Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 12-2: Ngoại truyện Phù Vân Tộc

Thiên hạ đồn đại con gái Phù Vân Tộc rất đẹp, lại trẻ rất lâu, da trắng như bạch ngọc, tóc đẹp như tơ lụa hảo hạng, thân hình cũng xếp vào hàng cực phẩm, cốt cách lại tựa thiên tiên, vô lo vô ưu.

Truyền thuyết kể lại, ngày xưa khi Nữ Oa vá trời đẩy trời lên cao đã bỏ quên mất một ngôi làng, nơi giao thoa giữa thiên và địa. Ngôi làng đó ở trên đỉnh Phù Vân được che phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây mù.

Những con người nơi đây đều có tiên cốt. Thời gian trôi đi, cái tên Phù Vân Tộc đã trở thành truyền thuyết, hiếm ai có thể tìm ra tung tích ngôi làng này. Bản thân những con người sống trong ngôi làng đó cũng đã mang đủ loại truyện kì lạ. Và truyện kì lạ nhất có lẽ là một đứa bé gái được hạ sinh ngay giữa tòa sen trắng trăm năm mới nở một lần.

Người ta kể lại, vào một sáng sớm bình minh ló rạng, đàn hồng hạc từ Hồ Tiên Động đột nhiên bay lên đỉnh Phù Vân, 99 con hồng hạc thi nhau múa lượn chào đón sinh linh bé bỏng chào đời ngay trên tòa sen trắng ngàn năm giữa hồ Bạch Liên. Đứa bé ấy xinh đẹp đến mức dọa sợ tất cả mọi người. Cặp mắt của nó xanh tựa bầu trời mùa hạ, nó lại nằm ngay trên tòa sen quý kia. Giống như sự xuất hiện của nó sẽ thay đổi thiên thế cùng thời thế. Tuy Phù Vân tộc có truyền thuyết về Tiên nhân nhưng không ai dám tin tưởng vào chuyện thần tiên là có thật.

Bọn họ bế đứa bé trên tay, đôi mắt long lanh của nó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, đáng yêu đến mức khiến người khác phải thốt lên. Họ kinh ngạc nhìn nhau, đứa bé này không thể tự nhiên sinh ra được, chắc chắn cha mẹ đứa bé là người trong làng.  Nhưng không ai chịu nhận đứa bé này. Thế là đứa bé ấy được truyền tay nhau nuôi nấng bởi những người trong làng. Đứa bé ấy càng lớn càng xinh đẹp. Nó sống cùng với bậc trưởng bối , ông ta có thể cảm thấy trong cơ thể nó ẩn chứa một sức mạnh vô cùng to lớn. Chính ông đã phát hiện ra đứa bé này một mình vật lộn và giết chết 3 con sói hoang trên đồi. Đôi mắt xanh trong trẻo của nó bỗng chớm một tầng sương phù đổi sang màu xanh bạc lạnh lẽo. Điều đó đã gây ám ảnh ông ta hàng năm trời. Ông ta quyết định nhận nuôi đứa bé này, bản thân ông cũng là một người luyện võ, cái cỗ nội lực mạnh mẽ trong cơ thể nó như đang muốn xé rách cái vỏ bọc nhỏ bé kia mà bứt phá ra bên ngoài. Nếu không giúp nó, con bé sẽ khó mà sống sót cho đến khi trưởng thành.

Người trong làng Phù Vân ngày càng lo lắng bởi một loạt tin đồn lạ, người trong làng đột nhiên biến mất không dấu tích rồi khi phát hiện ra thì họ đều chết vô cùng thảm khốc. Mà kẻ giết người không thể là người ngoài,  chính lúc này ông nhận ra sự nguy hiểm của nó. Ông biết kẻ giết người chính là nó, nhưng nó hoàn toàn không nhớ những việc nó đã làm, phải làm gì đó để khống chế sức mạnh kia, hoặc là giết chết nó. Nếu không sớm muộn cũng xảy ra đại họa.

Đêm hôm đó, ông ta mơ thấy một người đàn ông lạ mặt, thân hình của anh ta cao lớn và lực lưỡng, khuôn mặt tỏa ra một loại khí chất thần thánh, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể nhận ra anh ta không phải người phàm. Đôi mắt xanh bạc lạnh lẽo kia khiến ông nhớ ngay đến đứa bé kia. Anh ta nói với ông rằng, hãy đem đứa bé đến cột trụ trời ở đỉnh Phù Vân ngày mồng 7 hàng tháng. Nó được sinh ra trên đời đã là một sự trừng phạt, cũng là do sơ xuất của anh ta. Nên hãy đưa nó đến cột trụ trời, điều đó sẽ giúp vượt qua kiếp nạn.

Giấc mơ kì quái kia ám ảnh ông ta đến mức, ông ta không tin nó đơn thuần chỉ là một giấc mơ. Người đàn ông trong giấc mơ không nói anh ta là ai, nhưng chắc chắn anh ta có một mối liên kết rất mạnh với đứa bé kia. Và hơn hết đứa bé đó ngày càng giống người đàn ông đó. Và thời gian mồng bảy hàng tháng cũng đã đến. Ông ta dắt đứa nhỏ đến giữa cột trụ trời, chính là cái nơi làm lễ tế thần linh hàng năm. Cũng là nơi đón nhiều hiện tượng thiên nhiên kì lạ nhất trên đời. Đứa bé khi bị trói vào cột trụ thì vô cùng sợ hãi, nó cầu xin ông thả nó ra. Giống như nó biết được điều gì đó sắp xảy đến. Đến khi dây xích cuối cùng được khóa lại. Hàn quang ngũ sắc trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện, những cơn gió bắt đầu cuộn lên từ tứ hướng. Những tia sét rạch ngang bầu trời cùng tiếng sấm nộ. Đứa bé khóc rất thảm. Ông lùi lại phía sau và trận sét từ trên trời giáng thẳng xuống cột trụ trời, một tiếng nổ ầm, cây cối xung quanh đều cháy rụi, riêng khoảng sân ở cột trụ là không bị đám cháy xâm lấn. Ông ta bắt đầu run lên vì sợ, ông đã làm gì thế này. Đứa bé chắc chắn không thể sống nổi. Ông cố gắng nhìn vào cơ thể nhỏ bé kia sau làn khói bụi. Chỉ thấy cái đầu nhỏ bé của nó từ từ chuyển động, khi nó ngửa cổ lên cặp mắt xanh bạc của nó phát ra một thứ ánh sáng kinh diễm. Nó..... Vẫn còn sống..

Và các trận sét liên tiếp giáng xuống cơ thể nhỏ bé của nó, ông thấy nó nhìn lên trên trời gào thét:

- Dừng lại đi....

Ông không đếm nổi nó đã phải chịu bao nhiêu trận lôi. Tứ phía đã tan tác cháy rụi, riêng chỉ có cây cột trụ trời vẫn đứng hiên ngang ở đó. Và nó vẫn sống sót sau tra tấn thiên nhiên đó. Bây giờ thì ông biết nó không phải người phàm, sứ mệnh bảo vệ và dẫn dắt nó đã đặt lên người của ông . Giống như chính điều đó đã được sắp đặt ngay từ đầu. Việc ông tìm ra nó, nhận nuôi nó, cũng giống như sự an bài vô hình từ đấng tối thượng. Thậm chí cả cái tên của nó được đặt ngay từ lúc nó chào đời cũng giống như đã được ấn định. "Ôn Nhiên Thần".

_____________

Đính chính là em ra 2 chap liền 1 lúc mà các bác đều đọc chap này là sao ta :v

Mời trở lại chap 12: Trở lại đấu trường để đọc tiếp mạch truyện nha 😆😆