Vụng Dại Tuổi 17

Chương 6: Chương 6

7.

Buổi cắm trại diễn ra trong một ngày ngập nắng. Sáng sớm, ô dù đã giăng kín khoảng đất trống trong công viên. Lều bên cạnh, có tiếng éo éo vang lên của một đứa con gái:

- Có bạn nam nào qua giúp tớ một tay!

Lũ con trai chẳng ai bảo ai, đồng loạt cắm cúi vào công việc mình đang làm, như một lời biện minh “tớ đang bận” mặc dù cái giọng éo éo kia chẳng nhìn thấy.

Tôi sắp gọn đồ đạc bề bộn trong lều, vừa đứng lên thì đụng đứa con gái. Nó lắp bắp:

- Em bên lớp 11. Cây cột trại đột nhiên nghiêng hẳn sang một bên. Mấy bạn đi xách nước cả, em chẳng biết làm sao…

Tôi quay lại, định chỉ vào một tên nào đó trong đám con trai hèn mọn kia, không ngờ bọn chúng đang nhìn nhỏ không chớp mắt, rồi quay sang nhìn tôi ý như cầu khẩn: “Tôi nè, tôi có thể làm tốt việc đó!”.

Cho đi hết, giữ bọn chúng lại chỉ tổ hỏng việc! Tôi nằm ngửa cổ nhìn lên tấm bạt sọc xanh sọc đỏ, bất lực nghĩ nếu như chẳng may nó đổ sụp xuống đè lên tôi bẹp dí, có kêu khản cổ chắc chẳng đứa nào thèm tới đâu. Không khéo chúng lại trù: “Chết luôn đi, đồ vừa xấu vừa chằn lửa!”. Lúc ấy, tôi không chết vì trại đè mà chết vì... tủi thân, nhất là khi nhận ra trong đám lố nhố ấy, có kẻ thường xuyên cho bông hồng mình và kẻ từng ghen tức với những đóa hoa vô nghĩa đó một cách ngốc nghếch...

8.

Lan giận dữ bảo:

- Cả mày cũng ngốc nghếch. Làm gì phải buồn vì bọn trẻ con đó!

Rồi nó lao thao kể chuyện những sinh viên nam thanh lịch trong trường. Giống hệt như ngày mới lên cấp ba, tôi tự hào khoe với một đứa bạn học năm cuối cấp hai: “Con trai cấp ba ga lăng lắm, không loi choi, hèn mọn như bọn cấp hai đâu”. Bây giờ, tôi được nghe những lời tương tự.

Lạ là không lấy gì làm nghi ngờ!

9.

Năm học trôi qua thật nhanh. Giờ đây, cả ba chúng tôi đang ngồi chung một ngôi trường đại học. Thỉnh thoảng gặp Lan, nó hỏi: “Hết ghét tụi nó rồi hả?”. Tôi gật đầu, nghĩ: nếu không có tụi nó cùng học, chắc là mình buồn lắm!