Lần giao chiến thứ hai, Giang Trì Cảnh thua thảm hại.
Anh không dám nhìn Trịnh Minh Dịch lẫn căn biệt thự phía đối diện, tay chân thì lúng ta lúng túng đến mức không dám chạm vào lưng người nọ. Rõ là vừa học bốn mươi tám tư thế phòng the xong nhưng giờ anh chẳng khác gì con rối gỗ mặc cho Trịnh Minh Dịch trêu đùa.
Trông thấy một Giang Trì Cảnh khác biệt như thế, Trịnh Minh Dịch lại vô cùng hào hứng. Theo như lời hắn nói thì sáng nay giao chiến cảnh sát Giang còn cuồng dại tựa bé mèo hoang mà tới chiều lại hóa thành chú chim non chưa trải sự đời.
Giang Trì Cảnh vô cùng không thích dáng vẻ này của bản thân, anh cũng muốn thi triển công phu giường chiếu, quyết chiến một trận cho ra trò với Trịnh Minh Dịch. Thế nhưng cứ nghĩ đến việc Trịnh Minh Dịch đã biết tỏng việc mình nhìn lén hắn, anh lại nhụt chí ngay tắp lự, cứ ngây ra đó mặc người ta thích làm gì thì làm.
Dây dưa một hồi chẳng khác gì đang chịu trận, Trịnh Minh Dịch cứ luôn miệng đùa dâm khiến anh phát cáu vì vừa sướng lại vừa ngượng, chỉ thiếu nước năn nỉ người nọ làm ơn làm phước tha cho mình.
“Giang Giang?”
Cày cuốc chán chê, Trịnh Minh Dịch bóp eo Giang Trì Cảnh một cái. Ai kia vẫn cứ úp mặt vào tường không thèm để ý tới hắn.
Coi bộ sang chấn tâm lý thật rồi.Giá mà Trịnh Minh Dịch không biết chuyện thì Giang Trì Cảnh sẵn lòng cả đời không đi nhìn lén ai nữa. Cảm giác hãi hùng khi bị bắt quả tang nhìn lén ở phòng giải trí lần trước khiến tim gan Giang Trì Cảnh lộn mèo tới tận bây giờ, chẳng thế mà rất lâu rồi anh không mở cái camera ấy lên xem.
Quả báo đúng là không chừa một ai.Giang Trì Cảnh thầm nghĩ, cao xanh đang dạy cho anh biết cứ làm việc sai trái rồi có ngày cũng bị ma quái đến tìm thôi.
“Sao làm lơ anh rồi?” Trịnh Minh Dịch xoay người hôn lên tấm lưng Giang Trì Cảnh, “Thôi không ghẹo em nữa, có muốn biết vì sao anh phát hiện không?”
Đương nhiên là Giang Trì Cảnh muốn rồi, chỉ là anh đang không muốn nói chuyện với Trịnh Minh Dịch thôi. Anh tự thấy bản thân đóng kịch tốt lắm chứ bộ, chẳng hiểu sao Trịnh Minh Dịch lại phát hiện ra được. Như vậy chỉ có một khả năng xảy ra, ấy là Trịnh Minh Dịch cũng để ý anh, bằng không làm sao hắn biết được anh đang nhìn lén chứ?
Giang Trì Cảnh hơi ngọ nguậy đầu, mặt không cảm xúc nhìn Trịnh Minh Dịch, ánh mắt như thay lời muốn nói:
“Tự khai báo đi.”Trịnh Minh Dịch bật cười, hắn choàng tay lên eo Giang Trì Cảnh rồi lật người anh lại ôm vào lòng: “Em chuyển đến đây tầm nửa năm trước đúng không?”
Giang Trì Cảnh “Ờ” một tiếng rất chi là xa cách.
Trước khi dọn nhà cần phải sửa sang mọi thứ, có tiếng động lớn như vậy diễn ra dĩ nhiên Trịnh Minh Dịch phải biết mình có hàng xóm mới.
“Ban đầu anh cũng không để tâm lắm vì xây dựng quan hệ xóm giềng gì đó anh vốn không có hứng thú.” Trịnh Minh Dịch nói.
Chuyện này Giang Trì Cảnh đương nhiên biết, Trịnh Minh Dịch trước giờ vẫn quen độc lai độc vãng, hắn chưa bao giờ có mặt trong các hoạt động mang tính cộng đồng. Giang Trì Cảnh thì ngược lại, dù anh cũng không có hứng thú tham gia các hoạt động như thế nhưng nếu nhân viên khu dân cư đã ngỏ lời, anh sẽ không từ chối.
“Mãi cho đến vài tháng trước anh mới bắt đầu điều tra vụ Ngô Bằng thao túng giá cổ phiếu.” Trịnh Minh Dịch nói tiếp, “Cơ quan chức năng không điều tra ra kết quả nhưng kể từ đó anh phát hiện, có vẻ như Ngô Bằng đang cố tình chĩa mũi dùi vào anh. Xem ra hắn đã đoán được anh chính là người tiết lộ thông tin.”
Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng chịu nói chuyện với Trịnh Minh Dịch, anh hất cằm nhìn đối phương: “Rồi sao nữa?”
“Sau đó anh phát hiện có người đã đụng vào máy tính của mình, thậm chí còn gắn cả máy nghe lén trong phòng làm việc của anh. Anh bắt đầu nâng cao cảnh giác với mọi thứ xung quanh, ngay cả khi ở nhà cũng không dám lơi lỏng.”
Giang Trì Cảnh bỗng hiểu ra mọi chuyện: “Cho nên anh…”
“Anh phát hiện có ai đó ở căn nhà đối diện đang “theo dõi” anh.”
Trịnh Minh Dịch dùng từ “theo dõi”, chứng minh khi ấy hắn vẫn chưa thật sự rõ ý định của Giang Trì Cảnh. Trịnh Minh Dịch còn tưởng rằng anh là người của Ngô Bằng và đang nhận nhiệm vụ theo dõi hắn từ căn nhà phía đối diện.
Giang Trì Cảnh thấy hơi buồn cười: “Em bận đi làm thì sao mà theo dõi anh được?”
“Ban đầu anh cũng không biết em phải đi làm.” Trịnh Minh Dịch nói, “Lúc anh đi làm thì em ở nhà, anh tan làm rồi em vẫn cứ ở trong nhà. Anh tưởng em ở nhà cả ngày nên cứ đinh ninh là em đang theo dõi anh.”
Giang Trì Cảnh đi làm chỉ mất có mười phút đồng hồ, sáng nào cũng gần sát giờ anh mới ra khỏi nhà. Còn Trịnh Minh Dịch đi làm ở nội thành, mỗi ngày đều đi sớm về khuya nên lúc Giang Trì Cảnh không ở nhà hắn cũng chẳng hề hay biết.
“Nhưng em chuyển tới đây từ nửa năm trước mà, anh không thấy lạ hả?” Giang Trì Cảnh hỏi, “Thí dụ em thật sự là tai mắt của Ngô Bằng đi thì chuyện em bắt đầu theo dõi anh từ nửa năm trước là không khả thi.”
“Lúc đó anh cũng không chắc nhà đối diện có từng đổi chủ hay chưa, vì lúc em dọn tới thật sự anh không để ý lắm.” Trịnh Minh Dịch nựng mặt Giang Trì Cảnh, “Anh chỉ biết nhà đối diện có ai đó cứ hễ rảnh tay là lôi ống nhòm ra xem anh đang làm gì.”
Giang Trì Cảnh hất tay Trịnh Minh Dịch ra, hơi thiếu tự tin chất vấn: “Anh biến thái hả? Biết có người theo dõi mình còn cố ý khỏa thân đi tới đi lui.”
“Vì anh phát hiện người đang ở căn nhà đối diện cũng khá là thú vị.” Trịnh Minh Dịch cười đáp, “Sau khi biết có người đang theo dõi mình, cũng trong cuối tuần đấy anh ghé siêu thị gần nhà mua đồ thì thấy người đang theo dõi anh thế mà lại đang giúp hàng xóm bê sữa bò.”
Hàng xóm mà Trịnh Minh Dịch nhắc tới chắc hẳn là người dì ngụ ở phía sau nhà Giang Trì Cảnh. Cả chồng và con của dì ấy đều không ở bên cạnh nên thi thoảng anh cũng xắn tay giúp đỡ vài việc.
Giọng điệu Trịnh Minh Dịch lúc kể lại chuyện này nghe có phần hài hước, Giang Trì Cảnh nhướng mày hỏi: “Làm sao? Theo dõi anh thì không thể giúp hàng xóm bê sữa bò được à?”
“Em không thấy chuyện này kì lạ lắm sao?” Trịnh Minh Dịch nói, “Rõ là đi làm nhiệm vụ theo dõi nhưng lại có thời gian xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm. Thêm nữa lúc ấy anh đang có mặt trong siêu thị, vậy mà người ấy lại không hề phát hiện ra. Chẳng có kẻ theo dõi chuyên nghiệp nào lại ẩu tả như thế được.”
“Từ đó anh bắt đầu nhận ra em không phải đang theo dõi anh?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Không, anh chỉ thấy hơi lạ nên bắt đầu quan sát em thôi.” Trịnh Minh Dịch nói, “Đây cũng là lí do dù biết có người đang theo dõi nhưng anh vẫn không hạ rèm cửa.”
Chỉ cần thả rèm cửa xuống, Giang Trì Cảnh sẽ không thấy hắn được nữa và Trịnh Minh Dịch cũng đồng thời không thể nhìn thấy anh. Hắn vẫn luôn mở rèm cửa, mặc cho đối phương theo dõi mình chính là để biết mục đích thật sự của người ở nhà đối diện.
“Anh quan sát thì quan sát đi.” Giang Trì Cảnh bất mãn đáp, “Sao còn chơi cái trò khỏa thân đeo tạp dề làm gì vậy?”
Báo hại anh còn tưởng mình không dưng được món hời, ai ngờ tất cả đều do Trịnh Minh Dịch bày ra. Chắc hẳn lúc anh đang thòm thèm dòm tấm lưng của Trịnh Minh Dịch thì hắn đang vừa chiên bò bít tết vừa thấy buồn cười dữ lắm.
“Vì anh phát hiện hàng xóm nhà đối diện không chỉ khá là thú vị đâu.” Trịnh Minh Dịch cười đáp, “Phải là rất thú vị mới đúng.”
“Thú vị chỗ nào chứ?” Giang Trì Cảnh trước giờ chưa từng thấy bản thân là người thú vị, anh gần như không bao giờ đọc sách, phim ảnh mà anh xem cũng chẳng cao siêu gì. Điểm thú vị duy nhất mà có thể moi ra được chắc là anh viết chữ khá đẹp.
“Dáng dấp xinh đẹp.” Trịnh Minh Dịch thốt ra một đáp án khó mà ngờ tới.
Giang Trì Cảnh nhướng mày, kênh kiệu đáp: “Ờ.”
“Đã vậy còn là bé đáng yêu thích giúp đỡ mọi người nữa.” Trịnh Minh Dịch tiếp lời.
“Ai là bé đáng yêu chứ?” Giang Trì Cảnh nhăn mặt.
“Nói tóm lại anh thường thấy em giúp đỡ hàng xóm.” Trịnh Minh Dịch bảo, “Anh thấy lạ lắm, người như thế này sao lại đến theo dõi anh được? Nhưng đợt đấy anh thật sự bận tối mắt tối mũi nên không còn hơi sức đâu mà đi thăm dò thêm tin tức.”
“Anh không rỗi hơi đi thăm dò nhưng lại thừa sức chơi trò theo dõi với em đấy hả?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Chơi với em không gọi là tốn sức mà là thả lỏng tinh thần.” Trịnh Minh Dịch nhìn anh, “Đây là thứ duy nhất giúp anh tiêu khiển trong khoảng thời gian đó.”
Giang Trì Cảnh hiểu, khi ấy Trịnh Minh Dịch bị Ngô Bằng theo đuôi như hổ rình mồi, cả ngày hắn buộc phải giữ tinh thần tập trung cao độ và chỉ có thể thư giãn chút ít sau khi về nhà buổi tối thôi.
“Trêu em vui lắm hay gì?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Rất vui, em không biết em đáng yêu tới mức nào đâu.” Trịnh Minh Dịch cười bảo, “Rõ là em đang bận rộn chăm sóc sân vườn nhưng chỉ cần nghe tiếng anh đấm bốc là em vứt hết đồ đạc chạy biến lên phòng ngủ trên lầu.”
“Em có chạy đâu?” Giang Trì Cảnh nhăn nhó phản đối, “Em bước đi rất chi là dè dặt nhé.”
Nghe được hai chữ “dè dặt”, Trịnh Minh Dịch bật cười một lúc lâu rồi mới hỏi: “Sau đó anh liên lạc với Quan Vĩ, định giao manh mối cho anh ta. Nhưng đúng hôm ấy Ngô Bằng cảnh cáo anh ra mặt, anh linh cảm có chuyện chẳng lành nên tan tầm sớm chạy về nhà.”
“Là cái hôm em tan tầm về thấy anh đang đấm bốc.” Giang Trì Cảnh tiếp lời.
“Đúng vậy, anh thấy em về nhà nên cho là em vừa đi gặp Ngô Bằng.”
Trịnh Minh Dịch không có thời gian đi điều tra lý lịch Giang Trì Cảnh, hắn cứ ngỡ anh là tay sai nhãi nhép đi theo dõi thôi chứ không đời nào nghĩ đến chuyện mình bị đối phương nhìn lén. Bởi xác suất gặp phải kẻ nghiện nhìn lén trong đời thực quả thực rất thấp, thêm nữa khi ấy lại đang vướng chuyện Ngô Bằng, nên dù Giang Trì Cảnh có ở nhà và sinh hoạt bình thường thì hắn cũng cho rằng anh đang giả vờ giả vịt mà thôi.
“Vậy ra hôm đó anh đánh hăng máu như vậy,” Giang Trì Cảnh bỗng thấy hơi buồn cười, “Là do anh tưởng rằng em đi báo cáo tin tức cho Ngô Bằng nghe, sau đó đấm bốc cho hả cơn giận?”
“Ừa.” Trịnh Minh Dịch đáp.
“Xem ai mới là người đáng yêu đây? Hử?” Giang Trì Cảnh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nựng mặt Trịnh Minh Dịch, “Tự mình suy diễn nhiều như vậy rồi đơn phương nổi cơn tam bành với em.”
“Sau đó là vụ đột nhập lúc khuya.” Trịnh Minh Dịch nắn cổ tay Giang Trì Cảnh, nhanh chóng đổi chủ đề, “Anh không ngờ là em sẽ giúp anh nên thấy rất hoang mang.”
“Em tốt bụng với bao nhiêu hàng xóm như vậy thì sao không giúp anh được chứ?”
Giang Trì Cảnh thật sự không ngờ anh chàng ngầu lòi quyến rũ nhà hàng xóm lại có diễn biến tâm lý phức tạp tới vậy, mà bản thân anh lại không hay biết gì.
“Thế nên anh đã dành ra mấy ngày để điều tra em rồi mới hay, em quả thực không liên quan gì tới Ngô Bằng cả.” Trịnh Minh Dịch nói.
Giang Trì Cảnh nhớ rõ, sau đêm đó Trịnh Minh Dịch biến mất cả mấy hôm liền, ra là để đi điều tra lý lịch của anh.
“Người chuyển tới nửa năm trước là em, nhà chưa từng đổi chủ.” Trịnh Minh Dịch nói, “Em là quản giáo ở nhà tù phía Nam, trước đây từng là thư ký phiên tòa, chưa từng có tiền án tiền sự. Nhà em cũng khá là giàu có, không cần thiết phải đi giao dịch đổi chác với Ngô Bằng.”
Nói đến đây Trịnh Minh Dịch ngừng lại một lúc rồi kết luận: “Nói cách khác người sống ở căn nhà đối diện không phải là kẻ đang theo dõi anh mà chỉ đơn giản là một nhóc biến thái thích nhìn lén mà thôi.”
“Khụ.” Giang Trì Cảnh ngượng ngùng đằng hắng một tiếng, bóng gió bảo: “Anh mà hay tiếp xúc với nhân viên khu dân cư thì đã thừa biết việc căn nhà đối diện chưa từng đổi chủ.”
“Đúng thế.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Nhưng anh lười tiếp xúc với họ.”
Giang Trì Cảnh bỗng nghĩ tới một chuyện, anh nhìn Trịnh Minh Dịch: “Vậy ra trước khi vào tù anh đã biết em là ai nên mới trêu chọc mãi đó hả?”
Lúc Giang Trì Cảnh đi xem mắt, Trịnh Minh Dịch đã bóc trần việc anh thích đàn ông. Khi ấy Giang Trì Cảnh vẫn chưa rõ lí do mình bị bại lộ chuyện này, hóa ra là vì Trịnh Minh Dịch đã biết chuyện anh nhìn lén hắn. Anh mà không buê đuê thì đời nào lại có chuyện mới nghe tiếng người ta tập đấm bốc thôi đã hăng hái chạy như bay lên lầu để nhìn lén?
Thêm cả lúc làm bài kiểm tra tâm lý nữa, Trịnh Minh Dịch hỏi anh thích làm chuyện ấy khi đang tắt đèn cũng là để ám chỉ việc anh thích núp trong bóng tối nhìn lén hắn. Còn có chuyện thích ăn mứt dâu, khoảng cách chỗ ở, phát hiện camera trong phòng giải trí, tự nói mình là kẻ thích khoe thân và giở trò khỏa thân mặc tạp dề như ban nãy nữa…
Trịnh Minh Dịch vẫn luôn trêu đùa Giang Trì Cảnh, chỉ là anh chậm chạp chưa phản ứng lại kịp thôi.
“Ở tù chán như thế, anh không trêu em thì trêu ai bây giờ?” Trịnh Minh Dịch cười bảo.
“Anh giỏi quá ha.” Giang Trì Cảnh nghiến răng nghiến lợi ngồi bật dậy, “Em muốn đi tố cáo với trưởng ngục, yêu cầu bãi bỏ đãi ngộ đặc biệt của anh.”
Trịnh Minh Dịch ôm Giang Trì Cảnh vào lòng lần nữa: “Thật ra ban đầu anh không định đi tù đâu.”
“Chứ không phải là anh hết cách hả?” Giang Trì Cảnh hỏi, “Đánh thua ván cờ thì chỉ còn mỗi nước đi tù thôi.”
“Còn nhiều nước đi chứ.” Trịnh Minh Dịch nói, “Anh có thể tạm thời trốn đi rồi tìm cách thu gom bằng chứng này, hoặc là mời luật sư chuyên nghiệp để anh không bị Ngô Bằng dễ dàng kết tội này. Nói chung lúc ấy anh có rất nhiều nước cờ để đi, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ vào tù chịu thua.”
“Thế sao anh lại đổi ý?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Vì em đấy.” Trịnh Minh Dịch nhìn anh, “Biết rõ thân phận em rồi anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, biết đâu ở bên cạnh em anh sẽ an toàn hơn.”
“Anh…” Giang Trì Cảnh ngây người, “Anh nghĩ là em sẽ giúp anh sao?”
“Ừa.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Anh đã nghĩ đến việc sẽ từ từ cho em thấy anh không phải là kẻ xấu, ai ngờ Quan Vĩ lại là bạn bè của em nên mọi sự cũng đỡ phức tạp hơn hẳn.”
Giống như Trịnh Minh Dịch đã nói, Giang Trì Cảnh thích giúp đỡ mọi người nên chắc chắn khi biết rằng hắn bị oan, anh sẽ tìm đủ mọi cách để giúp đỡ.
Thay vì phải lẩn trốn và thu thập chứng cứ như một tên tội phạm trốn tránh cơ quan chức năng, hay tốn công mời luật sư đấu đá với Ngô Bằng mà chưa biết tương lai liệu có rơi vào cạm bẫy nào nữa hay không, Trịnh Minh Dịch chọn lùi một bước tiến hai bước. Hắn ẩn mình trong nhà tù nhưng không đơn độc chiến đâu, bởi ít ra bên cạnh hắn còn có người sẵn lòng trợ giúp.
Giang Trì Cảnh bĩu môi, có hơi sang chấn tâm lý: “Ra là việc đi vào tù cũng nằm trong tính toán của anh.”
“Có em ở đấy anh mới dám vào.” Trịnh Minh Dịch nói, “Người bình thường có ai bình thản chấp nhận việc mình đi tù đâu.”
Nhưng mà anh có phải người bình thường đâu…Giang Trì Cảnh bỗng nghĩ tới chuyện khác nên bèn hỏi: “Thế anh giấu manh mối trong tay ở đâu rồi?”
Trịnh Minh Dịch không đáp mà chỉ hôn lên môi Giang Trì Cảnh: “Khi nào thì hai đứa mình chiến tiếp đây?”