Vùng Đất Vô Hình

Chương 31: Chương 31 Cáo Thành Tinh

Theo một số thông tin mà người tu đạo thu được, đoàn quân Ám Dạ được chia làm mười tám đạo, mỗi đạo tương ứng với một tầng địa ngục. Người đứng đầu mỗi đạo quân được xưng làm đại vương. Bọn họ là những kẻ mạnh nhất trong cái đạo quân đó.

Trong mười tám tầng đại ngục, Ngưu Khanh địa ngục chính là nơi súc sinh kêu oan. Phàm người tại dương thế tuỳ ý tru sát súc sinh, đem sự vui thú của mình đặt trên sự đau khổ của chúng, sau khi chết sẽ bị giải vào đây để bị các con trâu hoang tụ lại, dùng sừng húc, dùng chân dẫm đạp.

Ngưu Khanh đại vương cũng không nhiều lời. Gã bảo con cáo thành tinh: “Giết chúng đi.” Con cáo hiểu ý chủ gật đầu. Rồi nó nhe hàm răng trắng ởn ra dọa mấy người phái Phổ Linh. Yêu quái khác với ma quỷ ở chỗ chúng làm bằng xương bằng thịt. Không chỉ sở hữu những phép thuật kỳ lạ, chúng còn có tốc độ và sức mạnh kinh hồn. Khi đối đầu với yêu quái, kiếm gỗ của phái Phổ Linh rất khó phát huy tác dụng. Cho nên phái Phổ Linh đã sử dụng một loại vũ khí khác để chống lại chúng. Đó là một loại chuông có khả năng gây ra sự đau đớn cho yêu quái được gọi là Chuông Hàng Yêu.

Trong tay Minh Long là một quả chuông như thế. Chỉ có điều gã chưa dám dùng. Vũ khí chỉ phát huy thực sự tác dụng khi gây được sát thương hiệu quả lên người đối thủ. Gã đang chờ một cơ hội. Đó là lúc mà con yêu quái vồ bắt người. Tiếng chuông sẽ khiến con yêu quái đau đớn và để lộ sơ hở. Ba người phái Phổ Linh sẽ có thể làm con quái vật bị thương, thậm chí là tiêu diệt nó.

Loài cáo vốn một loài thông minh và nhanh nhẹn, từ những con bình thường đến những con sống cả trăm năm thành tinh. Con cáo bắt đầu nhảy nhót vòng quanh ba người. Nó đang muốn tìm mục tiêu dễ dàng nhất. Động vật bao giờ cũng là loại có trực giác mạnh một cách đáng sợ. Chúng không biết đến câu chuyện bó đũa nhưng nó biết rằng chia lẻ mục tiêu ra để săn thì dễ dàng hơn là một đám. Con cáo càng lúc càng nhanh, mọi người chỉ thấy rõ một cái bóng xám chạy xung quanh chứ không trông thấy rõ ràng nữa.

Bóng đêm dường như biến thành nguồn trợ lực cho con cáo thành tinh giúp nó càng lúc càng khó để nhận thấy. Rồi Minh Khánh cảm giác được nguy hiểm. Con cáo sẽ chọn hắn? Bởi vì hắn yếu nhất? Bởi vì hắn mù? Hoặc là cả hai. Minh Khánh đã không quan tâm nữa. Hắn chỉ làm một việc, chờ đợi. Con cáo đã thu hẹp khoảng cách với ba người. Nó chạy trên một đường vòng nhỏ hơn lúc trước. Tai nó đã vểnh lên. Một người mù quả là một miếng mồi thơm ngon cho con cáo. Cũng như Minh Khánh, nó đang chờ đợi giây phút mà ba người sơ ý.

Lúc này Minh Khánh đột nhiên dịch ra bên ngoài hai bước, đứng hơi cách xa Minh Long Minh Dũng một chút. Hắn cố ý lộ ra sơ hở dụ con cáo đến. Như thế còn đỡ hơn là đánh một cách bị động như hồi nãy. Minh Dũng và Minh Long thấy sư đệ làm thế thì quá ư sợ hãi. Đây không phải trò chơi, cũng chẳng phải chuyện đùa, mà là tính mạng. Đêm tính mạng ra để đặt cược quả thật rất giống ngu ngốc.

Loài cáo thành tinh mặc dù thông minh hơn cáo bình thường rất nhiều nhưng chung quy chưa được giáo hóa, vẫn chỉ là súc vật. Minh Khánh lộ sơ hở, nó liền nhảy xổ vào, hi vọng một lần có thể cắn cổ nạn nhân. Nó chưa từng nghĩ đến sơ hở này là thật hay giả. Nó chỉ tuyên theo lệnh chủ một cách nghiêm túc nhất: “Giết hết tất cả.”

Lúc con cáo xông vào thì Minh Long vội rung chuông. Quả chuông khiến con cáo kêu lên đau đớn. Động tác của nó hơi khựng lại. Lập tức có ba người ùa lên tấn công nó. Minh Long rút ra một tấm bùa chú dán vào phần bụng con yêu quái. Minh Dũng đá thẳng vào hạ bộ còn Minh Khánh thì đâm kiếm vào đùi.

Con yêu quái kêu hào một cách thống khổ. Nó búng người ra xa lăn lộn mấy vòng. Đột nhiên ánh mắt nó chớp sáng liên hồi, biến thành màu hồng rực rỡ. Thuật “Hớp Hồn” của cáo thành tinh kỳ diệu đến mức cả Minh Dũng lẫn Minh Long đều bị dính. Hai người cứng đơ người như khúc gỗ. Lúc này trước mặt hai người không phải là con cáo mà là một cô gái đẹp nghiên nước nghiên thành đang vẫy gọi. Hai người sẽ phải mất giây lát để tỉnh táo lại. Chỉ còn lại Minh Khánh. Hắn giơ kiếm lên chỉ vào con yêu quái, quyết không để nó làm hại hai vị sư huynh của mình.

Con yêu quái kêu lên một tiếng. Nó nhảy xổ vào đối thủ. Lần này còn nhanh hơn và chuẩn hơn lần trước. Nó há cái miệng đầy răng trắng ởn ra táp vào mặt đối thủ. Chỉ có điều nó quá xem thường Minh Khánh và thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm trên tay hắn. Thanh kiếm này là một trong những vũ khí độc ác nhất trong lịch sử. Mặc dù Minh Khánh không để nó nô lệ và chỉ phát huy được khoảng một phần nhỏ sức mạnh của nó thôi, nhưng chừng đó cũng đủ cho hắn nhanh và mạnh lên nhiều.

Hắn hơi thu kiếm, đâm vào hốc mắt con yêu quái. Âm nhãn không thể nhìn thấy hình thể của con yêu quái nhưng có thể nhìn rất rõ ‘khí’ của nó. Đặc biệt là hai con mắt vừa thu triển thuật Hớp Hồn. Con cáo thành tinh lùi ra còn nhanh hơn lúc nó nhảy vào. Hẳn là nó sợ hãi sức mạnh trên thanh kiếm tà ác. Minh Khánh cũng không bỏ lỡ cơ hội, kiếm trên tay tiếp tục dính lấy mặt con cáo mà đâm.

-“Mi đang làm gì thế hả? Có một gã mù cũng không giải quyết nổi hay sao?”

-

Minh Khánh nghe rõ tiếng của Ngưu Khanh đại vương quát con cáo. Con yêu quái dường như bị kích thích, gầm lên nhảy xổ vào hắn, mặc kệ bị trúng bao nhiêu kiếm cũng vẫn muốn táp vào người Minh Khánh. Lần này đến lượt Minh khánh liên tục bại lui. Con yêu quái vừa to vừa khỏe, lại có lớp lông dày. Trúng mấy kiếm chưa hẳn đã xi nhê, còn hắn chỉ cần bị một cú đớp của con cáo là xong đời. Minh Khánh vừa lùi lại tránh pha nhảy lên quất đuôi của con cáo thì va phải Minh Long. Hắn mới phát hiện ra lúc này hai vị sư huynh đã ở ngay sau hắn. Người bọn họ vẫn cứng như khúc gỗ. Minh Khánh biết hắn không thể lui được nữa. Hắn vung kiếm đâm vào miệng con cáo. Con yêu quái lắc lư cái đầu, tránh mấy kiếm của Minh Khánh rất dễ dàng. Nó vung đuôi quật mạnh vào người đối thủ. Phía sau Minh Khánh là Minh Dũng và Minh Long, hắn phải làm sao để đỡ được cú quật chết người của con cáo thành tinh?

Câu chuyện bó đũa

Ngày xưa, có một người nhà giàu, sanh được năm người con. Vì giàu có nên những người con của ông có một đời sống sung sướng thừa thãi về vật chất. Nhưng chuyện đời thường vốn vô cùng. Vì thế, có một, các con ông muốn có hai và cứ thế tánh đua đòi lâu dần thành thói quen, đến lúc không tự chủ được thì đã trở thành lòng tham vọng. Càng ngày, lòng tham vọng của con người càng nhiều và lan ra trên mọi bình diện. Do đó, họ không biết thế nào là đủ nên lúc nào cũng khổ tâm vì luôn nghĩ đến sự hơn thua và ganh tị lẫn nhaụ Đến khi khôn lớn, cả năm người con nhờ tiền của cha mẹ nên đều giàu có. Tuy mỗi người một cơ ngơi, nhưng vẫn giữ thói ganh ghét tị hiềm cãi cọ nhau về những của cải mà họ có. Nhìn cảnh các con không hòa thuận, người cha buồn lắm. Ông cố gắng khuyên bảo nhưng dù ông có cố gắng thế nào, các con ông cũng không bỏ được lòng hiềm kỵ lẫn nhau làm ông rất đau lòng.

Sau một thời gian ngã bịnh, ông biết rằng mình không còn sống được bao lâu nữa. Ông cho gọi các con đến bên giường và bảo gia nhân đem đến cho ông hai bó đũa. Các con ông còn đang nhìn nhau ngơ ngác không hiểu người cha có ý định gì thì ông lấy một bó đũa, đưa ỗi người một chiếc và bảo :

- Các con mỗi đứa lần lượt bẻ chiếc đũa này và cho cha biết kinh nghiệm về việc các con làm dễ hay là khó.

Ông vừa dứt lời, trong chớp mắt, năm người con bẻ năm chiếc đũa thật dễ dàng.

Nhìn những chiếc đũa gãy đôi, gãy ba, ông im lặng và các con ông cũng yên lặng đợi chờ. Một lát sau, ông đưa nguyên bó đũa cho người con cả và dịu dàng nói:

- Tốt. Các con đã thành công trong việc bẻ một chiếc đũa. Bây giờ, các con lại thay phiên nhau bẻ nguyên cả bó đũa này cho cha xem.

Người con trưởng cầm bó đũa ra sức bẻ. Anh vận dụng sức mạnh đến nỗi mặt mũi đỏ gay nhưng không làm cho bó đũa gẫy được dễ dàng. Chờ đến lúc anh chịu thua, người cha bảo người con thứ hai tiếp tục. Cũng như người con lớn, người con thứ hai không bẻ được và chịu thua. Ông kiên nhẫn chờ đến khi người con thứ năm bỏ cuộc mới ôn tồn nói:

- Đó, các con xem, thế nào là sức mạnh của sự đoàn kết. Nếu các con cứ tiếp tục hiềm tị chia rẽ nhau thì các con cũng lẻ loi và yếu đuối không khác gì một chiếc đũa và các con sẽ bị kẻ thù bẻ gãy dễ dàng. Nhưng nếu các con biết thương yêu đoàn kết lại với nhau như bó đũa thì không một sức mạnh nào bẻ gãy được các con.

Năm người con ông hiểu ý cha và bài học ông vừa dạy. Cảm động và hối hận vì ăn ở với nhau không phải rồi còn làm cha buồn, các con ông ôm lấy ông vừa khóc, vừa hứa là từ nay về sau sẽ bỏ thói tị hiềm ích kỷ để yêu thương đoàn kết với nhau.

Sau đó người cha mất đi. Năm người con vâng lời cha dạỵ. Họ rất đoàn kết và thương mến lẫn nhau. Đời sống gia đình họ rất hoà thuận và không một ai có thể cạnh tranh được với sự giàu mạnh trong việc làm ăn buôn bán của gia đình họ.