Vụng Dại Tuổi 17

Chương 19: Chương 19

- Tại Luân quan tâm đến Mai, cho nên…

Đến lượt tôi bất ngờ nhưng chẳng nỡ nặng lời với kẻ ngây thơ vô tội ấy. Tôi chỉ cười nhẹ:

- Không phải tại Mai mà khả năng tôi chỉ đến đó.

- Nhưng mà…

Tôi bước đi thật nhanh, nhận ra tình thế bắt đầu rối ren.

Ngân đến nhà tôi chơi, bảo:

- Không chừng, cứ đà này, mày phải chuyển trường mất!

Tôi gạt đi: “Dù gì năm nay cũng là năm cuối” rồi lại ngẩn người ra nghĩ ngợi. Năm cuối có nghĩa là chấm hết, nhưng nghĩ cho cùng, cười với nhau có lẽ hay hơn thù hận, oán ghét nhau. Tôi rút quyển lưu bút, lật từng trang giấy trắng, vẫn chẳng biết viết gì giữa những xót xa, tiếc nuối cứ rối tung trong đầu.

Nắng tháng tư oi nồng như muốn thiêu đốt tất cả. Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy những chùm phượng đỏ rực như những đốm lửa lung linh. Những buổi học cuối trôi qua nhanh hơn, chẳng còn thời gian để thỏa mãn những hờn giận riêng tư. Mỗi đứa hối hả tích lũy ình túi kiến thức cần thiết làm hành trang cho suốt quãng đường dài đằng đẵng phía trước. Tôi nhận ra mình lớn lên từ những suy nghĩ đầy trách nhiệm ấy và nhờ đó, tôi hiểu ra rằng “con tim có lý lẽ riêng của nó”, để không còn giận Mai như trước.

Ngày cuối, chúng tôi trò chuyện với nhau theo cách đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ hơn. Luân cũng nheo mắt nhìn tôi cười: “Tụi mình vậy mà vui, Hồng nhỉ? ”. Tôi cũng cười đáp lại hiền khô, chẳng hung hăng như ngày trước. Ngân lật lật cuốn lưu bút ghi sở thích của từng đứa. Con này lạ, mãi đến khi xa nhau mới tìm hiểu xem trong đám bạn nhăng nhít kia, đứa nào cùng sở thích với mình. Ngân khều tôi, bảo: “Lão Việt nhà mình đua xe như điên, vậy mà viết là sợ chết!”. Việt ngồi sau nghe được, nhăn răng cười: “Ai không sợ chết thì ngồi đây làm gì? Chết quách đi cho đỡ cực thân”. Tôi nghĩ, con người cuối cùng rồi cũng trở về cõi chết, trên quãng đường trở về ấy người ta làm được đủ thứ việc. Tôi nhẩm tính xem mình đã vượt qua được bao nhiêu phần của đoạn đường “trở về” ấy rồi giật mình nhận ra mình vẫn chẳng khác gì những đứa trẻ tập đi...

Ngủ yên nhé, kỷ niệm!

- Quỳnh! Em lên có ai tìm!

Tôi nhìn chảo thức ăn dang dở trên bếp, nhăn mặt:

- Anh lên mời họ vào nhà giúp em, em đang làm dở.

- Anh đã mời rồi, anh ấy nói chỉ muốn gặp em và không chịu vào.

Tôi vội vàng buông đũa. Có một cái gì đó co thắt lại trong lồng ngực. Chúng không rõ ràng, chỉ mờ ảo giống như mỗi buổi sáng tôi thường nhìn xuống cuối chân đồi qua một lớp sương mỏng, rồi chẳng định hình nổi sau lớp sương ấy là những gì. Tôi lao ra, đi như chạy và khựng lại. Phía sau cánh cổng sắt, Minh đứng nép sát vào bụi hoa quỳnh, mắt mở to nhìn tôi. Quá bất ngờ, quá xót xa xen lẫn những tiếc nuối, tôi đứng như bất động.

Minh đó, người con trai đã cùng tôi nắm tay nhau vượt qua bao nhiêu con dốc. Thật bất ngờ, đến đoạn đường cuối, Minh buông tay tôi ra trước một con dốc đầy thử thách. Có lẽ nào Minh lại bỏ rơi tôi giữa lúc mà tôi cần Minh nhất? Tôi không còn biết làm cách nào để lấy lại thăng bằng khi mà từ lâu, tôi đã dựa vào Minh để tìm lấy sự bình yên. Tôi như kẻ đuối sức chới với giữa đại dương đầy bão tố, nhìn Minh bước xa dần, xa dần và khuất hẳn. Ngày ấy, trong tột cùng của sự đau khổ, tôi đã an ủi mình bằng cách đặt ra rất nhiều lý do, rồi xót xa nhận ra rằng: trong tình yêu, chẳng thể có lý do nào cho người ta được quyền bỏ rơi nhau, đúng không Minh?

- Mời anh ấy vào nhà đi em, mưa ướt hết cả rồi!

Tiếng chồng tôi vọng từ trong nhà kéo tôi ra khỏi dòng suy tưởng. Lúc này mới hay, mưa đã rơi từ khi nào. Nhưng cớ sao nước mưa lại mặn chát bờ môi đến thế?

Tôi mời Minh vào nhà. Chồng tôi đặt nhẹ tách trà nóng xuống bàn. Tôi kéo anh ngồi lại, giới thiệu:

- Đây là anh Minh…

Mới nghe đến đó, chồng tôi đã “à” lên thích thú:

- Tôi có nghe Quỳnh nhắc đến anh. Tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Anh đã giúp cô ấy rất nhiều trong những ngày xuất bản tập truyện đầu tay. Không nhờ anh động viên khuyến khích thì làm gì hôm nay chúng ta có được một nhà văn nữ tuyệt vời đến thế!

Anh nói và cười thật tươi, khuôn mặt lộ vẻ rạng rỡ, hạnh phúc. Minh vẫn ngồi đó, lặng im lật từng trang của tập truyện chồng tôi đưa, trong số đó có quyển “Mùa đông ấm”. Mãi đến khi chồng tôi tế nhị lấy lý do đi vào, Minh mới cất giọng:

- Em có một người chồng thật tuyệt vời!

- Vâng! Anh ấy mặc dù không am hiểu lắm về lĩnh vực nghệ thuật nhưng bù lại, anh ấy chịu đựng được những tật xấu của em, thế cũng đã là “trên cả tuyệt vời” rồi, đúng không anh?

- Em vẫn còn trách anh đấy à?

- Không! Đã năm năm rồi...