Vùng Đất Vô Hình

Chương 43: Chương 43 Nỗi Đau

Trên đường trở về, chưởng môn phái Thiên Cầm mới kể chuyện phía dưới cho ba người nghe. Thì ra sau khi xuống dưới, bọn họ tìm đủ cách để phá hủy chiếc quan tài. Chỉ có điều chiếc quan tài không biết làm bằng thứ gì, đốt không cháy, chém không đứt, đập phá không hề sứt mẻ lấy một tí gì. Thế rồi bọn họ bắt đầu tranh chấp thanh kiếm cắm trên ngôi mộ, chém giết lẫn nhau. Đến lúc phát hiện ra thứ đó đã đến thì chỉ còn bốn người còn sống. Ba người trong lúc chạy lên bị nó kéo lại, có mỗi ông ta còn sống.

Minh Khánh thở dài. Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm không phải là một thanh kiếm thường. Nó tác động rất mạnh tới linh hồn và ý chí của những người xung quanh, nhất là những người có nhiều dục vọng. Trong lúc vô tình đánh rơi thanh kiếm, Minh Khánh đãbiến nghĩa địa làng Con thành tử địa. Hiện tại hắn biết bất cứ ai đi xuống ngôi mộ đá trắng chỉ có con đường chết.

Về nhà trọ, Minh Khánh trằn trọc mãi không ngủ được. Hắn vùng dậy, bước xuống giường. Hắn chống cửa sổ lên. Đêm khuya thật yên tĩnh. Từng cơn gió lùa vào mang theo mùi hương hoa thật dễ chịu. Minh Khánh bước ra sân. Ánh trăng rất đẹp nhưng Minh Khanh không có lòng dạ nào mà thưởng thức. Trong đầu hắn chỉ tồn tại một ý nghĩ duy nhất – “nó” là cái gì. Bao nhiêu năm đi bắt ma với sư phụ, người được xưng là thiên hạ đệ nhất người trừ tà khiến Minh Khánh học được thói quen suy tư. Sư phụ từng nói: “Thầy trừ tà giỏi là kẻ thường vận dụng đầu óc mà không phải tu vi để giải quyết vấn đề.” Minh Khánh vẫn lấy câu nó đó làm thước đo cho bản thân.

Hắn phát hiện ra từ đêm qua đến đêm nay, bọn hắn đều rất bị động. Đáng lẽ sau khi được báo mộng, Minh Khánh nên bắt đầu tìm hiểu về nghĩa địa làng Con và ngôi mộ đá trắng mà không phải đi đến đó một cách mù quáng như vậy. Việc tham gia vào liên minh người tu đạo cũng khiến bọn họ mất đi sự tự do vốn có. Ngoài ra ‘nó’ cũng là một thứ hết sức kỳ quái. Minh Khánh cố lục hết những kiến thức mà hắn tích trữ trong đầu ra cũng không tìm được một thứ gì tương tự như ‘nó’. Một thứ giống như linh hồn mà không có cảm xúc, thích bắt người nhưng không mang theo âm khí oán khí.

Suy nghĩ hồi lâu, Minh Khánh thấy mệt mỏi. Hắn đi ra giếng múc nước rửa mặt. Theo gầu nước kéo lên, Minh Khánh đổ nước ra lòng bàn tay rồi hất lên mặt. Nước mát lạnh khiến mạch máu nơi hai thái dương của hắn giật giật. Một bàn tay bỗng đặt lên vai hắn. Minh Khánh quay lại hỏi: “Sư huynh??”

“Đệ cũng không ngủ được à?” Minh Dũng cười. Minh Khánh gật đầu.

-“Đệ đang suy nghĩ về thứ đó.”

-“Thật tiếc ngoài đệ ra chúng ta chẳng ai thấy được nó như thế nào.”

-“Sư huynh đã bao giờ nghe nói đến một loại giống như linh hồn mà không có cảm xúc, hơn nữa không có hình dạng, không có oán khí chưa?”

-“Ý đệ là giống như một lời nguyền?”

-“Không hẳn. Đệ cũng từng trải qua nguyền rủa. Đặc điểm của một lời nguyền là những người tiếp xúc đến lời nguyền bị suy yếu, bị hành hạ, thậm chí cảm giác được những cảm xúc, những ý nghĩ của người tạo ra nó. Thứ này lại khác. Đệ cảm nhận được nó tồn tại, nó còn sống, nhưng đệ không tìm thấy những tình cảm, những ý nghĩ ẩn chứa bên trong nó. Thậm chí đến sự thèm khát linh hồn người sống cũng không hề xuất hiện. Nó bắt người chỉ đơn giản là bắt mà không trộn lẫn bất cứ thứ gì khác.”

- “Huynh hiểu rồi. Kiểu như một con dao thái thịt vậy, nó cắt chỉ để cắt mà thôi.”

-“Đúng thế. Thứ đó là một con dao có linh hồn. Nó không bị ai cầm trên tay cả. Nó độc lập với hết thảy.”

-“Có thể nào là một loại linh hồn cao cấp chăng?” Minh Dũng suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra kết luận.

-“Chẳng hạn như ….? ” Minh Khánh nghi vấn.

-“Tử thần.” Minh Dũng nói một cách chắc nịch.

-“Sư huynh, đệ nhớ trong cuốn Trừ tà ký giải có nói Tử thần thường không thể ở dương thế quá lâu.”

-

-“Đúng vậy. Nhưng đệ không thể phủ nhận thứ đó giống với một tử thần. Bắt linh hồn người sống, không cảm xúc, không âm khí, không có hình dạng. Thêm nữa nó cũng không đi ra khỏi ngôi mộ đá trắng đó.” Minh Dũng càng nói càng hưng phấn, tựa như đã tìm ra lời giải. “Có thể là có ai đó đã tìm cách giam tử thần vào trong ngôi mộ đó chăng? ”

-

-“Không thể nào. Tử thần sẽ không lưu lại dương thế, điều này đã được khẳng đinh. Trừ phi, trừ phi …” Minh Khánh đăm chiêu suy nghĩ.

-“Ngôi mộ đó không thuộc dương thế.” Cả hai người cùng nói một lời.

-“Nhưng làm sao ngôi mộ đó cứ đến giờ lại xuất hiện ở dương gian?” Minh Khánh cau mày.

-“Có thể ngôi mộ được xây trùng với một khe nứt giữa dương thế và âm phủ. Những khe nứt này thường không ổn định. Thường là vào lúc âm khí mạnh nhất nó mới mở ra. Nếu điều này là đúng thì tất cả đều có thể giải thích. Chỉ có điều huynh không nghĩ ra chúng ta làm thế nào để đối phó nổi với một tử thần bây giờ.”

-“Chúng ta không thể đánh lại, nhưng chúng ta có thể bắt nó tự rời đi.” Mắt Minh Khánh sáng lên. Hắn cất cao giọng nói. “Chúng ta có thể lấp kín khe nứt. Ngôi mộ trở lại dương thế rồi tử thần sẽ không thể ẩn nấp trong đó nữa.”

-“Chỉ tiếc hiện tại chúng ta không đủ sức làm được điều này.” Minh Dũng than thở. Minh Khánh nắm lấy vai gã: “Chúng ta có thể trở về núi mời sư phụ của đệ và sư bá đến giúp.” Minh Dũng gạt tay hắn ra.

-“Đừng nói nữa. Nếu đệ không mở thiên nhãn, ba người chúng ta không được phép trở về.”

- “Tại sao ạ? Sư huynh đệ cần một lời giải thích.”

- “Huynh không muốn nói chuyện này. Đệ đi nghỉ đi.”

-“Nếu cả đệ cũng muốn nghe thì sao?” Minh Long bước ra từ trong nhà. Gã nhìn thẳng vào đôi mắt của Minh Dũng. “Lúc chúng ta xuống núi, đệ đã cảm thấy sư huynh đang giấu một chuyện gì đó rất lớn. Sư huynh có nhớ không lúc ở trên thuyền ngươi đã khóc. Lúc đầu đệ nghĩ sư huynh nhớ sư phụ, nhớ nhà nhưng càng về sau đệ mới nghĩ ra là không đúng. Sư huynh xuống núi bắt ma như cơm bữa có bao giờ đệ thấy huynh rơi một giọt lệ. Càng về sau này sư huynh cư xử càng lạ lùng hơn. Mỗi lần đệ hoặc Khánh nhắc đến chuyện trở về là sư huynh lại gạt đi. Chẳng lẽ môn phái của chúng ta đã xảy ra chuyện?”

-

-“Sư huynh, đệ xin huynh đấy. Minh Long sư huynh nói có đúng không? Có phải môn phái của chúng ta xảy ra chuyện gì?” Minh Khánh vội vàng nắm lấy tay Minh Dũng lắc lắc.

-“Bao giờ đệ mở thiên nhãn, huynh sẽ kể cho đệ nghe. Còn bây giờ hai đứa đi ngủ đi.” Minh Dũng giật cánh tay ra khỏi bàn tay của Minh Khánh, lạnh lùng bước vào trong nhà. Gã đi thật nhanh để không ai thấy nước đang chảy ra từ khóe mắt.