Vùng Cấm

Chương 21

Giang Trì Cảnh lườm Trịnh Minh Dịch, rất muốn đáp lại rằng: Bộ tôi với anh quen thân lắm hả?

Cả nhà tù phía Nam này chỉ có Lạc Hải là người nói chuyện không câu nệ với Giang Trì Cảnh. Các đồng nghiệp khác đều không quen thân nên nói chuyện khá khách sáo. Phạm nhân vô duyên vô cớ gây sự bị Giang Trì Cảnh trừng trị xong cũng không dám hé răng nói năng bậy bạ với anh.

Chỉ riêng Trịnh Minh Dịch luôn nhảy nhót phạm vào giới hạn khu vực an toàn của anh. Rõ ràng chưa quen nhau được bao lâu nhưng cái tên này nói chuyện với anh còn suồng sã hơn cả Lạc Hải.

“Anh thấy tôi dễ tính lắm hay gì?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Làm gì có.” Trịnh Minh Dịch chân thành đáp.

Giang Trì Cảnh gườm gườm Trịnh Minh Dịch một hồi, thấy hắn không có ý định trêu chọc mình nữa mới nghiêm túc vào vấn đề chính: “Cảnh sát điều tra vụ án của anh có quen biết tôi, anh ta tin là anh bị hãm hại.”

“Thế à?” Trịnh Minh Dịch lại cụp mắt suy ngẫm.

Giang Trì Cảnh nhìn vẻ mặt của hắn, anh thật sự muốn biết Trịnh Minh Dịch đang nghĩ gì nhưng cuối cùng vẫn không thể hình dung được. Có lẽ người nọ không biết việc anh và Quan Vĩ biết nhau bởi từ sau khi chuyển đến công tác ở nhà tù phía Nam, Giang Trì Cảnh đã cắt đứt liên lạc với Quan Vĩ. Thế mà khi biết được tin tức này, vẻ mặt của Trịnh Minh Dịch lại chẳng có gì thay đổi.

Hắn tựa như một tay thợ săn đã bày sẵn trận địa chờ quân địch đến, luôn sẵn sàng ứng phó cho bất kì tình huống bất ngờ nào.

“Anh không định gặp anh ta thật à?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Là thế này nè cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch ngước mắt lên nhìn, mười ngón tay đan vào nhau tùy ý đặt lên đùi, “Giờ tôi gặp anh ta cũng chẳng có ích gì.”

“Tại sao?” Giang Trì Cảnh khó hiểu.

“Năng lực của anh ta có hạn, không trông cậy được.” Trịnh Minh Dịch nói thẳng.

Giang Trì Cảnh im lặng, Trịnh Minh Dịch nói đúng. Dù cho hắn có tin tưởng Quan Vĩ hay không thì phải nhìn nhận sự thật khách quan là Quan Vĩ không cách nào tìm ra được kẻ nội gián trà trộn bên trong họ. Nếu bảo Trịnh Minh Dịch đi hợp tác với y chẳng khác nào đang tạo thêm hiểm nguy cho bản thân.

Từ vụ nhà của Trịnh Minh Dịch bị phóng hỏa là thấy, đây là sự thật không thể chối cãi.

“Thế anh cứ khoanh tay chờ chết vậy à?” Giang Trì Cảnh nghĩ ngợi, “Tôi thấy vẫn có thể tranh thủ được tí cơ hội mà.”

Có lẽ Trịnh Minh Dịch dự định sau khi ra tù mới bắt đầu xử lí mọi việc, nhưng làm thế sẽ uổng cả năm trời đợi chờ, Giang Trì Cảnh cảm thấy đây không phải tác phong làm việc của Trịnh Minh Dịch.

“Còn chưa đến lúc đâu.” Trịnh Minh Dịch nói, “Việc quan trọng nhất khi đánh cờ là bày binh bố trận, không phải tấn công.”

“Anh đã có dự tính rồi à?” Giang Trì Cảnh nhướng mày.

“Không có.” Trịnh Minh Dịch nhún vai, “Thua thì thua thôi. Tôi đang chờ ván cờ mới bắt đầu.”

Thua một ván cờ nhưng không hề khó chịu mà chỉ bình tĩnh phân tích ưu nhược điểm của địch lẫn bản thân để chuẩn bị cho ván cờ tiếp theo…

Lối suy nghĩ của Trịnh Minh Dịch quả là tỉnh táo đến đáng sợ.

Giang Trì Cảnh bỗng cảm thấy mình có hơi bao đồng, lắm khi Trịnh Minh Dịch cũng chẳng cần đến sự trợ giúp của anh. Nhưng thói tò mò vẫn khiến anh bật thốt ra câu hỏi, “Anh có bằng chứng trong tay đúng không?”

Biểu cảm trên gương mặt Trịnh Minh Dịch trở nên thoải mái hơn, không còn nghiêm túc như vừa rồi. Khóe mắt người nọ mang theo ý cười, hắn hỏi: “Cảnh sát Giang quan tâm chuyện của tôi thế nhỉ?”

Lại nữa, cái tên này bắt đầu giở bài vòng vo tam quốc rồi.

Rõ là lạ, Giang Trì Cảnh và Trịnh Minh Dịch quen nhau chưa bao lâu nhưng anh có thể nhìn ra được khi nào Trịnh Minh Dịch đang sẵn lòng trả lời thành thật, khi nào hắn không muốn bày tỏ suy nghĩ của bản thân. Tỷ như hiện tại, Giang Trì Cảnh vừa hỏi đến chuyện bằng chứng, người nọ không trả lời thẳng thừng mà dùng chiêu cũ – hỏi ngược lại.

Giang Trì Cảnh ngay lập tức nhận ra anh không cần hỏi thêm nữa, bởi nếu Trịnh Minh Dịch đã không muốn mở lời, anh có hỏi kiểu gì cũng không ra được đáp án.

“Chuyện này không liên quan gì đến tôi hết.” Giang Trì Cảnh nói, “Là Quan Vĩ nhờ tôi giúp nên tôi mới đi hỏi anh thử thôi.”

“Thôi coi như nể mặt cảnh sát Giang vậy, tôi có thể đi gặp anh ta một lần.” Trịnh Minh Dịch nói.

Giang Trì Cảnh thoáng kinh ngạc, ban nãy Trịnh Minh Dịch còn bảo Quan Vĩ vô dụng cơ mà. Anh dặn: “Nói trước nha, tôi không can dự vào chuyện của anh. Quan Vĩ đáng tin hay không thì anh tự suy xét đi.”

“Tôi biết mà.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Cảnh sát Giang còn chưa quyến rũ đến mức khiến tôi u mê lạc lối đâu.”

Giang Trì Cảnh: “…”

Giữa trưa, lần đầu tiên không thấy Trịnh Minh Dịch đến thư viện, Giang Trì Cảnh đoán chừng hắn đã đến phòng riêng để gặp Quan Vĩ. Thư viện lại xuất hiện bóng dáng khiến người ta thấy mệt não – công chúa.

Y ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ, không đọc sách mà chỉ nhởn nhơ ngồi ngắm móng tay mình.

Tầm mười phút sau, Trịnh Minh Dịch đến thư viện. Vừa nhác thấy bóng công chúa, hắn dừng bước chân, tiện tay cầm một quyển truyện tranh rồi xoay người đi đến bàn đầu tiên, tiếp tục dùng ánh mắt đuổi người đang ngồi ở đó đi.

Giang Trì Cảnh luôn cảm thấy công chúa sẽ không rảnh rỗi đến nỗi ngồi không ở thư viện như vậy. Quả nhiên linh cảm của anh rất chuẩn, Trịnh Minh Dịch vừa yên vị, công chúa đã đi tới bàn đầu tiên ngồi xuống tựa như người không xương không cốt ở bên cạnh Trịnh Minh Dịch.

“Anh gì ơi, mình lại gặp nhau rồi.”

Trịnh Minh Dịch quay sang liếc công chúa một cái rồi nhìn về phía Giang Trì Cảnh, hắn hất cằm chỉ vị trí bên cạnh anh, ánh mắt như muốn hỏi: Có thể đến ngồi cạnh cậu không?

Lúc này còn chưa đến hai giờ, trong thư viện có nhiều phạm nhân đến vậy, dĩ nhiên Giang Trì Cảnh không thể để Trịnh Minh Dịch vào ngồi trong khu vực làm việc của mình. Anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không được.

Công chúa nhận ra Trịnh Minh Dịch và Giang Trì Cảnh đang trao đổi ánh mắt với nhau. Y nhướng một bên mày tỏ vẻ thích thú, đảo mắt qua lại đánh giá cả hai người.

Trịnh Minh Dịch nhanh chóng thu hồi tầm mắt và mở quyển truyện tranh trong tay ra. Nhưng đúng lúc này, công chúa bỗng nghểnh cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dùng ngón tay chọt chọt cánh tay của Trịnh Minh Dịch. Y hất cằm chỉ về hướng sân tập: “Anh gì ơi, mời anh xem kịch nè.”

Trịnh Minh Dịch nhìn ra cửa sổ theo ánh mắt của công chúa, mà Giang Trì Cảnh ngồi ở góc bên kia cũng quay sang nhìn theo bản năng.

Từ khi vào hạ đến nay, có rất ít người ra sân vào giờ nghỉ trưa. Nhưng vẫn có vài tên phạm nhân tụ tập ở những góc sân có bóng râm bởi đó là nơi cách xa quản giáo nhất. Lúc này ngoài sân tập có khoảng ba đến năm người, Giang Trì Cảnh liếc một phát đã trông thấy vóc dáng cao lớn của Hứa Thắng.

Hứa Thắng ngồi tù mười mấy năm, giờ đã 38 tuổi. Gã vẫn tập luyện đều đặn nên vóc dáng rất cân đối, bắp tay to bè khiến người ta thoạt nhìn đã cảm thấy đây là thành phần không nên dây vào.

Hứa Thắng đứng trước mặt tên côn đồ đã ăn nằm cùng công chúa vài hôm trước. Tên côn đô cúi người, mặt mũi cuống cuồng như đang muốn giải thích gì đó. Chỉ là mỗi lần gã lui lại đều sẽ bị những người vây quanh hai bên đẩy lên phía trước.

Xem ra Hứa Thắng sắp đánh nhau.

Giang Trì Cảnh ngay lập tức nảy ra suy nghĩ này, anh nhìn quản giáo đang đứng canh giữ ngoài sân tập. Quả nhiên mọi người đều ngó lơ sang chỗ khác, chắc chắn Hứa Thắng đã đánh tiếng trước với bọn họ.

Giang Trì Cảnh thầm thở dài trong lòng. Hầu hết quản giáo ở đây đều có phần nể nang Hứa Thắng bởi gã thật sự xứng đáng với điều đó. Hứa Thắng là con người rất phức tạp, ban đầu vào tù vốn là bị tử hình nhưng hoãn thi hành án. Sau đó vì có phạm nhân tập kích, gã đỡ đòn thay cho quản giáo nên được giảm xuống án chung thân nhờ có công và ý thức cải tạo tốt.

Bình thường gã rất hợp tác với quản giáo, thậm chí còn giúp quản giáo quản lí phạm nhân. Gã chỉ động tay động chân khi có người chọc điên mình thôi, giống như lúc này đây. Hứa Thắng tung cước đá vào hạ bộ tên côn đồ, tên côn đồ đau đến mức gục ngã trên mặt đất rồi được quản ngục khiêng đến phòng y tế phía đối diện, còn gã thì bị áp giải đến nhà giam số 1.

“Màn kịch” này diễn ra rất nhanh, chỉ vài phút thôi đã kết thúc rồi. Giang Trì Cảnh dời tầm mắt khỏi cửa sổ, anh thấy công chúa đang cười rất chi là vui vẻ.

Thật ra trước đây công chúa không điên khùng đến vậy đâu. Lúc vào tù y chỉ mới tầm hai bốn hai lăm tuổi, bị bắt vì tội trộm cắp. Có lần y bị người ta bắt nạt, Hứa Thắng cứu y. Kể từ đó y quyết định ở bên Hứa Thắng, ngay cả lúc sắp mãn hạn tù vẫn cố tình phạm thêm tội để kéo dài thời gian thi hành án.

Mấy năm sau đó rồi cũng tới ngày công chúa sắp ra tù, Hứa Thắng đoán được y sắp phạm tội lần nữa nên cố ý đi ăn nằm với người khác để công chúa sớm được thả. Ai ngờ công chúa không chỉ trừng trị tên kia một trận nhớ đời mà còn tiếp tục kéo dài thời gian thi hành án, bắt đầu hành trình đi quyến rũ đàn ông không đường quay lại.

Đương nhiên chuyện này là do Giang Trì Cảnh nghe Lạc Hải kể, chứ anh nhậm chức ở đây mới được hơn nửa năm, làm sao biết được nhiều chuyện của hai người kia tới vậy.

So với người bình thường, tâm lý của phạm nhân không dễ phán đoán như vậy nhưng Giang Trì Cảnh vẫn suy ngẫm về quan hệ giữa hai người này.

Công chúa hẳn rất để tâm đến việc Hứa Thắng ngoại tình, là để tâm đến mức không cách nào quên được nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ. Còn Hứa Thắng vì cảm giác tội lỗi trong lòng nên mới cưng chiều công chúa vô điều kiện, mặc y tác oai tác oái.

Cơ mà theo Giang Trì Cảnh thấy, trong số những kẻ mà công chúa đi mồi chài, có rất ít người thực sự dám ăn nằm với y, còn lại đa số đều bị Hứa Thắng xử tội vì dám từ chối công chúa.

“Thấy không anh gì ơi?” Giọng nói của công chúa cắt ngang dòng suy tư của Giang Trì Cảnh, “Cái gã vừa cao vừa ngầu đó là bồ em á.”

Trịnh Minh Dịch không đáp lời, hờ hững đợi công chúa nói tiếp.

“Anh mà khiến em không vui,” Ngón tay công chúa lại bò lên vai Trịnh Minh Dịch, “Bồ em sẽ xử anh đó.”

Trịnh Minh Dịch liếc nhìn bàn tay của công chúa, sau đó hắn nhìn về phía Giang Trì Cảnh, hất cằm chỉ chỉ công chúa, ẩn ý trong mắt rất rõ ràng: Sao bảo là che chở cho tôi mà?

Giang Trì Cảnh thôi đắm chìm trong chuyện của công chúa và Hứa Thắng. Anh ngồi thẳng người, cằm hơi nhếch lên gọi một tiếng: “1017.”

Vừa dứt lời, công chúa lập tức nhìn sang, trong mắt y hiện lên vẻ không kiên nhẫn như đoán được rằng Giang Trì Cảnh sắp phá hỏng chuyện tốt của mình.

“Qua đây.” Giang Trì Cảnh không để ý đến ánh mắt của công chúa, anh cứ nhìn về phía Trịnh Minh Dịch, “Ngồi bên cạnh tôi.”

Giang Trì Cảnh vừa lên tiếng xong, các phạm nhân trong thư viện đều trưng ra vẻ mặt hóng hớt, cứ láo liên nhìn người bên cạnh như sắp được cùng nhau xem một vở kịch cực vui.

Giang Trì Cảnh đương nhiên biết hành động của mình mang ý nghĩa gì. Anh chưa bao giờ xen vào việc của phạm nhân, thế mà hôm nay anh lại ra mặt vì Trịnh Minh Dịch. Bởi anh biết, đối phó với loại người như công chúa thì phải có thái độ cứng rắn, còn mắng chửi khơi khơi hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả.

Trước ánh mắt của đám phạm nhân trong thư viện, Trịnh Minh Dịch bước vào khu vực làm việc của Giang Trì Cảnh. Phải biết rằng khu vực làm việc của quản giáo chính là vùng cấm với phạm nhân. Nếu có phạm nhân ngang nhiên xông vào chỗ này, rất có khả năng kẻ đó sẽ bị ăn dùi cui ngay lập tức.

Trịnh Minh Dịch ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Cảnh, đám phạm nhân bị hắn liếc nhìn từ trái qua phải đại đa số đều tự giác cúi đầu xuống, không muốn trêu vào Trịnh Minh Dịch. Chỉ có công chúa vô cùng hứng thú đánh giá hai người, trong mắt cũng hiện lên vẻ tò mò hóng hớt.

“Cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch nghiêng đầu, ghé vào bên tai Giang Trì Cảnh hỏi nhỏ: “Giờ tôi là người của cậu đúng không?”

Giang Trì Cảnh bảo Trịnh Minh Dịch đến ngồi bên cạnh anh đúng là có hơi giống đang tuyên thệ chủ quyền. Nhưng hết cách rồi đành chịu thôi, anh không thể lần nào cũng đuổi công chúa khỏi thư viện để y biết khó mà tự lui.

Giang Trì Cảnh vẫn giữ tư thế nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên liếc Trịnh Minh Dịch, ra vẻ công minh đáp: “Anh là người của trưởng ngục.”

***