Edit: Tịch Ngữ
Thủy Lung nhìn ba đứa nhỏ không dám thở mạnh. Vốn dĩ muốn giữ bọn nhỏ lại ăn cơm, bất quá chỉ là ý nghĩ chợt lóe mà thôi, chỉ vì thấy thích tính
kiên nhẫn và bền bỉ chạy theo sau xe ngựa của các bé.
Chẳng qua
là về phương diện bồi dưỡng cho đứa nhỏ, Thủy Lung lại không nóng nảy.
Hiện tại để bọn nhỏ đi vào, thật ra nàng còn có ý định khác, chính là
muốn nhờ bọn nhỏ tuyên truyền ra bên ngoài.
“Ta có một chuyện nhỏ muốn nhờ các ngươi.” Việc nhỏ, quả thật chỉ là việc nhỏ thôi à.
Ba đứa nhỏ vừa nghe, chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý, ngươi một tiếng, ta một tiếng nhao nhao tự đề cử chính mình.
“Tiên nữ tỷ tỷ, có chuyện gì tỷ cứ nói, cho dù lên núi đao xuống biển lửa,
Trương Tiểu Vân ta sẽ không nói hai lời.” Đây là Trương Tiểu Vân thông
minh, cổ quái.
“Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ nói cái gì ta sẽ làm cái đó, làm cái đó!” Đây là Hổ Tử thoạt nhìn có chút ngại ngùng, thật thà nói.
“Ta cái gì cũng có thể làm, nhất đinh sẽ làm tốt!” Đây là thằng nhóc cao to hung hãn của ngày thường, bây giờ lại giống như con chó trung thành.
Nhìn dáng vẻ cúc cung tận tụy, sóng mắt Thủy Lung lóe lên, chậm rãi nói: “Đâm đầu vào cây cột kia đi.”
Ba đứa trẻ ngây người. Trương Tiểu Vân có chút chần chừ, tên nhóc cao ráo
kia cũng xị mặt, chỉ có Hổ Tử ngây ngốc cư nhiên chạy về phía cột, đụng
đầu vào đó, sức đập không nhẹ nha! Cái đập này tuy không chết, nhưng
chắc chắn sẽ bị thương.
Khi Hổ Tử sắp đập đầu vào cột, Thủy Lung
phất tay ngăn cản lại, khiến Hổ Tử lùi về phía sau, ngã ngồi trên đất.
Bộ dạng ngây ngốc nhìn quanh bốn phía, sau đó hoảng loạn, bất an nhìn
Thủy Lung hỏi: “Ta làm cái gì sai sao?”
Vẻ mặt kia giống như chỉ cần Thủy Lung gật đầu, cậu bé sẽ đau lòng mà khóc.
Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi thật sự là nói cái gì làm cái đó sao?”
Hổ Tử khiếp sợ gật đầu.
Lúc này, hình như Trương Tiểu Vân xảy ra chuyện kì quái, khẽ kêu một tiếng
thu hút sự chú ý của mọi người. Kế đó cũng hướng về cây cột đụng đầu.
Thủy Lung liếc mắt nhìn qua, đáy mắt hiện lên chút thú vị, nhìn cậu ta đụng đầu rồi ngồi xuống đất la oai oái.
“Tự cho mình là thông minh.” Lục Quyển đứng bên cạnh Thủy Lung lạnh giọng
nói. Nàng ta thật sự không có nhiều tình cảm dành cho con nít, cho nên
ngày nào đó có nhiệm vụ, dù có giết chết đứa nhỏ, nàng ta cũng có thể dễ dàng ra_tay… giết!
Thanh âm của nàng ta không lớn không nhỏ, Trương Tiểu Vân cũng nghe được, sắc mặt liền trắng bệch, bộ dạng sợ hãi vô cùng.
Nhưng đáy mắt cậu lại hiện lên vẻ không cam, xiết chặt bàn tay, nhưng vẫn
không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của nhóm Thủy Lung.
Thủy Lung không có đùa giỡn bọn họ nữa: “Chuyện ta muốn các ngươi làm rất đơn
giản, về nhà các ngươi, kêu bọn họ tới phủ thành chủ, nói là thành chủ
muốn mua lại khế ước bán nhà của bọn họ, giá cả tuyệt đối hợp lí. Còn
muốn nói như thế nào thì tự các ngươi suy nghĩ, nếu thành công, nhất
đinh có thưởng.”
Lấy điều kiện hiện tại của thành Nam Vân, người
dân ở nơi này đã sớm muốn rời đi. Lại tiếc nuối những tài sản phòng ốc
cả đời mình kiếm được. Lúc này, có người muốn mua nhà bọn họ, nếu trả
giá vừa ý họ, nàng nghĩ không có người dân nào ở thành Nam Vân này cự
tuyệt nó đâu.
Nhưng, danh tiếng của Bạch Thủy Lung không tốt, dân chúng trong thành Nam Vân chắc chắn không tin tưởng nàng. Đây chỉ là
một vấn đề nhỏ, Thủy Lung có thể phái người đi giải quyết, nhưng cố tình nàng lại bắt ba đứa bé đi làm, cũng không phải là nhất thời hưng phấn
khảo nghiệm ý chí của bọn nhỏ.
Ba đứa nhỏ này đều có chút ngây
thơ, không nói lời nào liền gật đầu đồng ý. Trước khi đi, Hổ Tử lưu
luyến quay đầu nhìn lại, ngập ngừng nói với Thủy Lung: “Ta…ta gọi là…
Triệu Hồ, hai chữ Cung – Qua liên kết nhau thành chữ Hồ, nhũ danh là Hổ
Tử.” (N: Cung: 弓, Qua: 瓜. Hồ: 弧)
Thủy Lung nhìn cặp mắt đầy hi
vọng của Hổ Tử, tựa như con hổ con khát vọng muốn được chủ nhân yêu
thương, khiến Thủy Lung nhớ tới con mèo nào đó, khóe miệng nhếch lên
cười yếu ớt: “Ta đã biết, Hổ Tử.”
Lời nói nhàn nhạt, lại khiến Hổ Tử ngây ngốc đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn Thủy Lung một hồi lâu vẫn không có hoàn hồn.
Lục Quyển không yêu thích trẻ con lạnh giọng quát: “Nhìn cái gì, còn không mau đi?”
Tiếng quát của nàng ta khiến Hổ Tử hoàn hồn, mặt đỏ như lòng đỏ trứng, môi
mấp máy thấp giọng nói cái gì đó, sau đó nhìn Thủy Lung một cái, người
liền đi ra khỏi phòng. Trương Tiểu Vân ảo não không cam lòng, cậu không
hiểu, tại sao tiểu tử ngốc kia lại được thần tiên tỷ tỷ để mắt.
Ba đứa bé rời khỏi phòng khách, Lục Quyển bĩu môi. Quay đầu nhìn thấy ánh
mắt ẩn chứa ý cười của Thủy Lung, ý cười này không đậm lắm, như có như
không, ngược lại khiến người ta muốn ngừng mà không thể, hận không thể
nhìn kĩ nàng, để xem nàng có phải đang cười với mình hay không?
“Chủ tử.” Lục Quyển ngập ngừng hô, thay đổi khí thế che chở, biến thành con cừu nhỏ đang chờ bị làm thịt.
Thủy Lung miễn cưỡng híp mắt, liếc xéo Lục Quyển, cười khẽ nói: “Không cần câu nệ như vậy.”
Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng giống như đang nói chuyện với người tình yêu dấu, lời nói động lòng người.
Lục Quyển bị đuôi mắt phong tình của Thủy Lung hút hồn, sau đó sửng sốt đỏ
mặt, cúi đầu lắp bắp nói: “Chủ tử, ngươi đừng nhìn Lục Quyển như vậy.”
Nàng ta thầm nói: Chủ tủ, ngươi có biết bản thân mình có bao nhiêu yêu
nghiệt hay không?
Ngày thường không nói không nhìn, trời sinh có
khóe miệng ngậm cười yếu ớt, giống như tuyết liên trên Thiên Sơn, tập
trung toàn bộ hào quang xinh đẹp của trời đất, cao đến khiến người ta
khó với tới. Một khi chuyển động, càng khiến người ta khó lòng chống cự, huống chi là bộ dạng lười biếng, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ.
May mắn chính mình là nữ, ngược lại còn có thể chống cự. Đồng thời đáng tiếc, mình là nữ tử, chỉ có thể nhìn không thể chạm vào.
Thủy Lung có lẽ hiểu rõ lời Lục Quyển, ánh mắt từ chối cho ý kiến, nằm vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Quyển thấy không có âm thanh, mới ngẩng đầu nhìn Thủy Lung, liền thấy
nàng yên tĩnh nằm trên ghế, tâm tư liền không nhịn được di động. Đây
chẳng lẽ là đùa giỡn nàng ta? Không, không có khả năng! Chủ tử mới không có tính cách như vậy, nhưng…
Lục Quyển khóc không ra nước mắt,
nàng ta biết rõ không có khả năng, nhưng nhìn đến dáng vẻ nhắm mắt yên
tĩnh của Thủy Lung, bản thân lại suy nghĩ lung tung, cảm giác mình làm
chuyện tày trời, chủ tử nhìn nàng ta là vinh hạnh của nàng ta, tại sao
có thể nói ra lời như vậy?
. . . ┬_┬
Lục Quyển thật sự rất muốn khóc. Nàng yên lòng nói: Chủ tử, đừng quậy nữa, ngươi thật sự rất là yêu nghiệt.
Cái ghế này cứng như vậy, nằm không khó chịu à? Khí trời đang vào thu, thời tiết có chút lạnh, sao chủ tử lại nằm ở đây ngủ, nếu ngã bệnh thì làm
sao bây giờ?
A a a! Không đúng! Nội lực của chủ tử cao thâm như vậy, làm sao bị cảm lạnh chứ!
Nếu như bỏ qua thực lực mạnh mẽ của người trước mắt, nhưng mỗi khi nhìn đến nàng, lại không tự chủ quên đi những chuyện này…, không nhịn được
thương tiếc quý trọng. Hoặc là, đấy chính là cái cớ tìm cho mình, kiếm
cơ hội đến gần nàng.
“Chủ tử, nếu mệt mỏi, thì hãy về phòng ngủ đi” Lục Quyển nhẹ giọng đề nghị với Thủy Lung.
Thủy Lung lắc đầu, mở mắt ra nói: “Không có sao." Sau đó đứng lên, đi đến trường luyện võ.
Lục Quyển theo sát phía sau nàng, nói: “Chuyện mua nhà ở của dân chúng
trong thành, có thể giao cho thuộc hạ làm mà, vì sao chủ tử lại kêu ba
đứa nhỏ kia làm?”
Thủy Lung nói: "Nhất thời nổi hứng, chỉ là việc nhỏ thôi.”
Lục Quyển suy nghĩ một chút, đúng là chuyện nhỏ. Nếu như ba đứa nhỏ kia
không làm tốt, đương nhiên bọn họ có thể cho người đi làm.
Thủy Lung nói tiếp: “Chuyện mua khế ước phòng ở giao cho Cát Quái xử lí đi.”
“Dạ.” Lục Quyển hiểu rõ lời này có ý gì, không cần vì chuyện này mà tìm Thủy Lung hỏi nữa.
Đến trường luyện võ.
Bởi vì chủ nhân trước đây là một tiêu cục, trường luyện võ không có bị bỏ
hoang, trái lại nơi này chứa rất nhiều vũ khí. Bây giờ trường luyện võ
có chút lộn xộn, có một vài chỗ u ám chưa lau khô vết máu.
Lục Quyển thấy thế, nghĩ một chút liền mở miệng nói: “Có cần thuộc hạ thu dọn không ạ?”
Thủy Lung liếc mắt nhìn nàng ta, câu hỏi này đúng là nhảm.
Lục Quyển nói xong cũng phát hiện mình nói thừa. Trường luyện võ ngăn nắp
thì như thế nào, đem đống vũ khí này dọn đi hết, hơn nữa chờ bọn họ dọn
xong, phỏng chừng trời cũng tối đen rồi.
Thủy Lung không nói gì
đi tới chỗ để binh khí, tùy tiện chọn một thanh kiếm, chả hề kiêng kỵ
với sự có mặt của Lục Quyển, khí thế mở ra, lập tức thi triển một bộ
kiếm pháp như mây trôi nước chảy.
Người biết bộ kiếm pháp này ít
lại càng ít, nếu như không nói ra tên của nó, người bình thường thật sự
không biết bộ kiếm pháp quý giá này. Bộ kiếm pháp này chính là Thiên
Tuyền Kiếm Pháp mà Trưởng Tôn Vinh Cực dạy cho Thủy Lung, từ đó tới giờ
Thủy Lung chưa từng bỏ bê việc tập luyện, mỗi ngày đều bỏ ra ít thời
gian luyện mấy lần.
Kỳ thực trong lòng nàng biết, nàng luyện không phải vì hiệu dụng của bộ kiếm pháp, mà là vì người dạy nó rất đặc biệt.
Thủy Lung đang luyện kiếm lại thất thần nghĩ: Thật không ngờ nàng cũng có
lúc xúc động như thế. Bởi vì một người, một số vật vốn chỉ đem lại lợi
ích cho mình, lại dung nhập nhiều tình cảm vào đó như thế, trở thành một đặc thù tồn tại.
Có lúc, vào thời điểm ngươi đang ngắm cảnh, nhưng không biết chính mình lại trở thành cảnh sắc tuyệt đẹp trong lòng người khác.
Mặc kệ là Lục Quyển hay là nam tử núp trong bóng tối, cũng đều nhìn cô gái đang múa kiếm trong sân không chớp mắt.
Váy nguyệt sắc, tóc đen như mực, dung nhan khuynh quốc khuynh thành…
Khí thế của nàng như hồng, lúc mềm mại khi mạnh mẽ, khi cử động vừa có tư
thế oai hùng hiên ngang, có lúc lại uyển chuyển như rồng bay.
Rõ
ràng sớm biết nàng là yêu nữ hại nước hại dân, nhưng vẫn không thể ngăn
được xúc động ở đáy lòng, lén lút và phủ thành chủ tìm kiếm những chuyện có liên quan đến cô gái này. Đến khi tìm thấy nàng, nam tử mới phát
hiện đầu óc trống rỗng, thật sự rung động.
Trái tim hắn nhảy lên
kịch liệt, trong mắt ngoại trừ cô gái kia thì không còn cái khác. Nàng
thật sự là yêu nữ à! Nhưng mà tận mắt chứng kiến nàng luyện kiếm, hắn
lại khó có thể kiềm chế ý nghĩ, phần trong sạch linh hoạt này, cho dù là Thánh Nữ Điện nổi tiếng lừng danh trong giang hồ Duẫn Linh Quang cũng
không thể sánh bằng.
Lúc này, nam tử đang hoảng hốt không có
nhận ra, Thủy Lung đang luyện kiếm trong sân nhẹ nhàng điểm mũi chân,
bóng dáng liền hướng tới nơi hắn ẩn nấp. Chờ tới khi hắn nhận ran guy
hiểm, đã bị Thủy Lung đạp bay ra khỏi nơi ẩn núp, trường kiếm kề vào cổ
hắn, chỉ cần tiến thêm một tấc, nhất định sẽ đam thủng da hắn.
“Muốn chết sao?” Thủy Lung nhìn nam tử dưới lưỡi kiếm của mình.
Nam tử ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, gương mặt nho nhã nhu
hòa, lông mi nồng đậm, mày phượng, đôi mắt chứa đựng sự thâm trầm khó
hiểu, đó là thuộc về sức hấp dẫn của trí giả, bởi vì hàng ngàn hàng vạn
tri thức lắng đọng tạo thành. Cánh môi của hắn dày mỏng vừa phải, khi
cười rộ lên sẽ khiến người ta cảm thấy thân thiện, lại mơ hồ sinh ra sự
xa cách lạnh nhạt từ trong xương.
Trên người hắn mặc quần áo màu
xanh sẫm, tôn lên dáng người thon dài xinh đẹp nho nhã như trúc của hắn. Lúc này đang nằm trên mặt đất, chỉ hơi ngẩn người, vẻ mặt tự nhiên,
không chút sợ hãi hay hoảng loạn, hay là cảm thấy bối rối xấu hổ khi
rình coi người khác.
Bây giờ, Lục Quyển bừng tỉnh, thầm trách bản thân không làm tròn bọn phận, nhanh chóng đi tới bên cạnh người Thủy
Lung, không có thiện cảm nhìn chằm chằm gã nam tử này. Nhưng khi nhìn
thấy tướng mạo thanh tú của nam tử, cảm giác bất thiện liền giảm đi tám
phần.
Gã nam tử này trời sinh có lực tương tác rất mạnh, khiến người ta cảm thấy dễ có tình cảm với hắn.
Nam tử yên lặng nhìn Thủy Lung, trong mắt không chút che giấu kinh diễm và
thưởng thức, giống như người tao nhã ngắm hoa, chỉ ngắm chứ không hái,
lại không có ý khinh nhờn đến đóa hoa xinh đẹp hiếm có này.
Hắn
nháy mắt mấy cái, có chút ngây thơ bướng bỉnh lắc đầu: “Đương nhiên là
không muốn rồi.” Sau đó lại nói: “Xin tiên cô tha mạng.”
Tiên cô?
Thủy Lung nghe xưng hô này, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười yếu ớt này rơi vào trong mắt nam tử, làm cho tâm thần của hắn rung động, nhưng cảm giác đau đớn trong nháy mắt lại khiến hắn hoàn hồn. Cúi đầu nhìn xuống, thanh kiếm kia đã chọc rách da hắn.
Quả nhiên là yêu nữ! Xuống tay thật là lưu loát. Tuy rằng không có lấy mạng hắn trong chớp mắt như tưởng tượng.
“Muốn ta tiếp tục tha mạng cho ngươi cũng được.” Thủy Lung nhìn nam tử, mỉm cười nói: “Nhưng, lần nay ngươi lấy cái gì để đổi?”
Ánh mắt nam tử hiện lên nghi hoặc. Cái gì gọi là ‘Tiếp tục’ tha cho hắn một mạng? Trước kia bọn họ chưa từng thấy nhau mà? Hắn từng được nàng tha
mạng một lần hả? Nếu đúng là có, sao hắn không có ấn tượng? Cô gái này
có dung mạo xinh đẹp như vậy, là kiểu người sẽ gặp thì không thể quên.
“Tiên cô nói sao? Tiểu sinh nghe không hiểu.” Nam Tử vẫn bình tĩnh như
thường, khẽ đáp. Sau đó, tròng mắt thâm thúy nhìn Thủy Lung, ánh mắt như vậy tựa hồ có thể đem kẻ địch sa vào, chuyên chú nhìn nàng, chân thành
nói: “Chẳng lẽ tiểu sinh và tiên cô từng có một đoạn duyên phận, tiểu
sinh được tiên cô tha mạng một lần, kế tiếp lại giẫm lên vết xe cũ.”
Giọng điệu này nếu như là người khác nói, nhất định sẽ khiến người ta cảm
thấy có cảm giác phong lưu ngả ngớn. Cố tình từ miệng tên nam tử này nói ra, lại có cảm giác chân thành trung thực, giống như mọi thứ hắn nói
đều là sự thật.
Thủy Lung biết, gã nam tử này dựa vào tài ăn nói
và khí chất nhã nhặn, đem mọi người mê hoặc, ăn sạch sẽ người ta chẳng
hề nhả xương. Tuyệt đối đạt được phẩm chất và tiềm lực của gian thương.
Nàng cười híp mắt xinh đẹp như trăng rằm, chậm rãi nói: “Ta nhớ lần trước ngươi không có gọi ta như vậy.”
Nam tử thấy nàng không có nói xạo, không nhịn được tò mò, đáy lòng lại có
chút bất an. Cô gái này xinh đẹp đến vẻ rung động lòng người, nói chuyện với nàng phải xốc hết tinh thần mới có thể miễn cưỡng không bị xấu mặt. Nhưng nụ cười này của nàng, lại có chút quỷ dị, hình như sắp có chuyện
không tốt xảy ra.
“Không gọi như vậy, thì gọi như thế nào?”
Thủy Lung nhẹ giọng: “Ngươi gọi ta là Vũ vương phi.” (N: Bản raw nó là Vũ >”
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, theo gió bay lên. Truyền vào trong tai nam tử
lại y như sấm sét, ném bom khiến đầu hắn trống rỗng, rốt cục vẻ mặt của
hắn cũng xuất hiện chút khe nứt và nổ tung tóe, khó tin trừng mắt nhìn
Thủy Lung.
Thủy Lung sung sướng nhìn vẻ mặt kinh dị của nam tử, khẽ cười ra tiếng.
Lục Quyển nghe Thủy Lung cười, thầm nghĩ: Quả nhiên… chủ tử đang trêu cợt
hắn, nhưng chủ tử lúc này… trái lại, dáng vẻ kia rất hợp với tuổi của
nàng. Bình thường chủ tử quá mức lạnh nhạt, thật làm người ta khó đoán.
“Nàng, nàng là…” Nhất thời nam tử luống cuống, nhưng rất nhanh liền khôi phục
lại. Đáng tiếc, hắn không có cách xác định nói ra cái tên đó, dù sao thì hai người họ khác nhau quá nhiều. Không chỉ khác biệt về dung mạo, còn
khác nhau về khí chất và tính cách.
Dung mạo có thể làm giả, muốn thay đổi tính cách và khí chất thì rất khó. Đặc biệt còn thay đổi lớn như vậy.
“Thành chủ thành Nam Vân còn có thể là ai nữa chứ?” Thủy Lung từ chối cho ý kiến hỏi lại nam tử, gọi: “Lâu Tử Hạng.”
Vẻ mặt nam tử lại biến hóa thêm lần nữa, khiếp sợ, nghi hoặc, mê man, khó
hiểu… Có quá nhiều cảm xúc xẹt qua con ngươi của hắn, khiến người ta sa
vào đó.
Lâu Tử Hạng nhìn Thủy Lung, cứ nhìn lại nhìn, mặc kệ nhìn như thế nào hắn cũng không nhìn ra dấu vết trên người Bạch Thủy Lung.
Được rồi, nếu nói là dấu vết…
Lâu Tử Hạng ngước mắt nhìn về phía cổ Thủy Lung. Hắn từng hoài nghi, không
hiểu vì sao da thịt cổ Thủy Lung trắn nõn như vậy, cố tình gương mặt lại vàng khô như vảy nến. Hôm nay nhìn kĩ, không còn thấy vẻ quái dị như
xưa, chỉ có da thịt trắng nõn non mịn, tự nhiên không rảnh.
Chẳng lẽ bộ dạng trước kia của Thủy Lung là ngụy trang sao?
Mặc dù không có thử qua, Lâu Tử Hạng đối với suy đoán này càng tin tưởng
thêm. Dung mạo có thể giải thích là ngụy trang, vậy tính cách thì sao?
Tính cách khi xưa của Bạch Thủy Lung cũng là giả bộ? Như vậy nàng đúng
là thiên tài giả bộ hử?
Vì sao nàng lại ngụy trang, vì sao bây giờ lại bại lộ chính mình?
Mọi chuyện đều giống như ngắm hoa trong sương mù, nửa thật nửa giả, khiến người ta không ngừng bị mê hoặc.
Hết thảy đều tới rất nhanh, che giấu càng nhanh hơn. Lâu Tử Hạng tự nhiên
thu hồi ánh mắt quan sát của mình, cười nói với Thủy Lung: “Bang chủ
thay đổi quá nhiều, tiểu sinh mắt vụng, đến bây giờ không nhận ra. Nếu
nhận ra từ sớm, tiểu sinh cần gì phải ẩn náu, đã sớm xin vào cửa.”
Nhìn hắn vẫn trấn định tự nhiên khiến Lục Quyển khó hiểu. Nam tử này thật là mạnh mẽ.
Thủy Lung vẫn không nói gì, Lâu Tử Hạng lại giành công: “Mấy ngày nay, tiểu
sinh nghe được mệnh lệnh của bang chủ, liên tục mấy ngày không ngừng
nghỉ giám thịt phủ thành chủ. Bởi vì ngay từ ban đầu không có nhận ra
thân phận bang chủ, tưởng rằng thế lực xa lạ nhúng chàm, cho nên mới mạo hiểm đi vào lấy tin tức.”
Hắn tuyệt đối sẽ không nói thẳng thắn với Thủy Lung, chính mình xúc động một mình đi thám hiểm là vì rung động bất ngờ đâu.
Hắn chậm rãi nói, khiến người ta không nhìn ra sai lầm.
Vốn cho là có thể dễ dàng qua mặt, ai ngờ lưỡi kiếm của Thủy Lung lại tiến
về trước thêm một tấc, đâm vào da thịt khiến hắn đau xót.
Vẻ mặt Lâu Tử Hạng có chút ủy khuất lại vô tội nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung đạp hắn một đạp: “Đàn ông đàn ang, mại cái gì manh hả?” (N: mại manh là giả đáng yêu thì phải.)
Lâu Tử Hạng không biết ‘mại manh’ là cái gì, bị nàng đạp cái đau điếng, cố
tình giọng điệu nói chuyện của nàng nhẹ nhàng như vậy, nghe tựa như tình nhân đang trêu chọc nhau. Khiến tâm hồn hắn rung động, cư nhiên sinh ra cảm xúc vui vẻ chịu đựng…rất quái dị, hi vọng Thủy Lung đá cho thỏa
thích, thầm mong nàng nhìn hắn nhiều hơn một chút, nhẹ giọng nói chuyện
với hắn, giống như thân mật.
Chỉ là hắn không dám để lộ ra phần
tâm tư này, bằng không hắn nhất định là đâm đầu vào chỗ chết. Mặt ngoài
giả bộ như chịu đau đớn, càng tỏ ra bất đắc dĩ và vô tội nhìn Thủy Lung, nói: “ Tiểu sinh đã phạm lỗi gì ư?”