“Bạch Thủy Lung! Ngươi đừng có càng rỡ quá mức!”
Sắc mặt thái hậu rất lạnh, ánh mắt u ám, có thể khiến người khác đông lạnh.
Thủy Lung vẫn cười nhạt: “Hôm nay, ta liền càn rỡ, ngươi làm gì được ta?”
“Đêm Vinh Nhi giao cho ta.”
“Ngươi đang nằm mơ hả?”
“Ta lặp lại lần nữa, ngươi có thể đi, đem Vinh Nhi lưu lại.”
“Người già rồi, cái lỗ tai cũng chẳng còn linh hoạt nữa nhỉ?”
Hai người nói cực nhanh, lẫn nhau không ai tạm dừng, khiến người ở chung quanh nghe cuộc đối thoại phải giật mình, thầm nghĩ Bạch Thủy Lung đúng là lớn mật, cư nhiên không nể mặt thái hậu.
Thái hậu nổi giận, dùng mắt đánh giá Thủy Lung, khi nhìn thấy dấu răng ở miệng nàng thì sắc mặt càng âm trầm.
Vinh Nhi của bà, ngay cả bà cũng chỉ có thể nhìn ngắm, không dám khinh
nhờn, thế mà nó lại cùng con tiện nhân này làm chuyện thân mật. Đáng
giận! Thật là đáng giận!
“Người đâu, bắt bọn họ lại.”
Bốn gã cung nữ đứng ở xung quanh cộng thêm hai gã cung nữ theo thái hậu
đến, lập tức nghe lời thái hậu vọt về phía Thủy Lung bắt người.
Chớp mắt, Phong Giản lấy sáu cây phi đao nhỏ giấu trong ống tay áo,
chuẩn bị bảo vệ Thủy Lung, không ngờ trước mắt lóe lên một bóng hồng,
sáu âm thanh bịch bịch vang lên, sáu gã cung nữ đều bị đánh bay ra.
Thủy Lung nhẹ nhàng rơi xuống đất, liếc mắt nhìn thái hậu mang vẻ mặt
kinh nghi: “Xem ra nanh vuốt chó săn của ngươi vẫn chưa đủ sắc bén.”
Thái hậu thầm thoái lui một chút, kinh ngạc nghi ngờ: “Nội lực của ngươi…”
“Bị phế đi rồi chẳng lẽ không thể khôi phục à?” Thủy Lung chau mày, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu xem thái hậu. Nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, nhẹ
nhàng cười, nói với thái hậu: “À, đúng rồi, lần trước ngươi nói với ta
Phượng Nhãn Quả bị đánh mất, không khéo bị bọn ta tìm được.”
Thái hậu là ai, bà ta đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của
Thủy Lung. Phượng Nhãn Quả rõ ràng trong tay bà ta, vậy mà bị Thủy Lung
tìm ra được, hoặc là Thủy Lung nói láo, hoặc là Phượng Nhãn Quả trong
tay bà ta là giả.
Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của Thủy Lung, đủ để thái hậu biết rõ, sự
thực là vế sau. Nói cách khác, ban đầu bà ta bị Vinh Nhi lừa gạt, đem
Phượng Nhãn Quả giả đưa bà.
Thái hậu tức giận đến khó mà che giấu, nhìn Thủy Lung bằng ánh mắt lạnh
thấu xương, thỉnh thoảng lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nằm trong lòng
nàng, để lộ ra màu sắc u ám không bình thường.
Thủy Lung cười khẽ nhưng đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Từ đầu tới cuối, nụ cười của nàng chưa từng thay đổi, nhưng ánh mắt của
nàng lại không giống nụ cười thanh nhã của nàng, lửa nóng dưới lớp băng
lạnh giá để lộ ra lực uy hiếp kinh khủng.
Tại đây, dưới sự bức bách của một đôi mắt, thái hậu càng sinh ra cảm
giác hoảng hốt khiếp đảm, trong nháy mắt, tầm mắt của bà né tránh không
dám nhìn.
“Ha.” Thủy Lung cười nhạo, đánh thức thái hậu.
Sắc mặt bà đỏ lên, lúc nhìn Thủy Lung, phát hiện nàng ôm Trưởng Tôn Vinh Cực lướt đi, không tới vài giây liền không thấy bóng.
Phong Giản thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, trong lúc vô tình liếc về
phía thái hậu. Mẹ của chủ tử hình như có chút cổ quái, thái độ đối với
chủ tử và Bạch Thủy Lung rất sâu xa, sau khi trở về phải bắt Tiếu Tuyền
tra hỏi mới được.
“Tiểu thư!”
Yên Lam đại cung nữ hầu hạ thái hậu vội vàng chạy tới.
Thái hậu mặt lạnh nhìn bà: “Chuyện gì? Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì?”
Yên Lam phát hiện tâm trạng thái hậu không tốt, trong lòng thầm kêu khổ, run run nói: “Ám Điện xảy ra chuyện rồi.” (Tịch Ngữ: Chậc, Ám Điện là
tên riêng, chương trước Ngữ edit nghĩa đen luôn rồi @@~ xin lỗi nha!!!
>”