vừa Vặn Có Chút Ngọt

Chương 54: Bất luận thế nào cô cũng không muốn đâm vào trong lòng mình một cái gai

Editor: Yuu
Tiết học còn chưa diễn ra được một nửa, nhưng tin mẹ anh ngất xỉu đối với Phó Cảnh Tri mà nói không khác gì sét đánh ngang tai. Anh nhớ rõ, thính giác của mẹ thiếu chút nữa là biến mất hoàn toàn sau một lần ngất xỉu.

Anh đứng ở ngoài phòng học, trên người đột nhiên nổi lên một đợt lạnh lẽo.

Không kịp nghĩ gì nhiều, Phó Cảnh Tri trước tiên gọi cho một giáo viên khác nhờ dạy thay, sau đó, anh trở lại phòng học.

“Xin lỗi, hôm nay nhà tôi có việc đột xuất nên không thể giảng bài hoàn chỉnh cho các bạn được.” Anh trịnh trọng xin lỗi, giống như anh trong buổi học đầu tiên của kỳ học mới đều nói, anh không thích có sinh viên lén lút trốn học trong giờ học của anh, mà anh cũng sẽ không vì bất cứ lí do gì, sẵn sàng đình chỉ sinh viên đó.

Trong lòng Phó Cảnh Tri vô cùng nôn nóng, anh cố nói chậm lại một chút: “Vài phút nữa sẽ có Ngụy lão sư tới thay tôi dạy nốt buổi học ngày hôm nay.” Anh giải thích.

Sở Mịch cũng ở trong lớp học, cô ấy kinh ngạc nhìn lên người con trai vẫn đang bình tĩnh đứng thẳng trên bục giảng. Gần đây Kiều An khá bận nên chắc không phải là vì cô, mà Sở Mịch cũng nhanh chóng nhận ra anh đang cố gắng che giấu sự khẩn trương và bất an.

Cô ấy không thể không để tâm tới, tầm mắt vẫn dừng trên người Phó Cảnh Tri.

Chưa đầy 5 phút sau, Ngụy lão sư mang theo sách giáo khoa đi vào phòng học, trên tay cầm theo túi của Phó Cảnh Tri. Phó Cảnh Tri đón nhận cái túi của mình, gật đầu nói cảm ơn, sau đó đem theo đồ dùng cùng sách giáo khoa sớm thu dọn lại, bình tĩnh đi ra khỏi phòng học.

Nhưng mà sinh viên trong phòng học đều không thể nhìn thấy, vừa mới ra khỏi phòng học được vài bước, Phó lão sư của bọn họ đã ôm sách giáo khoa chạy đi, chưa bao giờ có thể thấy sự chật vật và nôn nóng như vậy ở anh.

Phó Cảnh Tri dùng điện thoại đặt một chiếc xe taxi, khi anh vừa đến cổng trường, chiếc xe taxi màu cam đã sớm dừng ở đó.

“Tài xế, phiền anh đi nhanh một chút.” Anh dùng phương ngữ để nói, lại sợ tài xế không phải người Thượng Hải, dùng tiếng phổ thông nói lại một lần nữa.

Tài xế nhìn thấy địa chỉ, chỉ gật đầu, dẫm chân ga tăng tốc.

Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh quen thuộc mà mỗi ngày đi làm Phó Cảnh Tri đều nhìn thấy, bây giờ lại chuyển động nhanh chóng trước mắt khiến anh hoảng loạn không thôi. Mà anh giờ phút này không thể bình tĩnh nổi, cũng không thích hợp lái xe, nên mới quyết định gọi taxi.

Anh ngồi ở phía sau, đoạn đường càng dài, trong lòng càng thêm bất an.

Bác sĩ Hứa đã nói qua, mỗi lần phát bệnh đều sẽ mang tới cho mẹ anh một vấn đề mới.

Bởi vì lo âu, anh nắm chặt cái điện thoại trong tay.

Đèn đỏ, xe lại dừng lại một lần nữa.

Cách bệnh viện còn xa, Phó Cảnh Tri thở dài, gọi điện thoại cho Kiều An.

“Phó lão sư!” Cô giòn giã gọi anh.

Tựa như một tia nắng ấm len lỏi vào trái tim anh.

Phó Cảnh Tri cúi đầu không nhìn cảnh vật bên ngoài nữa: “Đang làm gì đấy?”

“Đang ở trong tiệm, một lát nữa sẽ tới cửa tiệm mới để kiểm tra tiến độ trang hoàng. Đội trưởng đội thi công nói tiến độ không tồi, nhưng mà vẫn muốn em buổi chiều tới xem xét một chút.”

Phó Cảnh Tri lắng nghe cô nói, sự bất an trong lòng cũng đã tan biến phần nào.

Kiều An: “Vốn dĩ em cũng không định tới tiệm ngày hôm nay, không nghĩ trong tiệm hôm nay lại đông khách như vậy. Phó lão sư, anh nói em có nên tuyển dụng thêm nhân viên không?”

Cô dường như đang buồn rầu, anh khẽ mỉm cười nói: “Tuyển đi, chờ cửa tiệm mới khai trương xong còn bận nữa đấy.”

Kiều An nói “được”, trong tiệm lại có khách muốn đặt đồ, cô liền đặt điện thoại ở một bên, kiên nhẫn giới thiệu với khách hàng. Phó Cảnh Tri cũng không ngắt điện thoại, anh nghe giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền tới, cứ thế mà chờ đợi cô.

“Phó lão sư, xong rồi.”

“Ừ, sáng nay ăn gì rồi?” Phó Cảnh Tri hỏi.

Kiều An ngạc nhiên, không nghĩ anh lại chuyển chủ đề nhanh như vậy: “Sáng nay ăn ở trong tiệm, mẹ em làm trứng ốp cho em, Tiểu Triệu còn mang cho em bánh kếp Sơn Đông, còn có cả thịt thăn và hotdog nữa.”

Anh lại “ừ” một tiếng: “Lát nữa đừng quên ăn trưa nhé.” Rất nghiêm túc dặn dò cô.

Kiều An cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn đồng hồ treo tường trong tiệm, cô nhớ rõ lúc này anh đang trong giờ dạy học.

“Phó lão sư, anh làm sao vậy? Hôm nay không phải dạy học sao?”

Phó Cảnh Tri trầm mặc.

Kiều An có chút nóng nảy, bắt đầu truy vấn: “Phó lão sư, rốt cuộc anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ!” Anh chốc lát lại nói cái này, chốc lát lại nhắc nhở cái kia, thật sự là có gì đó không đúng.

Phó Cảnh Tri vốn định không nói ra, nhưng thấy cô sốt ruột như vậy, anh đành phải nói thật với cô: “Kiều An, mẹ anh nhập viện rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy rất nhiều, ẩn chưa một sự yếu ớt không thể phát hiện ra.

Giống như một đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích.

Mí mắt Kiều An giật nhẹ: “Phó lão sư, hiện tại anh đang ở đâu? Em lập tức tới đó, được không?”

Giọng nói của cô vô cùng ấm áp, lời cự tuyệt định nói ra liền nghẹn lại, nói không nên lời.

Một lúc lâu sau, Phó Cảnh Tri nắm chặt điện thoại, nói: “Được.”

Tới bệnh viện, mẹ Phó vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, dì Trương đang ngồi ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Nhìn thấy Phó Cảnh Tri, bà đứng dậy nói: “Bác sĩ Hứa cũng ở bên trong rồi.”

“Cảm ơn dì Trương.” Anh lại lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh chỗ dì Trương vừa ngồi: “Dì, con ở đây là được rồi, để con giúp dì gọi xe trở về nhé?”

Dì Trương xua tay từ chối: “Đừng, con còn phải lo chuyện của mẹ con, không cần để ý đến dì đâu. Lát mẹ con từ trong phòng cấp cứu ra, nhớ gọi điện báo tin cho dì một tiếng!” Lát nữa bà còn phải nấu cơm cho cháu trai, thật sự cũng không thể ở lâu.

Bà với mẹ Phó là hàng xóm lâu năm, Phó Cảnh Tri vẫn luôn nhờ bà hàng ngày chiếu cố tới mẹ Phó một chút, có việc gì thì gọi điện cho anh ngay.

“Vâng, phiền dì rồi, dì Trương.” Phó Cảnh Tri không biết nên nói cái gì, tất cả sự chú ý đều tập trung vào sự tình không rõ của mẹ Phó.

Sau khi dì Trương rời đi không lâu, Kiều An cũng tới nơi. Cô dựa theo định vị tìm thấy Phó Cảnh Tri, chỉ thấy anh sắc mặt tái nhợt ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Cô cố gắng nhẹ bước chân nhất có thể.

Cô chừng bao giờ thấy Phó lão sư bất lực như vậy.

Chậm rãi tới gần, Kiều An chỉ nghĩ tới sẽ ôm lấy anh.

Không ngờ, chỉ còn cách vài bước, Phó Cảnh Tri đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cô.

Khóe miệng dường như rất nỗ lực muốn nhếch lên, lại không thể làm được.

“Phó lão sư.” Tâm can Kiều An trầm xuống, cô chậm rãi đi tới, ngồi xổm trước mặt Phó Cảnh Tri, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phó lão sư, em tới rồi.”

Hai bàn tay luôn nắm chặt lấy nhau vì căng thẳng được đôi bàn tay của cô dịu dàng bao bọc lấy, chúng siết chặt lấy tay anh, Phó Cảnh Tri dần dần nới bàn tay ra để cảm nhận làn da mềm mại của cô.

Lòng bàn tay bị động dán lên mặt Kiều An.

“Phó lão sư, có em ở đây rồi.” Cô vùi vào trong tay anh, hô hấp rất nhẹ phả lên lòng bàn tay anh, để anh có thể cảm nhận được sự ấm áp của cô.

Phó Cảnh Tri khom lưng, tay siết chặt lại, trán anh dựa vào trán của cô, dính sát vào nhau.

“Ừ.” Anh nhắm mắt lại, ôm lấy cô.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, Phó Cảnh Tri đỡ Kiều An đứng dậy.

“Mẹ con không có chuyện gì xảy ra cả.” Bác sĩ Hứa nói: “Nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.”

Bà tỉ mỉ nói với Phó Cảnh Tri về tình trạng bệnh của mẹ anh, cuối cùng, tổng kết lại bằng một câu vô cùng dễ hiểu.

Kiều An như trút được gánh nặng.

Chờ mẹ Phó được chuyển tới phòng bếp, lúc bà tỉnh lại, người đầu tiên bà nhìn thấy chính là Kiều An đang bận rộn sắp xếp mọi thứ. Bà có chút không phản ứng kịp: “Kiều An?”

Kiều An vui vẻ nói: “Dì, dì đã tỉnh rồi! Phó lão sư đang đi làm thủ tục nhập viện cho dì.” Cô đi đến bên cạnh mép giường, giúp mẹ Phó điều chỉnh lại vị trí đầu giường.

Không nghĩ tới, mẹ Phó lại mờ mịt nhìn cô.

Cô sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra, mẹ Phó đang không mang máy trợ thính.

Tìm một vòng, máy trợ thính cũng không có ở trong phòng bệnh, Kiều An bỗng nhiên không biết phải làm thế nào: “Dì, con…” Miệng vừa mới mở ra, lại lập tức ngừng lại.

Mẹ Phó không nghe rõ.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gõ chữ: Dì, dì không bị sao cả, Phó lão sư đang đi làm thủ tục nhập viện cho dì. Dì có muốn uống chút nước không ạ?

Đầu mẹ Phó lúc này rất đau, lỗ tai có chút không thoải mái: “Không cần đâu, dì không khát.” Nói xong, muốn ngồi dậy.

Kiều An chạy nhanh tới, giúp bà ngồi dậy.

“Kiều An, làm phiền con rồi.”

“Không phiền đâu ạ.” Cô mỉm cười, lại cúi đầu gõ chứ: Dì, trưa nay dì có muốn ăn cái gì không ạ?

Mẹ Phó đón lấy điện thoại, trên môi lộ ra một nụ cười ôn hòa, dường như một chút cũng không lo lắng về việc mình bị ngất xỉu: “Dì không chọn, trong nhà ăn bệnh viện có gì thì tùy tiện ăn một chút là được. Nhưng con, con…”

Chưa nói xong, Phó Cảnh Tri trở về, trong tay còn cầm máy trợ thính bác sĩ Hứa đưa cho anh.

“Phó lão sư.” Kiều An cười nhìn qua, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: “Dì tỉnh rồi.”

Phó Cảnh Tri đi đến bên cạnh giường mẹ Phó, nhìn Kiều An khẽ mỉm cười, sau đó khom lưng xuống giúp mẹ Phó đeo lại máy trợ thính. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, cũng rất kiên nhẫn.

Kiều An đứng một bên, vẫn luôn không lên tiếng.

Một màn trước mắt khiến sống mũi cô cay cay, rồi lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Kiều An, con còn bận việc ở trong tiệm, không cần lo lắng cho dì đâu.” Mẹ Phó giữ chặt tay Kiều An: “Cảnh Tri nói cho dì là dạo này con bận chuyện trang trí cửa tiệm mới, có thằng bé ở đây rồi, con không cần lo đâu, con đừng vì dì mà chạy tới chạy lui, sức khỏe của con cũng rất quan trọng.”

Kiều An nắm lấy tay bà: “Dì, con không bận, con ở lại với dì, được không ạ? Nếu dì cần uống nước hay muốn ăn gì, dì cứ nói với con, con sẽ đi mua giúp dì.”

Mẹ Phó: “Không cần đâu, còn có Cảnh Tri ở đây nữa.”

“Phó lão sư là đàn ông, có những chuyện không thể làm được.” Cô liếc nhìn anh một cái: “Con so với anh ấy cẩn thận hơn rất nhiều, có phải không, Phó lão sư?”

Biết đây chỉ là một cái cớ cho thiện ý của cô, Phó Cảnh Tri gật đầu phụ họa: “Ừ, em cẩn thận hơn anh rất nhiều.”

Hai người anh đưa em đẩy, phòng bệnh lập tức náo nhiệt lên, mẹ Phó mỉm cười chăm chú nhìn bọn họ, dường như sự không thoải mái lúc nãy đã không còn nữa.

Phó Cảnh Tri trước mặt mẹ Phó tuy là phụ họa như vậy, nhưng thấy Kiều An bận tới bận lui, trong lúc mẹ anh làm kiểm tra, anh nói: “Kiều An, còn có anh ở đây với mẹ, em bận thì cứ đi giải quyết chuyện của mình đi, không cần bận tâm đâu.” Anh không muốn cô phải chạy tới chạy lui hai bên như vậy.

Kiều An ôm chặt lấy tay anh: “Phó lão sư, cửa tiệm có thể chết đi, nhưng người mới là còn sống.”

Lời nói có chút khó nghe, nhanh chóng, cô cũng phát hiện ra, vội vàng sửa miệng: “Một chút đồ trong cửa tiệm mới so với chuyện này không quan trọng bằng.”

Cho nên, cô sẽ không do dự chút nào mà lựa chọn từ bỏ.

Phó Cảnh Tri nắm chặt lấy tay Kiều An trên tay mình, lúc này, dường như trong lòng anh tràn ngập hương vị hỗn tạp. Có sự lúng túng không nói rõ từ đáy lòng, cũng có nỗi buồn vì bị tổn thương, còn có sự thấu hiểu hoài cảm, cho đến lúc này, hoàn toàn nhẹ nhõm.

Cô gái bé nhỏ thật sự chính là một tia nắng ấm chiếu sáng tâm hồn anh.

Anh thấy mình đặc biệt may mắn!

Kiều An tìm tới Hạ Lan và Hứa Nụ, nói gần đây cô muốn tới bệnh viện, không có thời gian để bận tâm tới chuyện trang hoàng cửa tiệm mới, nhờ các cô ấy hỗ trợ giúp cô. Hai người đều đồng lòng đáp ứng không một chút do dự.

Kiều An nhẹ nhàng thở ra, sau đó tới bệnh viện như thường lệ.

Trên đường đi cô nhận được điện thoại của Sở Mịch.

“Người chị em, mẹ của Phó lão sư không có việc gì chứ?” Sở Mịch hỏi.

Giờ học ngày hôm qua, cô ấy phát hiện ra Phó lão sư có cái gì đó không đúng, cảm thấy chính mình không nên can thiệp vào việc riêng của anh. Nhưng cô ấy ngẫm lại lại thấy không ổn, rối rắm một lúc lâu mới nhắn tin cho Kiều An báo Phó lão sư không lên lớp xong rời đi rồi..

Không nghĩ tới lúc đó Kiều An đang trên đường tới bệnh viện.

Sở Mịch lại hỏi: “Phó lão sư cũng không có việc gì chứ?”

Kiều An dừng xe ở trong bãi đỗ xe của bệnh viện: “Tạm thời không có việc gì, còn phải kiểm tra tổng thể một lần nữa, Phó lão sư rất lo lắng về chuyện đó.”

“Vậy là tốt rồi, người chị em, tớ có việc muốn nói với cậu.”

Ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, Kiều An vẫn ngồi trên xe, nghe cô ấy nói xong: “Có chuyện gì vậy?”

Sở Mịch dường như là đang cười: “Người chị em, tương lai khả năng tớ sẽ tạm thời vứt bỏ cậu.”

“Sao lại thế?”

“Chờ học cao học xong, tớ sẽ xuất ngoại.”

Kiều An trầm mặc, mím môi: “Bởi vì Hàn Chinh sao?”

Bị cô đoán được, Sở Mịch cười khổ.

“Ừ.” Sở Mịch đứng ở dưới Hàn thị, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao hơn 23 tầng: “Ngày tái hôn của anh ấy đã định rồi, tớ cũng không còn tư cách gì mà mặt dày quấn lấy anh ấy nữa, đành phải buông tay thôi.” Cô ấy ra vẻ nhẹ nhàng giải thích.

“Kiều An, mọi chuyện đã kết thúc rồi, tớ quá mệt mỏi.”

Kiều An đau lòng nói: “Tớ còn lạ gì tính cách của cậu nữa, lúc này lại bát nháo muốn xuất ngoại an dưỡng.” Cố ý nói giỡn.

Sở Mịch nhìn thoáng tòa nhà nguy nga lần cuối, xoay người dời đi: “Tớ xuất ngoại không phải để chơi nha! Định học tiếp hay là làm việc, tớ còn gần nửa năm nữa để suy xét. Người chị em, chuyện tình cảm của tớ đã thất bại thảm hại, tớ không thể để học vấn và sự nghiệp bị lãng phí như vậy được.”

“Đồ ngốc, cậu trưởng thành rồi.” Kiều An nhìn chằm chằm mèo gọi tình yêu trên xe, đây là món quà rất lâu trước đó Sở Mịch mua tặng cô, muốn cô thoát khỏi bóng ma Tần Triệu, sớm tìm được chân ái.

“Ngay cả khi trưởng thành cậu vẫn phải quan tâm tới tớ! Cậu đừng nghĩ đến việc thoát khỏi nó!” Sở Mịch cười nói, “Trước kia cậu vẫn luôn không nề hà nhọc lòng nói với tớ, tớ có cuộc sống của riêng mình, tớ không thể sống vì người khác được, cũng không thể lúc nào cũng nghĩ tới Hàn Chinh được. Tớ muốn nói tớ thật sự rất thích Hàn Chinh, anh ấy ở trong đầu tớ, ở trong lòng tớ, đều giống như việc tớ phải hô hấp để sống vậy.”

Trước mắt Kiều An bỗng nhiên được che phủ bởi một tầng nước mỏng.

Sở Mịch đứng trên đường nhìn mọi người qua lại, lại cười nói: “Người chị em, hiện tại tớ đã hiểu rồi, tớ còn trẻ, tuy rằng hồi ức rất dài, nhưng chiều dài của nó không thể bằng tương lai được, có phải không?”

“Một ngày nào đó, cái gai trong lòng sẽ hoàn toàn được xóa bỏ.”

Kiều An ra sức gật đầu: “Đúng vậy.”

Sở Mịch nói rất nhiều điều, Kiều An vẫn ngồi trên xe không rời đi. Cuối cùng, chờ điện thoại ngắt kết nối, cô dựa vào tay lái, ngẫm lại những lời Sở Mịch vừa nói.

Đau lòng thay cho bạn thân, lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.

Sau khi nghĩ thông suốt, cô nhắn tin cho Phó Cảnh Tri: Phó lão sư, em đang ở bãi đỗ xe, anh có thể xuống đây một chút được không? Gặp nhau ở cửa nhé.

Phó Cảnh Tri nhanh chóng trả lời lại.

Kiều An cất điện thoại lại vào trong túi, sau đó lấy giấy ướt ra, dùng sức xoa xoa đôi mắt đỏ hồng của mình.

Rời khỏi bãi đỗ xe, cô đi tới thang máy nơi bệnh nhân nằm viện. Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy Phó Cảnh Tri đang chờ ở cửa thang máy, nhìn chăm chú vào thang máy đối diện.

Có lẽ anh nghĩ rằng cô sẽ ở đó.

“Phó lão sư.” Kiều An đi tới, vỗ vỗ vào vai anh.

Phó Cảnh Tri nhướng mày, nhìn thấy cô, đuôi mắt cong lên, lộ ra nụ cười tươi.

Phó Cảnh Tri như vậy làm đáy lòng Kiều An rung động một trận.

“Phó lão sư, có chuyện em muốn hỏi anh một chút.” Cô buộc chính mình phải mở miệng, nhất quyết phải hỏi cho rõ ràng.

Một số thứ sẽ bén rễ khi chúng ta bắt đầu suy nghĩ, bất kể chính mình có muốn hay không, đều sẽ mọc rễ rồi nảy mầm, cuối cùng, chính mình cũng không thể kiểm soát bản thân.

Nhưng Phó Cảnh Tri là người vô cùng quan trọng trong lòng cô, bất luận thế nào cô cũng không muốn đâm vào trong lòng mình một cái gái, để đến lúc muốn rút cũng không rút ra được.

Kiều An nhìn thẳng vào mắt anh: “Phó lão sư, em biết dì đang nằm viện, lúc này thật sự không thích hợp để nói về chuyện này, nhưng em vẫn muốn hỏi anh. Khoảng thời gian này anh thật sự bận vì tăng ca? Hay bởi vì trong lòng vẫn còn để tâm, coi đây là cái cớ để xa cách em?” Sở Mịch và Hứa Nụ cũng đã từng nhắc nhở cô về chuyện này.

Phó Cảnh Tri kinh ngạc, con ngươi nổi lên một tia gợn sóng.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Đếm ngược kết thúc ~

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Moah moah ~

~

Lời của editor: Vì biết các nàng mong chờ, nên Yuu quyết định sẽ hoàn bộ “Vừa vặn có chút ngọt” sớm ^^