Vùng Cấm

Chương 10

Báo cáo do chuyên gia tâm lý thực hiện được gửi đến nhà tù vào chiều hôm sau. Khi ấy Trịnh Minh Dịch đã được thả ra khỏi phòng biệt giam sau 24 giờ bị nhốt.

Lạc Hải vẫn cho rằng bản báo cáo này đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của Trịnh Minh Dịch, nhưng y biết ý kiến của mình sao có thể quan trọng bằng những người có chuyên môn? Thế nên y chỉ đành đến thư viện tâm sự với Giang Trì Cảnh.

Sắp tới thời gian nghỉ giải lao cho phạm nhân, Lạc Hải cũng không nán lại thêm nữa mà trở về phòng y tế phía đối diện.

Giang Trì Cảnh cầm tuần báo vừa được gửi đến, anh chán chường lật đến trang có chuyên mục mà mình hứng thú và nhận ra, câu đố của tuần này là giải Sudoku. Sudoku là trò chơi sắp xếp chữ số dựa trên logic toán học, người chơi cần điền các con số vào mỗi ô vuông trong hình lưới 9×9 sao cho mỗi hàng, mỗi cột và mỗi phần trong các lưới con đều có đủ số từ 1 đến 9 và không bị trùng lặp.

Trước đây Giang Trì Cảnh cũng từng giải Sudoku rất nhiều lần, nhưng câu đố hôm nay rõ là khó. Anh đã điền được một nửa rồi nhưng lại không tìm ra lời giải tiếp, muốn chơi nữa thì chỉ có thể thử từng số một để dò kết quả thôi. Giờ nghỉ trưa vốn không thích hợp để làm mấy hoạt động hại não thế này, Giang Trì Cảnh lập tức đặt tờ báo sang một bên, cầm xấp báo cáo A4 mà ban nãy Lạc Hải để lại.

Báo cáo nhận định Trịnh Minh Dịch là tuýp người có tính cách ISTJ (hướng nội, trực quan, lí trí, nguyên tắc), kết quả toàn diện đúng đến 90%. Hắn là người lí trí, điềm tĩnh, không dễ nổi nóng hay bực dọc, không công kích kẻ khác, không tồn tại khuynh hướng thích bạo lực nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn sẽ có hành vi cực đoan khi cảm thấy bị uy hiếp.

Kết quả báo cáo như vậy sẽ không gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của Trịnh Minh Dịch trong tù. Đợi đến khi kết thúc quá trình làm quen, hắn sẽ được chuyển đến khu 1 hoặc 2 tùy vào biểu hiện. Tính tới bây giờ Trịnh Minh Dịch không chủ động gây rối hay sinh sự, lại tương đối hợp tác với quản giáo. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khả năng cao hắn sẽ được chuyển đến khu 2.

Đang nghĩ đến đây, bỗng có người đưa một quyển sách đến trước mặt Giang Trì Cảnh.

Một số phạm nhân sau khi mượn sách về phòng giam đọc sẽ đem trả lại đây vào giờ nghỉ giải lao. Giang Trì Cảnh thu lại quyển sách như thường lệ, anh phát hiện tựa đề sách là “Kỹ thuật trồng dâu tây”. Nếu Giang Trì Cảnh nhớ không lầm, chưa từng có phạm nhân nào mượn quyển sách này cả.

Anh vô thức ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh nhìn của Trịnh Minh Dịch.

“Anh muốn mượn sách?” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên nhướng mày, “Tôi tưởng anh không đọc sách được mà.”

Mắc chứng khó đọc mà còn muốn đọc sách, hắn ta đang tự hành hạ bản thân đấy hả?

“Không mượn.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Tôi đọc ở đây.”

“Đọc thì cứ đọc đi, cần gì báo cáo với tôi.”

“Nhưng tôi muốn cậu đọc cho tôi nghe.”

Bầu không khí vắng lặng bao trùm khu vực làm việc trong thoáng chốc, giọng điệu của Trịnh Minh Dịch tự nhiên đến mức Giang Trì Cảnh chợt tự hỏi phải chăng anh đã bỏ lỡ điều gì nên không bắt kịp tư duy của người nọ.

“Anh nói gì?”

Giang Trì Cảnh hỏi lại một cách lịch sự nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn bộc lộ ra tiếng lòng: Excuse me?

“Tôi muốn cậu đọc cho tôi nghe.” Trịnh Minh Dịch lặp lại lần nữa, “Lúc chưa vào tù tôi có thể dùng điện thoại để nghe sách nói, còn giờ thì không được.”

Giang Trì Cảnh kiên nhẫn đáp: “Thì đây là nhà tù mà, có phải nơi anh muốn gì được nấy đâu?”

“Không phải nhà tù có chủ trương cần học tập và cải tạo sao?” Trịnh Minh Dịch bất động đứng nhìn Giang Trì Cảnh, “Giờ tôi muốn học hỏi kĩ thuật gieo trồng dâu tây, tôi nghĩ nhà tù cần có biện pháp hỗ trợ mình.”

Lí luận này không sai, nhà tù nào mà không muốn phạm nhân tích cực nghĩ đến tương lai, cải tạo lại bản thân chứ?

Nhưng vấn đề là Giang Trì Cảnh không muốn tự rước phiền phức vào người.

“Anh có thể viết đơn đề xuất với trưởng ngục, ông ấy mà đồng ý thì tôi đọc cho anh nghe.”

Giang Trì Cảnh quá hiểu tính khí của trưởng ngục. Kiểu đàn ông trung niên sắp đến tuổi về hưu như ông ấy vô cùng tôn sùng nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ông hiểu thế nào là cân bằng thế cục, trừ khi rơi vào tình thế bắt buộc, bằng không chuyện gì trưởng ngục cũng sẽ giữ nguyên trạng thái vốn có thay vì làm xáo trộn nó.

Nếu ông ấy đồng ý dành riêng đãi ngộ cho Trịnh Minh Dịch, chắc chắn chuyện này sẽ gây ra nhiều rắc rối như các phạm nhân khác cũng đòi hỏi được đối xử đặc biệt như vậy. Hoặc có phạm nhân bất mãn với việc Trịnh Minh Dịch được ưu ái nên lên tiếng khiếu nại, vân vân và mây mây.

Nói tóm lại dù thế nào đi chăng nữa, Giang Trì Cảnh đều tin rằng trưởng ngục sẽ không đồng ý yêu cầu của Trịnh Minh Dịch. Trịnh Minh Dịch chậm rãi thu hồi quyển sách trong tay, hắn trầm ngâm rũ mi như đang tính toán điều gì đó.

Đúng lúc này, ánh mắt hắn rơi vào tờ tuần báo mà Giang Trì Cảnh để bên cạnh. Trịnh Minh Dịch nhìn những con số được tô bằng bút chì trên đó rồi hỏi: “Cậu đang giải Sudoku?”

Chuyện này cũng chẳng có gì phải che giấu, chỉ là Giang Trì Cảnh vẫn chưa giải xong nên anh không muốn cho đối phương biết việc này.

Anh lật tờ báo lại, thản nhiên đáp: “Liên quan gì tới anh?”

Trịnh Minh Dịch dời tầm mắt khỏi tờ báo, hắn nhìn Giang Trì Cảnh: “Chỗ đó điền số 5.”

“Gì cơ?” Giang Trì Cảnh lại tiếp tục không bắt kịp tư duy hơi tí là nhảy vọt của Trịnh Minh Dịch.

“Ô mà cậu đang bị kẹt đấy.” Trịnh Minh Dịch đáp: “Đáp án đúng là số 5.”

Giang Trì Cảnh không muốn cùng hắn bàn luận về Sudoku, anh hơi nhíu mày: “Anh còn chuyện gì nữa không?”

Trịnh Minh Dịch đặt cuốn “Kĩ thuật trồng dâu tây” lên giá sách rồi rời khỏi thư viện ngay lập tức. Giang Trì Cảnh cứ nghĩ mãi về chuyện này, anh giở tờ báo ra, điền số 5 vào ô vuông mà mình đang mắc kẹt nãy giờ. Câu đố hack não tựa như thành lũy bị công phá, những nút thắt còn lại lần lượt được Giang Trì Cảnh giải hết.

Hóa ra ô vuông kia đúng là số 5.

Đây là loại năng lực biến thái gì vậy trời? Liếc một phát đã giải được câu đố Sudoku?

Một ý nghĩ kỳ lạ chợt hiện lên trong đầu Giang Trì Cảnh. Nếu người nọ có năng lực tư duy và tính toán lợi hại đến vậy thì sao hắn lại không dự đoán được việc mình sẽ bị bắt chứ? Lẽ nào đúng như phân tích của Quan Vĩ, Trịnh Minh Dịch trốn vào tù chẳng qua là để bảo vệ bản thân?

Càng nghĩ càng bực bội, Giang Trì Cảnh quyết định không quan tâm thêm nữa. Ấy thế nhưng đến lúc sực tỉnh anh mới nhận ra, trang web đang mở trên máy tính đều dày đặc tin tức liên quan đến Trịnh Minh Dịch. Người nọ trước đây là quản lý nổi danh của công ty bán khống cổ phiếu Hằng Tường, từng là leader của một phi vụ bán khống lừng danh.

Khi ấy, tâm lý thị trường đều thiên về ngành X, riêng Trịnh Minh Dịch lại cho rằng giá cổ phiếu của ngành này đang bị thổi phồng lên, sớm muộn rồi cũng sẽ có ngày sụp đổ thôi. Thế nên hắn đã đầu tư một khoản tiền lớn, bán ra cổ phiếu của ngành trên với mức giá cực cao chỉ để đợi đến ngày nó sụt giảm.

Đồng nghiệp và khách hàng của Trịnh Minh Dịch khi ấy đều cảm thấy hắn điên rồi, nhưng không lâu sau đó, giá cổ phiếu của ngành này thực sự sụt giảm, đại đa số mọi người đều thua lỗ đến mức táng gia bại sản. Giữa lúc dân tình khốn đốn, Trịnh Minh Dịch lại hốt bộn tiền tạo nên danh tiếng cho công ty Hằng Tường.

Đọc xong tin tức này, hình ảnh của một thanh niên ưu tú xã hội lại hiện lên trong trí óc Giang Trì Cảnh.

So với đồng phục tù nhân, đúng là Trịnh Minh Dịch trông đẹp trai hơn khi mặc âu phục.

Khoan khoan, trọng tâm vấn đề hơi lệch rồi…

Giang Trì Cảnh nhập vào thanh tìm kiếm một trang web khác, anh định xem tình hình hiện tại của công ty Hằng Tường thế nào. Ai ngờ vừa enter một phát, thông tin trên website không xuất hiện mà thay vào đó lại nhảy ra một bức họa, trên có viết dòng chữ: “Ta là tư bản, ta ăn bánh bao nhân máu người.”

Bên góc dưới của bức họa còn có một hình bóng đèn nho nhỏ.

Giang Trì Cảnh cạn lời, khóe môi giật giật. Anh thầm nghĩ, thằng nhãi này mới được thả ra chưa bao lâu giờ lại muốn bị tống vào tù nữa rồi.

Cửa thư viện vang lên âm thanh khiến người ta chú ý, Giang Trì Cảnh nghe theo tiếng động nhìn sang chỉ thấy Lạc Hải đang rù rì gọi anh đi qua đó. Giang Trì Cảnh liếc nhìn đám phạm nhân đang ngồi trong thư viện, ai nấy đều yên lặng đọc sách.

Anh lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài hành lang, hỏi Lạc Hải: “Anh cũng thấy rồi à?”

“Anh sắp tức chết rồi nè.” Lạc Hải hít sâu một hơi, hiếm khi thấy lông mày y cũng phải nhíu lại thành một đường, “Anh bảo nó nghiêm túc ôn thi đại học mà giờ nó lại đi hack trang web nhà người ta.”

Người Lạc Hải vừa nhắc đến là Vu Quang, một thằng nhóc 19 tuổi vừa được thả ra cách đây không lâu. Cu cậu này luôn nghĩ mình là sứ giả thực thi công lí, ai khuyên răn cũng không thèm nghe. Giang Trì Cảnh thấy loại chính nghĩa mà thằng nhóc này rêu rao đích thị là chính nghĩa ngu si.

*Khúc này mình xin giải thích chút, chữ Quang trong tên bé Quang là ánh sáng, nên lúc nhìn thấy cái hình bóng đèn chiếu sáng bên góc trang web bị hack, Giang Giang biết ngay là kí hiệu bé nó để lại XD~

“Sau khi ra ngoài nó có giữ liên lạc với anh không?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Dĩ nhiên là có rồi.” Lạc Hải đau đầu: “Trừ anh ra còn ai dạy được nó đâu?”

Giang Trì Cảnh thấy hơi buồn cười: “Chắc nó thèm nghe lời anh.”

“Nên lần này anh nhất định phải cho nó biết thế nào là lễ độ.”

Lạc Hải vừa dứt lời, bộ đàm trên vai Giang Trì Cảnh truyền tới giọng nói của thư ký trưởng ngục: “Cảnh sát Giang, anh có đó không? Mời anh đến văn phòng của trưởng ngục.”

“Trưởng ngục tìm cậu có chuyện gì vậy?” Lạc Hải ngạc nhiên.

Công việc của Giang Trì Cảnh rất nhàn nhã, trừ khi có chuyện quan trọng bằng không bình thường trưởng ngục chẳng bao giờ tìm đến anh. Ngẫm lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Trịnh Minh Dịch, anh bỗng có dự cảm chẳng lành.

Anh nghiêng đầu đáp “đã rõ” vào bộ đàm, sau đó trả lời Lạc Hải: “Để em đi xem sao.”

Đẩy cửa văn phòng trưởng ngục ra, quả nhiên Giang Trì Cảnh trông thấy Trịnh Minh Dịch. Kì lạ hơn là hắn đang ngồi trên ghế sô pha dành cho khách ngay giữa văn phòng. Trước giờ phạm nhân bị gọi đến đây đều phải đứng một bên, không ai có được đãi ngộ như thế này cả.

Sự bất an trong lòng Giang Trì Cảnh ngày càng dâng trào, nhưng anh vẫn tin vào nhận định mình dành cho trưởng ngục. Ông ấy là người sợ gặp phiền phức, không đời nào trưởng ngục lại đồng ý với yêu cầu của Trịnh Minh Dịch.

“Số 1017 muốn học kĩ thuật trồng dâu tây đó Tiểu Giang, đây là chuyện rất tốt.”

“Vâng.”

Rồi xong, nhận định của anh có lẽ đã trật lất. Thôi đành dựa vào chính mình vậy.

“Thằng bé mắc chứng khó đọc. Chú nghe nói cháu đã giúp nó làm bài trắc nghiệm tâm lý, thế cháu đọc sách giúp nó luôn đi.”

“Vậy không hay lắm đâu chú.” Giang Trì Cảnh chân thành đáp, “Thời gian đọc sách của Trịnh Minh Dịch mỗi ngày chỉ có từ lúc 12 giờ đến 2 giờ chiều, mà giờ đó cháu đang ngồi canh giữ trong thư viện. Không lẽ cháu phải đọc sách cho hắn nghe trước mặt các phạm nhân khác sao?”

“Chuyện giờ giấc cháu không cần lo, chỉnh lại được hết.” Trưởng ngục nói, “Không riêng gì buổi trưa, tiết giáo dục buổi sáng của nó sau này cũng do cháu phụ trách đi.”

“Dạ sao ạ?” Giang Trì Cảnh cố sức đè nén cảm giác khó tin.

“Nội dung trong tiết giáo dục buổi sáng, khụ khụ…” Trưởng ngục vừa hắng giọng vừa nói, “Cháu cứ đọc thêm tin tức kinh tế cho nó nghe là được.”

Nghe tới đây, Giang Trì Cảnh rốt cục cũng nhớ ra mình đã bỏ sót một chi tiết quan trọng.

Trưởng ngục là dân chơi cổ phiếu, mà cả nhà tù phía Nam này không ai rành rẽ về cổ phiếu bằng Trịnh Minh Dịch.

Giang Trì Cảnh vẫn mỉm cười lịch sự, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Trưởng ngục, chú thế này có hơi quá đáng đó ạ.”

“Sử dụng tài nguyên có sẵn một cách hiệu quả thôi mà.” Trưởng ngục dời tầm mắt, nhấp một ngụm trà: “Cháu cũng nên học chơi cổ phiếu đi, Tiểu Giang à.”

Xem ra so với việc sợ gặp rắc rối, trưởng ngục để tâm đến việc gom tiền tiết kiệm nhiều hơn rồi.

Giang Trì Cảnh quắc mắt nhìn về phía Trịnh Minh Dịch đang ngồi đối diện, chỉ thấy người nọ hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên.