Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 41: Như ngươi mong muốn

Hì hì…

Tiếng cười đột nhiên vang lên, tiếng cười phát ra từ Phương Tuấn Hiền đang đứng đằng sau người Trưởng Tôn Lưu Hiến, giọng cười bất chợt vang lên đã đánh vỡ bầu không khí nặng nề, làm cho mọi người chung quanh cũng phải cười theo.

Trưởng Tôn Lưu Hiến liếc nhìn Phương Tuấn Hiền một cái, đôi mắt trơn bóng như ngọc thạch hàm chứa một ý nghĩ sâu xa cùng cảnh cáo.

Phương Tuấn Hiền giả vờ như không nhìn thấy, một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, cặp mắt thâm trầm làm cho người ta đoán ra được tâm trạng của hắn không vui vẻ như tiếng cười của hắn.

Trong lòng Tống Thế Nguyệt đối với Phương Tuấn Hiền rất tức giận, nhưng cũng không dám nổi giận đối với hắn. Cũng không có chờ hắn nói ra câu phiền não, Tứ hoàng tử đã mở miệng cười nói: “Câu đối của Bạch đại tiểu thư không có tính là khéo, nhưng cũng rất thú vị. Ha ha, một trăm lượng bạc, như trước ghi vào sổ của ta đi.”

Dùng giọng điệu đùa giỡn để nói câu này, khiến cho trận tranh cãi tràn ngập mùi khói thuốc này biến thành một hồi trò đùa. Mọi người vui vẻ làm bộ như không phát hiện trong lời nói của Tống Thế Nguyệt có ý châm chọc cùng khiêu khích.

Nhưng mà, bọn họ làm bộ không biết, không có nghĩa là những người khác cũng thế.

“Phong Giản.”

“Chủ nhân.” Phong Giản vẫn đứng trong chỗ tối nghe được tiếng gọi của Trưởng Tôn Vinh Cực, lập tức xuất hiện bên cạnh, cung kính khom người chờ sai bảo.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn ra ngoài của sổ, cách đó không xa là một gốc cây to của thanh lâu, vì gieo trồng không đúng cách nên cây Thanh Đằng sinh trưởng không được tốt. Vị trí của cây Thanh Đằng này vừa vặn nằm ở phía đông nam của thanh lâu.

“Treo lên đi.”

“Dạ.”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy thân hình của Phong Giản như một trận gió mát, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Tống Thế Nguyệt, một tay xách cổ áo hắn lên. Một đạo kình phong đột nhiên xuất hiện, dự định ngăn cản hành động của hắn, cùng lúc đó giọng nói ấm áp, thanh cao của Trưởng Tôn Lưu Hiến vang lên, không nhanh không chậm nói: “Võ vương thúc, Tống công tử chỉ là nhất thời nhanh miệng, nói chơi thôi, cần gì phải tức giận.”

Phong Giản kinh ngạc khi nhìn thấy nội lực của Trưởng Tôn Lưu Hiến, đối phương cố ý ngăn cản, trong lúc nhất thời hắn không có cách nào mang Tống Thế Nguyệt đi.

Lúc này, tay của Trưởng Tôn Vinh Cực đã buông cằm dưới của Thủy Lung ra, ngược lại đem nàng ôm ngang, còn chính mình thì ngồi vào chỗ của nàng, đặt nàng ngồi lên hai đùi mình.

Một tay hắn vẫn như cũ vây quanh vòng eo mảnh khảnh của nàng, để tránh cho mấy con tiểu hồ ly xảo quyệt này trộm. Đem cùi chỏ tay còn lại dựa vào tay ghế, bàn tay chống đỡ cằm dưới ngọc ngà của mình.

Lúc này nghe tiếng, dáng vẻ cũng không nhúc nhích, thoáng liếc qua Trưởng Tôn Lưu Hiến một cái.

Ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng không có một chút gợn sóng, oai phong giống như một con sư tử, vô tình mở mắt ra, nhìn thấy một đám thỏ nhỏ nhảy qua nhảy lại trước mặt mình, mặc dù con sư tử không hề đem bọn chúng đặt vào trong mắt, nhưng cũng đủ để hù dọa làm cho đám con thỏ đó hoảng sợ.

Phần hồn nhiên vốn có này, khí thế uy hiếp chung quanh thân thể cường tráng của hắn không lớn nhưng lại làm cho người ta có chút hảo cảm. Thân hình thánh khiết, không ai hơn như thế khiến kẻ khác tìm không thấy một chút dấu vết nào, phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, không có biểu cảm gì, nhất cử nhất động đều rất tao nhã, thoát tục khiếp người, tạo thành cảnh sắc đẹp khiến người không thể không xem trọng.

Mọi người tránh không được phải nín thở, nhóm đệ tử nhà nghèo lần đầu gặp Võ vương, âm thầm khen ngợi: Đây mới là chân chính trời sinh hoàng tộc.

Bình thường nhìn thấy phong thái của nhóm người Tứ hoàng tử, bọn họ cảm thấy đúng là không làm mất mặt hoàng tộc. Mỗi người đều có diện mạo anh tuấn, khí chất cao quý, làm việc phóng khoáng, thói quen dùng lời nói bề trên xa cách mọi người, người bình thường không thể nào so sánh được. Song, hôm nay, sau khi nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực, bọn họ mới chính thức hiểu được vì sao hoàng tộc được gọi là thiên tử.

Người này mới chân chính là thiên chi kiêu tử, được ông trời ưu ái.

Toàn bộ ý nghĩ phức tạp xoay qua, trên thực tế thời gian trôi qua đó chỉ bằng một cái chớp mắt.

Trong mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến chợt lóe qua hàn quang, từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ bị người khác coi thường. Nhưng mà vì ngại thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực, còn có sự thần bí của hắn, Trưởng Tôn Lưu Hiến cố kìm nén bất mãn ở trong lòng, giọng điệu ôn hòa, thỏa đáng nói: “Võ vương thúc nể mặt hoàng chất một chút có được không?”

Khi hắn nói chuyện, tay chân vẫn đánh nhau vơi Phong Giản.

Chỉ vì Trưởng Tôn Vinh Cực còn không có ra lệnh rõ ràng, cho nên Phong Giản sẽ tiếp tục làm theo mệnh lệnh lúc đầu của hắn, không có dừng lại hành động bắt Tông Thế Nguyệt. Nhưng mà công phu của hắn, phần lớn đều là kỹ năng giết người, để tránh cho việc làm bị thương Trưởng Tôn Lưu Hiến, Phong Giản chỉ sử dụng nửa phần công lực.

Thủy Lung cẩn thận quan sát hai người, mới phát hiện võ công của Trưởng Tôn Lưu Hiến không kém, chỉ là ngày xưa hắn chưa bao giờ để lộ ra khi ở trươc mặt Bạch Thủy Lung. Ban đầu, là bởi vì Thủy Lung giấu giếm chuyện mà Phượng Ương dặn dò, những chuyện khác nàng ta không biết thì sẽ không nói, còn nếu biết thì sẽ nói hết toàn bộ, còn hắn lại luôn ẩn giấu, dùng sự dịu dàng giả dối lừa gạt Bạch Thủy Lung, làm nàng thả lỏng cảnh giác.

Trưởng Tôn Lưu Hiến giống như nhận thấy được ánh mắt của nàng đang nhìn hắn, lại giống như vô ý liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Thủy Lung hiểu rõ, lại nở nụ cười, bên trong nụ cười dịu dàng đầy ắp tình cảm kia lại giống như băng sương lạnh buốt trên núi tuyết cao ngất.

Hắn còn dám mơ mộng hão huyền muốn lợi dụng nàng?

Ba!

Lúc này, một âm thanh vỗ vào da thịt bất chợt vang lên, khiến cho mọi người có mặt tại đây đều đờ ra, hai mắt trợn tròn sợ hãi.

Phong Giản cũng giật mình kinh ngạc ở trong lòng, thừa dịp Trưởng Tôn Lưu Hiến ngây dại trong nháy mắt, nhanh chóng đi qua bên cạnh Tống Thế Nguyệt xách hắn đứng sang một bên, không vội vã đem hắn treo lên nhánh cây ở phía đông nam.

Trưởng Tôn Lưu Hiến sắc mặt cứng đờ đứng tại chỗ, con ngươi luôn luôn ấm áp như ánh dương, chợt lóe qua một tia cực kỳ hung ác. Hắn nhẹ cúi đầu xuống, cảm thấy bên gò má nóng rát lại đau đớn. Sau đó, mới đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi vết máu dính ở khóe miệng, lại ngẩng đầu, dáng vẻ đã trở lại như cũ, quân tử dịu dàng, ôn như như gió Vũ vương gia. Hai gò má trắng như bạch ngọc in rõ hai dấu bàn tay.

“Võ vương thúc, có ý gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Cái tát này không có ai nhìn thấy rõ, nhưng bọn họ biết đó là nội lực do Trưởng Tôn Vinh Cực ngưng tụ đánh ra.

Dáng vẻ của Trưởng Tôn Vinh Cực lười biếng, đôi mắt khẽ híp, ánh mắt rõ ràng không có khinh thường nhưng lại làm cho người khác càng khó chịu.

“Hắn cũng đáng giá làm ta tức giận sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên nói.

Câu hỏi của hắn không cần người khác trả lời, trong lời nói của hắn nói tới người nào, mọi người cũng tự mình hiểu rõ. Ngay sau đó, lại nghe Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ngươi cũng đáng giá để cho ta nể mặt hay sao?”

Hai câu hỏi, không cần bất kỳ ai đáp trả, toàn trường im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trưởng Tôn Lưu Hiến cảm thấy gò má càng lúc càng đau đớn, giống như bị lửa thiêu đốt, như muốn thiêu hủy đi da mặt hắn.

‘Bốp bốp’ tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đều nhìn qua. Liền thấy Thủy Lung đang ngồi trên đùi Trưởng Tôn Vinh Cực đang vỗ nhẹ hai tay, sóng mắt chuyển động nhìn con ngươi âm trầm của Trưởng Tôn Lưu Hiến, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Nói rất đúng.”

Trưởng Tôn Lưu Hiến nhíu mày.

Thủy Lung quay đầu nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực, giọng nói tràn đầy tình cảm, nói xong khiến cho người khác phải sợ hãi: “Chẳng qua là, chừa lại một bên mặt làm sao đủ? Nếu đã không nể mặt hắn, như thế thì toàn bộ mặt mũi cũng đừng có chừa.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn mặt mũi cười tươi rói của nàng, khuôn mặt luôn luôn lãnh đạm không thèm để ý đến vạn vật liền biến hóa trở nên sinh động hơn, ánh mắt của hắn vô tình lộ ra một chút dịu dàng cùng dung túng, còn có một chút sung sướng vui cười.

“Như ngươi mong muốn.”