Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 57: Lãnh chúa kiêu ngạo

Ở Tây Lăng quốc những người có quyền lực điều biết một chuyện — Bạch Thủy Lung có dung mạo khù khờ ngờ nghệch, nói chuyện thì khô khan không biết uyển chuyển, ngay thẳng không biết quan sát nét mặt của người khác, nên bình thường hay làm mất lòng nhiều người.

Lúc này nghe Thủy Lung nói một câu dễ nghe như vậy, thật là khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Thái hậu ngây người một lúc liền lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt thiếu nữ trước mắt, tuy rằng vẫn ngớ ngẩn như bình thường nhưng khóe môi lại hơi cong lên lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhìn kỹ sẽ phát hiện có chút nhu hòa tao nhã. Ánh mắt của nàng không hề tránh né, bình thản khiến cho thái hậu cảm thấy lời nàng vừa nói đều là những lời thật tình, không phải là cố ý nịnh nọt.

Thái hậu nhịn không được vui mừng mỉm cười.

Cũng không phải là vui vì được Thủy Lung khen, mà là vì sự thật tình của nàng.

Lấy dung mạo và địa vì của thái hậu, bà đã nghe rất nhiều các dạng lời nói nịnh nọt nhưng có bao nhiêu người là vì yêu thích mà ca ngợi, thật ra bà đều tự hiểu rõ.

“Miệng của Hoa Dương thật là ngọt.” Thái hậu vui sướng cười, ánh mắt nhìn Thủy Lung cũng trở nên nhu hòa.

Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh mở miệng nhắc nhở: “Mẫu hậu, chuyện của hôm nay?”

Thái hậu dường như không vui trừng mắt nhìn hoàng hậu một cái: “Gấp gáp gì chứ? Nhiều năm không có gặp Hoa Dương, ai gia cảm thấy vui vẻ muốn nói chuyện thêm một chút không được sao.”

Lời này nghe ra có chút tùy hứng của một thiếu nữ mới lớn, nếu như nam nhân nghe thấy chắc chắn sẽ mềm nhũn ra. Nhưng mà, hoàng hậu nghe những lời này xong liền bị dọa kinh hồn, sắc mặt khẽ biến, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu đừng giận, thần thiếp sai rồi.”

Thủy Lung nhìn về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu đương triều cũng là một mĩ nhân.

Diện mạo của hoàng hậu rất đẹp, mày cong mắt sáng (*), môi đỏ như son, ngũ quan cao quý đoan trang lại có vài phần thong dong thoải mái. Tóc mai đen mịn được búi khéo léo, trang nhã, được cắm trâm Phượng Hoàng bằng vàng được khảm vô số trân châu, làm cho làn da của khuôn mặt hoàng hậu càng thêm nhu hòa, giống như ngọc sáng.

(*)

Thủy Lung nhớ rõ vị hoàng hậu này không phải là tiểu thư quyền quý của thế gia vọng tộc, chính là do đương kim hoàng thượng tìm trong chốn giang hồ mang về hoàng cung. Chuyện này cũng là một trong những tin đồn buồn cười nhất của hoàng gia Tây Lăng. Mọi người đều nói, năm đó Trưởng Tôn Lạc Dần cải trang đi ra ngoài dạo chơi ở trong giang hồ, liếc mặt một cái liền nhất kiến chung tình với nữ hiệp giang hồ Vạn Tố Thu. Dùng mọi thủ đoạn mới có thể ôm mỹ nhân về nhà, lại nhanh chóng phong nàng làm hoàng hậu.

Lúc xảy ra chuyện này, cũng không có gặp rất nhiều trở ngại. Bởi vì đương triều thái hậu cũng là do tiên hoàng tìm ở trong dân gian mang về. Tiếp đó, si mê điên cuồng, mặc kệ đám đại thần khuyên ngăn, cuối cùng bà cũng được tiên hoàng nâng lên vị trí hoàng hậu.

Mặc kệ thái hậu làm hoàng hậu của tiên hoàng hay là thái hậu của hiện tại bà đều rất thành công, thủ đoạn kinh người như vậy thật sự khiến cho người ta không thể không bội phục.

Vì vậy, trong hoàng gia lại có thêm một vị hoàng hậu có xuất thân là dân thường, các vị đại thần cũng không dám nói nhiều. Nếu dám nhiều lời chẳng khác nào bọn họ ngầm đối với thái hậu không vừa lòng, mượn cớ hoàng hậu mới là dân thường chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Ngoài miệng thái hậu nói có nhiều chuyện muốn tâm sự với Thủy Lung, trên thực tế chỉ là hỏi thăm nàng có một câu cuộc sống hiện tại như thế nào, sau đó liền tự nhiên chuyển đề tài khác.

“Hoa Dương, lời đồn trong thành ngươi cũng có nghe đúng không?” Thái hậu hỏi.

Mấy ngày nay luôn có người nhắc chuyện này, Thủy Lung cũng không thể giả ngu không biết, đành đáp lại: “Thái hậu nói tới tin đồn ta bắt cóc Vũ vương còn giết hắn sao?”

Thái hậu lắc đầu, thương hại liếc nàng một cái dường như còn có chút đồng tình chợt lóe rồi biến mất, nhẹ giọng nói: “Chuyện này không cần hỏi ai gia cũng biết không phải do Hoa Dương làm. Mặc dù mấy năm gần đây ai gia không có gặp mặt Hoa Dương nhưng ai gia biết Hoa Dương là người trọng tình trọng nghĩa. Dù cho không còn si mê Lưu Hiến giống như ngày xưa nhưng tuyệt đối sẽ không giết hại hắn.”

Đáng tiếc ta không phải là Bạch Thuy Lung ngày trước, thế nên ta không có một chút si mê đối với Trưởng Tôn Lưu Hiến… Thủy Lung nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Vậy thái hậu nói lời đồn nào?”

Thái hậu không nói tiếng nào, hoàng hậu liền nói: “Trong thành có tin đồn nói ngươi không chỉ giết mẹ, còn bất hiếu không canh giữ bên linh cửu của mẫu thân, thậm chí còn đi thanh lâu, thân thể cũng đã không còn là xử nữ.”

Ánh mắt của nhóm quý phi ngồi chung quanh đều dời lên người Thủy Lung.

Có nhiều nữ nhân nhìn chằm chằm mình, còn bị lên án là không còn là xử nữ. Nếu nàng là nữ tử cổ đại chắc là đã bị dọa cho ngất xỉu hoặc là bị dọa hóa thành kẻ điên khùng rồi.

Thủy Lung vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Trước mặt ta, ta không nghe bọn họ nói, sau lưng ta thế nào thì ta không biết.”

Hoàng hậu nghiêm khắc nói: “Thân là vương phi tương lai của hoàng gia làm sao có thể là người không còn trinh tiết, cần phải chứng minh lời đồn này là thật hay giả…”

“Câm miệng.” Đột nhiên Thái hậu lên tiếng cắt lời.

Hoàng hậu hé môi nhưng không dám phản bác.

“Hoa Dương đừng sợ, ai gia sẽ không để cho ngươi chịu uất ức.” Thái hậu khẽ vỗ nhẹ lên lưng bàn tay của nàng, nhẹ giọng an ủi.

Thủy Lung biết điều cũng không có phản bác, đảo mắt nhìn các nàng kẻ xướng người họa, muốn nhìn xem các nàng đang diễn trò gì.

Thái hậu bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Đám dân chúng này thật đúng là quá rãnh rỗi, cuộc sống yên bình không chịu lại muốn tung tin đồn nghị luận, khiến cho người ta phiền lòng.”

Thủy Lung im lặng không nói.

Thái hậu nhìn nàng một hồi lâu mới nói tiếp: “Hoa Dương có phải hay không còn là xử nữ, ai gia liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, sao ta có thể tin mấy lời đồn nhảm này chứ. Nhưng có lúc lời đồn còn làm người ta tin hơn cả sự thật, làm người ta không thể nào bác bỏ.”

Nói xong những lời này, nét mặt của bà càng ngày càng khó xử.

Thủy Lung biết bà cố ý làm cho nàng xem, liền thuận theo ý của bà: “Thái hậu có chuyện gì cứ nói thẳng, Hoa Dương xin nghe.”

Thái hậu kẽ than nhẹ nói: “Hoa Dương, ai gia hỏi ngươi, mấy ngày trước có phải hay không ngươi hay đi tới chốn phong trần?”

“Nếu như thái hậu nói mấy ngày trước là lúc ta vừa bị thương tỉnh lại, vậy thì đúng.” Thủy Lung bình thản thừa nhận.

Hoàng hậu quát lớn một tiếng: “Ngươi là vương phi tương lai tôn quý của Võ vương, vết thương vừa mới lành liền chạy tới chốn thanh lâu, ngươi có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng bao nhiêu tới thanh danh của hoàng gia hay không?”

Thủy Lung nhìn thoáng qua thái hậu. Bà không nói gì, coi như đồng ý với lời nói của hoàng hậu.

Hoàng hậu nói tiếp: “Cho dù Hoa Dương còn là xửa nữ, nhưng nàng cũng không thể công khai chứng minh chuyện này, toàn thành Kỳ Dương thậm chí là cả Tây Lăng cũng sẽ không có người tin.”

“Một nữ tữ làm sao có thể công khai chứng minh sự trong sạch của mình, cho dù chứng minh được cũng sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.” Thái hậu nói, ánh mắt của bà vẫn nhìn Thủy Lung chăm chú, giống như muốn nhìn xuyên thấu nàng.

Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Đây chính là hậu quả do nàng ta không biết chú ý giữ gìn…” Còn chưa nói hết đã bị thái hậu trừng mắt liếc một cái liền im lặng.

(TN: Giống chó giữ nhà nhỉ, chủ xua thì sủa, la thì im :v)

Thủy Lung rũ mắt xuống, khẽ hỏi: “Theo ý của thái hậu, chuyện này nên giải quyết như thế nào?”

Thái hậu đang chờ nàng nói ra câu này, nhưng mà nét mặt của Thủy Lung quá hờ hững làm cho bà cảm thấy hơi bất ngờ: “Ừ..” Bà trầm ngâm suy nghĩ, không có lập tức trả lời câu hỏi của Thủy Lung, ngược lại hỏi nàng: “Hoa Dương, có phải ngươi vẫn còn yêu mến Lưu Hiến, ngươi không hề yêu thích Vinh Nhi?”

Người có trí tuệ liền nhìn ra được cách gọi của bà khác nhau, vì thế Thủy Lung liền đoán ra được bà rất yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung khẽ nhíu mày: “Vì sao thái hậu lại hỏi như vậy?”

Thái hậu nói: “Hai ngày trước ai gia nghe được một chuyện.” Tiếp theo, bà lấy ra một hộp gấm nhỏ, trong hộp gấm có một cái ngọc bội. Chất lượng của ngọc bội này rất tốt, chạm trỗ hoa văn con rồng, ở giữa có khắc chữ cổ.

Khối ngọc bội này vừa lấy ra, Thủy Lung liền hiểu thái hậu muốn nói tới chuyện gì.

Mặc dù chuyện này đã xảy ra ở phủ tướng quân đã lâu nhưng có người vẫn không muốn cho nàng sống yên ổn, luôn luôn muốn kéo nàng xuống vũng bùn.

“Hoa Dương biết miếng ngọc bội này chứ?” Thái hậu biết rõ còn cố hỏi. Chẳng qua là vẻ mặt của bà vẫn ôn hòa, lời nói mềm nhẹ không gây phản cảm cho người ta.

Thủy Lung thản nhiên nói: “Là ngọc bội của Võ vương vương gia.”

“Không sai. Đây chính là ngọc bội vương gia của Vinh Nhi.” Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội, vẻ mặt dịu dàng như nước, vẻ mặt này chỉ hiện lên một thoáng rồi biến mất không có bị nhiều người chú ý. Nhưng mà, nhìn động tác nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội của bà người khác đều cảm nhận được tình yêu thương mà bà dành cho Trưởng Tôn Vinh Cực.

“Hoa Dương có muốn biết ai gia nghe người khác nói những chuyện gì không?”

Thủy Lung biết nếu nàng nói không nhất định sẽ chọc giận thái hậu, nhưng bà ấy cũng sẽ nói, Thủy Lung chỉ có thể gật đầu.

Tay đang vuốt ve ngọc bội của thái hậu liền ngừng lại: “Ai gia nghe nói, Hoa Dương không thích Vinh Nhi, biết tin Vinh Nhi trở về liền thuê sát thủ bao vây giết Vinh Nhi, sau đó còn đem Vinh Nhi và ngọc bội bán đi.”

Thủy Lung nhận ra trong giọng điệu mềm mại của bà có ẩn chứa một tia lửa giận.

Chỉ cần là người làm mẹ nghe nói đứa con mình cưng yêu nhất bị đối đãi như thế, không tức giận mới là chuyện lạ.

“Thái hậu tin không?” Thủy Lung hỏi.

Thái hậu im lặng nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên cười lớn: “Đương nhiên ai gia không tin, Hoa Dương mặc dù ham chơi nhưng cũng rất hiểu chuyện. Hiểu rõ chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm.” Nói xong, bà nghiêng đầu nhìn về phía lão ma ma đứng bên cạnh.

Lão ma ma là người bà tin cậy, theo bà nhiều năm nhìn liền hiểu ý bà. Vỗ tay nói lớn: “Dẫn người vào đây.”

Hai gã thái giám ở ngoài cửa liền dẫn một nữ tử đi vào.

Nữ tử bị đưa vào tuổi tác không lớn lắm, y phục bình thường, tóc bới hai bên kiểu nha hoàn, dung mạo không coi là đẹp nhưng cũng thanh tú. Lúc này vẻ mặt của nữ tử này trắng bệch, trán đổ mồ hôi, run rẩy quỳ xuống đất, hô: “Nô tỳ là Ngọc Hương, tham kiến thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, các vị quý phi… Hoa Dương quận chúa!”

Từ trước tới nay, trí nhớ của Thủy Lung rất tốt, vừa nhìn liền biết người được dẫn vào chính là nô tỳ từng theo hầu hạ nàng – Ngọc Hương.

Sau khi vỡ kịch ở tướng quân phủ chấm dứt, Ngọc Hương bị đại phu nhân mang đi trừng phạt và cảnh cáo, chưa từng trở lại bên người Thủy Lung. Thật lâu cả hai đều không có gặp lại nhau, không ngờ lần này gặp lại là ở trong hoàn cảnh này.

Thủy Lung híp mắt, lạnh nhạt nhìn Ngọc Hương.

Có một số người nhất quyết muốn chết, ngươi muốn cản cũng không cản được.

“Hoa Dương biết nha đầu kia chứ?” Thái hậu không để cho Ngọc Hương đứng lên, nhìn Thủy Lung mỉm cười.

Thủy Lung cười khẽ nói: “Là nha hoàn bên người của Thủy Lung, là người tham lam nên Thủy Lung liền đuổi nàng đi.”

Sắc mặt của thái hậu liền lạnh xuống, nhìn Ngọc Hương đang quỳ dưới đất nói: “Cả đời ai gia ghét nhất hạng người ăn cây táo mà đi rào cây sung.”

Ngọc Hương sợ xanh mặt, kinh hô: “Thái hậu khai ân, nô tỳ không có…”

“Ý của ngươi là Hoa Dương lừa gạt ai gia? Hãm hại ngươi?” Ánh mắt thái hậu nhìn Thủy Lung thay đổi thành nghiêm khắc lạnh lùng, khí thế đè người, không hổ là thái hậu của một nước.

“Nô tỳ… nô tỳ…” Ngọc Hương sợ tới mức nói lắp bắp, nước mắt trong hốc mắt đều tràn ra, thì thào nói: “Nô tỳ nói đều là sự thật! Nô tỳ không có nói láo! Nô tỳ có thể thề!”

Ả không nói Thủy Lung nói dối, cũng không nói Thủy Lung hãm hại ả. Nhưng mà ý nghĩ của những lời này cũng không kém mấy lời nói trực tiếp cho lắm.

Thái hậu cười lạnh một tiếng, một chút khôn vặt biểu diễn ở trong hoàng cung không khác gì múa rìu qua mắt thợ.

“Hoa Dương, trước hết ai gia muốn nói với ngươi về người này. Mọi chuyện ai gia nghe được chính là do nha đầu này nói, ngọc bội củ Vinh Nhi cũng là do ả mang đến.” Thái hậu nhìn Thủy Lung, nét mặt tươi cười nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện trong mắt bà không có một chút ý cười.

Thủy Lung cười yếu ớt, nói: “Thái hậu đã nói không tin lời nàng.” Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Ngọc Hương trở nên khiếp sợ trong nháy mắt.

Thái hậu dường như bị Thủy Lung chọc cười, nụ cười trên mặt càng thêm thoải mái, ôn hòa nói: “Đương nhiên ai gia không tin Hoa Dương sẽ thuê sát thủ giết Vinh Nhi, nhưng chuyện bán ngọc bội có thể là chuyện thật? Hoa Dương muốn giấu diếm thân phận của Vinh Nhi, không muốn cho hắn xuất hiện, lại càng không muốn cùng hắn thành hôn, phải không?”

Câu hỏi này nhìn giống như một trò đùa, kết hợp với lời nói lúc trước và Ngọc Hương đang quỳ ở dưới đất liền trở thành chuyện có ý nghĩa xâu xa.

Thủy Lung không vội đáp lời, im lặng không nói.

Thái hậu vỗ nhẹ lưng bàn tay nàng, an ủi: “Hoa Dương là một người si tình, ai gia hiểu rõ. Muốn trách thì phải trách mấy ngày trước ai gia đi Vũ Minh tự, lúc trở về mới biết được chuyện đổi hôn vô sỉ này, khiến cho Hoa Dương chịu nhiều uất ức như vậy. Hôm nay, ai gia gọi Hoa Dương vào đây để giải thích rõ ràng, phân xử giúp Hoa Dương, tránh khỏi chuyện đem Hoa Dương gả cho người mình không thích.”

Nói tới chỗ này, Thủy Lung liền hiểu rõ ý của thái hậu.

Thái hậu không muốn nàng cùng Trưởng Tôn Vinh Cực thành hôn.

Bởi vì danh tiếng của nàng quá xấu sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm hoàng gia sao?

Thủy Lung thuận theo ý bà, bất đắc dĩ nói: “Hôn ước là do hoàng thượng ban thưởng, Hoa Dương cũng không muốn…”

“Chuyện nhỏ này ai gia có thể giúp Hoa Dương.” Thái hậu ôn hòa nói.

Thật không hổ là nữ nhân sống hai đời ở trong hoàng cung, câu nào cũng nói là vì muốn tốt cho nàng nhưng việc làm lại ngầm uy hiếp. Huống chi, nếu hôn ước này thật sự bị hủy. Như vậy Bạch Thủy Lung nàng chẳng khác nào bị hủy hôn hai lần. Dân chúng sẽ không coi đây là lỗi của hoàng gia ngược lại sẽ chỉ trích nàng. Cuối cùng, danh tiếng của nàng càng lúc càng kém, rồi bị người trong thiên hạ cười nhạo.

Thủy Lung không thèm để ý tới danh tiếng gì, cũng không có lo lắng chuyện hôn nhân sau này nhưng không có nghĩa là nàng dễ dàng bị người khác đùa giỡn.

“Thái hậu, gần đây ta có hứng thú với vùng biển phía bên thành Nam Vân.” Thủy Lung nói.

Thái hậu ngây người, không kịp hiểu tại sao nàng nói cái này.

Thủy Lung đúng mực nói tiếp: “Thành Nam Vân có rất nhiều hải tặc, ta nghĩ ta có thể xử lý tốt.”

Thái hậu mơ hồ hiểu được ý của nàng nhưng bà vẫn không nắm được điểm mấu chốt.

Thủy Lung nói tiếp: “Sau khi hủy hôn, ta nghĩ ta sẽ có rất nhiều thời gian rãnh rỗi, ta có thể một chút chuyện vì Tây Lăng làm.”

Cuối cùng thái hậu cũng đã hiểu —- Thủy Lung muốn xin bà mảnh đất ở thành Nam Vân.

Thái hậu cũng không phải là người bình thường, khi tiên hoàng còn sống bà thương tham gia vào nhiều chuyện trong triều đình. Hiện giờ, Trưởng Tôn Lạc Dần lên ngôi, bà yên tĩnh sống trong hậu cung. Trên thực tế, quyền lực của bà còn cao hơn cả hoàng hậu, mọi chuyện trong triều đình bà đều biết rất rõ.

Mảnh đất ở thành Nam Vân, thái hậu nhớ rõ đó là khối đất rất hỗn loạn. Bởi vì khu vực đó nằm ven biển, thu hoạch lương thực không thuận tiện, quanh năm thu thuế ở nơi đó không nhiều, thỉnh thoảng còn có tai họa, trước đây quan trong triều được cử tới còn bị chúng uy hiếp. Cuộc sống của người dân nơi đó còn loạn hơn, thành chủ nơi đó cũng không biết còn sống hay chết rồi.

Đó là mảnh đất bị triều đình vứt bỏ.

Thái hậu lại không ngờ Thủy Lung mở miệng xin mảnh đất này, giờ khắc này bà không thể không nghĩ: Lẽ nào nàng điên thật? Ở hoàng thành sống sung sướng không chịu, lại đòi đi đến nơi hỗn tạp sống?

Ý nghĩ này chợt hiện thoáng qua rồi biến mất, thái hậu nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Thủy Lung liền biết đối phương rất tỉnh táo.

Bà nhẹ giọng nói: “Hoa Dương nơi đó rất hỗn loạn, ngươi đến đó nhất định sẽ chịu cực khổ.”

Thủy Lung lắc đầu nói: “Ta thích những nơi hỗn loạn như vậy.”

Lời nàng vừa nói xong, nhóm quý phi đều kinh sợ, liền nhớ tới tính cách hung tàn độc ác của Thủy Lung.

Thái hậu im lăng một lúc.

Thủy Lung cũng không có nóng nãy, im lặng chờ đợi. Nàng tin tưởng thái hậu sẽ đáp ứng. Bởi vì đây chính là đáp án nàng đồng ý chuyện hủy hôn, mảnh đất thành Nam Vân đối với Tây Lăng không có lợi ích gì, ngược lại nó giống như khối u ác tính. Khiến Tây Lăng hận không thể cắt rời nó ra khỏi lãnh thổ. Một mảnh đất như vậy giao cho nàng không chỉ không có hại, còn có thể đem ‘tai họa’ như nàng tạm thời đuổi khỏi hoàng thành.

Huống chi, nếu Thủy Lung thật sự đem thành Nam Vân dẹp loạn thì đối với Tây Lăng không chừng đây còn là chuyện vui.

Một chuyện hoàn hảo như vậy, ai có thể từ chối.

Thủy Lung đoán được thái hậu là người có quyền lực cao, chuyện tìm cách để lấy mảnh đất này đối với bà dễ như trở bàn tay.

“Được thôi, được thôi.” Quả nhiên, thái hậu thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Nếu Hoa Dương thích làm sao ai gia không đáp ứng được cơ chứ?”

Lời này nghe ra giống như thái hậu rất yêu thương Thủy Lung, mọi việc làm đều vì thương yêu chiều chuộng nàng.

Nhưng Thủy Lung sẽ không bị mê hoặc, cười nói: “Cám ơn thái hậu.”

“Nha đầu ngốc, cám ơn ai gia gì chứ.” Giọng nói của thái hậu vô cùng thân thiết nói: “Ai gia còn nghĩ rằng Hoa Dương chịu nhiều uất ức nữa cơ.”

Thủy Lung thuận theo cười sang sảng: “Không uất ức, Thủy Lung đã sớm mong muốn có một lãnh địa thuộc về của mình.”

Nét mặt thái hậu hơi cứng lại, thoáng chốc có chút mất tự nhiên. Ban đầu bà vốn nghĩ cho Thủy Lung chức vị thành chủ thành Nam Vân. Hiện tại, Thủy Lung mở miệng nói là lãnh địa riêng, đây không phải là dự tính ban đầu của bà.

Thành chủ là lãnh chúa là hai khái niệm hoàn toand khác nhau.

Một thành chủ có thể quản lý toàn bộ lãnh địa, nhưng mảnh đất đó vẫn thuộc sở hữu triều đình, thành chủ không khác gì chỉ là người quản lí, hắn chỉ là người làm thuê. Còn lãnh chúa là chủ sở hữu của mảnh đất, mảnh đất đó và triều đình không có một chút liên quan nào, nó chỉ là một tài sản cá nhân. Không cần nộp thuế cho triều đình, cũng không cần báo cáo tình huống nơi đó cho triều đình biết.

Thái hậu chỉ mất tự nhiên trong nháy mắt liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thấy Thủy Lung vẫn tươi cười không có gì khác nên bà liền không nghi ngờ gì nhiều, bà vốn là người không thích tính toán chi bì cũng không phát hiện ra Thủy Lung cố ý cười như vậy, bà liền nói: “Về sau, Hoa Dương chính là lãnh chúa nhỏ tuổi nhất Tây Lăng, nhất định sẽ khiến cho đám nữ tử khắp thiên hạ phải hâm mộ, khiến cho nam nhân phải ngưỡng mộ.”

Tình trạng của thành Nam Vân quả thực rất xấu, thái hậu muốn đóng gói đem nó quăng cho Thủy Lung cũng không phải là chuyện khó. Ai lại muốn giữ một cục khối u ác tính kè kè bên người chứ?

Thủy Lung cười cười gật đầu, đối với câu nói phía sau của thái hậu chẳng nói rõ đúng hay sai.

Chỉ nhìn biểu cảm của mấy vị quý phi ngồi phía dưới, liền biết lời nói của thái hậu giả tạo biết bao nhiêu.

Bạch Thủy Lung sẽ được nữ tữ trong thiên hạ hâm mộ, nam nhân ngưỡng mộ? Một nữ tử hết lần này đến lần khác bị người khác hủy hôn, một nữ tử tàn bạo hung tàn giết cả mẹ ruột, một nữ tử có dung mạo khù khờ ngốc nghếch, một nữ tử được phong làm lãnh chúa của một vùng đất bị bỏ đi… Nữ tử như vậy sẽ có người hâm mộ và ngưỡng mộ hay sao? Đây là chuyện cười buồn cười nhất các nàng từng nghe!

Lúc này, mặc kệ là lời của thái hậu hay là lời của Thủy Lung mọi người nghe xong đều cảm thấy đó là chuyện cười rất lớn. Cho đến tương lai, lúc những lời này linh nghiệm trở thành sự thật, cảnh còn người mất, làm cho bọn họ ân hận vì lúc đầu đã làm sai.

Đương nhiên, chuyện này để sau hãy nói. Hiện tại, trong lòng bọn họ đều cười nhạo Thủy Lung ngu ngốc, mặt ngoài thì đoan trang lễ độ không một chút biến hóa.

Tâm trang thái hậu đang vui sướng, mặt mày đều tràn đầy ý cười. Mọi chuyện được dàn xếp một cách thuận lợi khiến bà nhìn Thủy Lung cũng thuận mắt hơn, thái độ đối với nàng càng ôn hòa hơn, nhìn nàng nói: “Còn con nha đầu phản chủ này, Hoa Dương muốn xử lý như thế nào?”

Thủy Lung nhìn Ngọc Hương đang quỳ dưới đất, tùy ý nói: “Thái hậu quyết định đi.”

Thái hậu gật đầu, phất tay nói: “Vậy phạt một trăm trượng đi.”

“Thái hậu, cầu xin thái hậu tha mạng!” Ngọc Hương thét chói tai. Nàng không có ngốc, đánh một trăm gậy nàng không chết mới là chuyện lạ đó.

Thái hậu bị tiếng thét choi tai của ả làm cho khó chịu, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn: “Kéo xuống đi.”

Thái giám nhanh chóng làm việc, nắm lấy hai tay của ả, mặc kệ ả giãy dụa như thế nào cũng kéo ả ra ngoài cửa.

“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, tiểu thư cầu xin ngươi mau cứu nô tỳ đi!” Ngọc Hương nhìn chằm chằm Thủy Lung, kêu khóc.

Thủy Lung vẫn lạnh nhạt, không có ý mở miệng giúp nàng cầu xin.

“Hu hu…tha cho nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi! Những… chuyện này đều là do nhị tiểu thư sai nô tỳ làm, nô tỳ vô tội. Thái hậu, người khai ân cho nô tỳ đi…”

Thái hậu bưng chén trà lên, động tác ưu nhã hớp một ngụm, nói: “Đúng là một nha đầu chỉ biết phản chủ, trước phản bội chủ cũ, sau đó lại phản bội chủ mới. Một nha đầu như thế, sống cũng không có tác dụng.”

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại khiến cho người khác run sợ.

“Ai gi biết rõ Tuyết Vi đứa nhỏ này là một đứa trẻ ngoan, sẽ không bao giờ làm chuyện giống như nha đầu này nói. Hoa Dương, ngươi cũng nghĩ như vậy đúng không?”

(TN: Cá mè một lứa, chuột cống ở cùng một cống.)

Thủy Lung vẫn cười yếu ớt nói: “Ừ.”

Thái hậu cẩn thận quan sát nét mặt nàng, một lúc sau cũng không phát hiện có gì khác thường, hài lòng nở nụ cười.

Lúc này, ngoài cửa truyền vào một tiếng thét chói tai lúc ẩn lúc hiện, trong cung điện vẻ mặt của mọi người đều bình tĩnh như thường, không hề thay đổi.

Sau khi chuyện hủy hôn giải quyết xong, thái hậu lôi kéo tay của Thủy Lung nói chuyện phiếm. Lúc này, hoàng hậu và các vị quý phi thỉnh thoảng cũng nói vài câu, cảm giác bầu không khí rất hài hòa, không biết qua bao lâu, có lẽ gần đến giờ ăn trưa, thái hậu mở miệng gọi Thủy Lung ở lại cùng ăn cơm.

Thủy Lung biết bà chỉ thuận miệng nói chứ không hề có ý định muốn cùng nàng ăn cơm, nên nàng liền từ chối nói là muốn về phủ quận chúa còn có chuyện phải giải quyết.

Quả nhiên, thái hậu không có giữ lại, cười nói: “Thủy Lung có chuyện quan trọng thì nhanh về đi, về sau nếu rãnh thì vào cung thăm ai gia. Chuyện hôn sự và lãnh địa, Thủy Lung không cần quan tâm, ai gia có thể lo lắng thỏa đáng.”

Lần thứ hai Thủy Lung nói cám ơn và từ biệt, xoay người rời đi lại nghe hoàng hậu nói: “Mấy ngày nay, Hoa Dương nên ở trong phủ quận chúa đừng có chạy lung tung, dù sao Bạch đại phu nhân cũng vừa qua đời, cả thành lại đồn đãi nói xấu ngươi, ngươi an phận một chút cũng làm cho người khác thiếu nghị luận nhiều.”

Bước chân của Thủy Lung hơi khựng lại, liếc nhìn thái hậu một cái thấy nét mặt của bà vẫn ôn hòa, giống như không có nghe lời nói của hoàng hậu lại giống như đang ngầm tán thành lời của hoàng hậu.

Lời này vốn là ý của thái hậu.

Thủy Lung mỉm cười nói: “Hoa Dương nhớ kỹ.”

Chỉ là nhớ kỹ, còn làm đúng hay không làm đúng lời nói thì đó lại là một chuyện.

Vừa ra khỏi cung điện, chưa đi được vài bước đã nhìn thấy một người bị trói trên ghế dài, thắt lưng đến dưới váy đều bị máu tươi nhuộm đỏ, người này không phải ai khác chính là Ngọc Hương. Bên trái, bên phải của nàng là hai gã nam nhân cầm gậy lớn, một hoạn quan thì bưng chậu nước hắt vào mặt nàng.

“Khụ khụ…ưm..” Ngọc Hương bị nước lạnh làm tỉnh lại, ánh mắt mê man tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, hơi thở nặng nề.

Hai người cầm côn chuẩn bị đánh tiếp, nhưng thấy hình bóng của Thủy Lung liền vội vàng hành lễ: “Nô tài tham kiến Hoa Dương quận chúa.”

Thanh âm của hai người họ khiến cho Ngọc Hương tỉnh táo, khó khăn quay đầu lại nhìn Thủy Lung, ánh mắt như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, kêu khóc: “Tiểu thư, mau cứu nô tỳ, nô tỳ không dám nữa, thật sự không dám…”

(TN: Nó ra lệnh à?)

Giọng nói của ả khàn khàn rất khó nghe nhưng cũng rất yếu ớt.

Thủy Lung chậm rãi bước tới bên cạnh ả, trong ánh mắt tràn đầy hi vọng cùng chờ đợi của ả, khóe miệng cong lên một nụ cười xa cách lạnh lùng, nhẹ giọng nói rằng: “Ta từng nói ta không phải là một người có lòng dạ rộng rãi, ta cũng từng nói sẽ không làm khó ngươi.”

Hai mắt của Ngọc Hương trừng lớn trong đó cảm xúc cuộn trào mãnh liệt. Cuối cùng không nói rõ là loại cảm xúc gì, vừa phức tạp lại tuyệt vọng.

Lời nói của Thủy Lung khiến cho ả nhớ lại chuyện xưa.

Ngày đó, Thủy Lung đưa ngọc bội cho ả đi bán, ả lén đem nó giấu rồi giao cho đại phu nhân. Ngày hôm sau, còn cố ý lớn tiếng báo tin Thủy Lung đến để tam công tử có cơ hội đánh lén. Lời đối thoại lúc ấy của hai người hiện lên ở trước mắt ả rất rõ ràng, nụ cười và ánh mắt của Thủy Lung khi đó và hiện tại rất giống nhau, giống đến mức khiến cho ả cảm thấy kinh hồn.

———— Đương nhiên ta sẽ không làm khó ngươi ———-

Đúng là Bạch Thủy Lung không có làm khó ả, là do ả luôn luôn tự nhảy vào hố lửa.

“Hu hu… tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi,…. nô tỳ thực sự biết sai rồi…”

Ngọc Hương kêu khóc thê lương, biết rõ không có hi vọng nhưng vẫn cứ gào thét, khát vọng muốn sống.

Thủy Lung không một chút do dự đi về phía trước.

Cỗ kiệu đưa nàng vào cung vẫn ở chỗ cũ, Thủy Lung chui vào, nói với kiệu phu: “Không cần về phủ quận chúa, đi dạo phố một chút.”

Kiệu phu gật đầu nói ‘Dạ’, nâng kiệu lên đi.

Từ hoàng cung đi ra ngoài mất khoảng nửa canh giờ, Thủy Lung vén rèm kiệu lên, nhìn phong cảnh phồn hoa ở bên ngoài. Chẳng qua là buổi trưa trên đường có rất nhiều người đi lại, cổ kiệu đi chậm không nói, đường cũng bị che khuất. Trong chốc lát, Thủy Lung bỏ rèm xuống, nói: “Ngừng kiệu.”

Cổ kiệu ngừng lại, Thủy Lung bước xuống: “Các ngươi có thể đi về.” Sau khi đám kiệu phu rời đi, nàng liền tự mình đi bộ trên phố.

Trên đường, mọi người đều biết nàng, sau khi nhìn thấy nàng liền tự giác tránh đường. Đường phố vốn dĩ đang xôn xao đột nhiên lại yên tĩnh xuống không ít. Thủy Lung đã quen với sự sợ hãi của người người dân đối với mình, ngược lại nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, đỡ có nhiều chuyện phiền phức xảy ra.

Một màn này, đương nhiên cũng rơi vào mắt của một người khách đang ngồi trong quán trà.

“Nữ tử này là ai? Tại sao lại có lực uy hiếp lớn như vậy?”

Một nam tử mặc trường bào màu lam thích thú hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh hắn mặc y phục vào tím, dung mạo xinh đẹp cũng chính là người nửa tháng trước mới đi gặp Thủy Lung — Phương Tuấn Hiền.

“Bạch Thủy Lung, Chi Tiếu huynh có từng nghe qua không?” Phương Tuấn Hiền nheo mắt lại, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.

“Thì ra là nàng.” Lâm Chi Tiếu bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: “Thế nhưng nàng lại là một kỳ nữ hiếm thấy, so với nữ tử giang hồ còn thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà nghe nói tính cách của nàng kỳ lạ, tàn bạo, sao ta lại không hề nhìn ra nhỉ? Nếu không phải là lời đồn sai lầm thì chính là nàng che giấu quá tốt. Chứng tỏ nàng là một người bình tĩnh. Quả nhiên lời đồn là không thể tin.”

Phương Tuấn Hiền nghe thấy hắn khen ngợi Thủy Lung không ngớt, không hiểu vì sao trong ngực lại cảm thấy khó chịu, cau mày nói: “Nhắc nàng làm cái gì, khiến cho người khác chỉ cảm thấy bực mình.”

“Ngươi ghét nàng à?” Lâm Chi Tiếu cẩn thận quan sát nét mặt của Phương Tuấn Hiền, nở nụ cười: “Sao ta lại thấy ngươi thích nàng.”

“Ngươi nói cái gì?” Phương Tuấn Hiền khó tin hét lớn.

Thanh âm của hắn quá lớn, rước lấy ánh mắt khó hiểu của mọi người ở xung quanh. Ngay cả người mới đi chưa xa như Thủy Lung cũng nghe được, quay đầu nhìn thoáng về phía bọn họ.

Ánh mắt nàng liền nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau ở một quán trà bình thường ở ngoài trời.

Phương Tuấn Hiền, người này nàng biết không cần để ý nhiều. Nhưng người ngồi diện hắn khí chất có chút đặc biệt.

Nam tử này tuổi tác ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi; mặt trắng không râu, khuôn mặt xinh đẹp nho nhã nhất là đôi mắt sáng ngời nhưng không bức người, để lộ hào quang biết nhìn xa trộng rộng. Giống như không có chuyện gì có thể lừa gạt được đôi mắt của hắn, liếc một cái liền có thể nhìn rõ bản chất của muốn sự vật.

Hắn mặc trường bào màu lam, áo choàng được làm không tính là khéo léo nhưng kiểu dáng lại lưu loát sinh động rất nhiều, vừa nhìn đã biết nó rất có lợi cho việc hành động. Trên người hắn cũng không có đeo trang sức phụ kiện gì, chỉ có một thanh ngọc tiêu treo ở thắt lưng, nhìn rất là tự nhiên phóng khoáng.

Người này…

Sóng mắt của Thủy Lung nhoáng lên một cái liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Người này không phải là người của thành Kỳ Dương, cũng không phải là công tử quyền quý ở ngoài thành vào chơi.

Hắn là người trong giang hồ, phong thái đặc biệt biể hiện rõ hắn có thân phận không bình thường, chắc chắn là công tử của một bang phái lớn rất có địa vị trong giang hồ.

Phương Tuấn Hiền và người trong giang hồ có qua lại với nhau hay là vì Trưởng Tôn Lưu Hiến mất tích?

Thủy Lung híp mắt, thản nhiên cười nhạt với hai người. Sau đó, chẳng thèm liếc mắt một cái liền xoay người rời đi.

Đáng tiếc, nàng không có chú ý tới hai người đang ngồi trong quán trà, đều vì nụ cười của nàng mà ngẩn ngơ.

Trong mắt Lâm Chi Tiếu hiện lên một chút khác thường. Rõ ràng nàng không có dung mạo đẹp như thiên tiên, sao lại có loại kinh diễm như vậy? Nếu như nàng đeo mặt nạ da người, chính mình cũng phải phát hiện mới đúng chứ.

“Tuấn Hiền huynh, ngươi sắp gặp xui xẻo rồi.”

“Cái gì?”

Lâm Chi Tiếu nhếch môi cười, trong ôn nhã lại lộ ra một chút trêu tức: “Trước kia có phải ngươi từng làm mất lòng Bạch Thủy Lung đúng không? Lúc nãy nàng nhìn qua đây… làm cho ta có cảm giác ngươi sắp gặp chuyện phiền phức rồi.”

Phương Tuấn Hiền nhớ tới nửa tháng trước gây nhau với nàng, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào năng lực hiện tại củ nàng thì nàng ta có thể gây phiền phức gì cho ta chứ.”

Lâm Chi Tiếu khẽ cười: “Con cọp cho dù bị nhổ sạch hàm răng thì nó vẫn là con cọp, Tuấn Hiền huynh không nên xem thường.”

(TN: thích anh này rồi :3 nói chị là cọp cái =)))

“Một con cọp mẹ. Ha ha!” Phương Tuấn Hiền đáp lời, sau đó nở nụ cười.

Tự nhiên trong đầu hắn hiện ra một cảnh tượng, Thủy Lung khoác da cọp hướng về phía hắn, không có răng gào khóc.

(TN: …)

Nghĩ như vậy, hắn có cảm giác hả hê giống như được trả thù.

Lâm Chi Tiếu nhìn hắn một cái, cười ôn hòa không có nhắc nhở hắn nữa. Bắt đầu trở về chuyện chính: “Ngày mai, làm phiền Tuấn Hiền huynh mang ta đi đến chỗ sơn trang bị cháy kia.”

Lúc bọn họ bàn bạc chuyện quan trọng, Thủy Lung đã đi hết đường phố trong thành Kỳ Dương nhìn xem từng cái cửa hàng, cho tới khi mặt trời gần khuất bóng mới về tới phủ quận chúa. Sau khi ăn tối xong liền đi vào thư phòng, bắt đầu ghi lại mấy cửa hàng nàng nhìn thấy lên giấy, liền suy tính đến những chuyện có liên quan đến kế hoạch thành Nam Vân.

Mộc Tuyết đứng bên cạnh không có lên tiếng quấy rầy.

Nàng không hiểu Thủy Lung muốn làm gì nhưng nàng lại nhìn ra nét mặt chăm chú của Thủy Lung, nhất định là chuyện không có đơn giản.

Khi nhìn Thủy Lung vùi đầu viết viết chữ trên giấy Tuyên Thành, nàng liền cầm tờ giấy Thủy Lung đã viết xong lên xem. Liền thấy trên giấy viết tên và vị trí của các cửa hàng, các sản nghiệp ở địa phương.

Nàng chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, một lúc sau mới nhớ tới.

Này… này không phải là mấy cửa hàng của nhị công tử phủ thượng thư —- Phương Tuấn Hiền công tử sao?